Đèn chuyển sang màu xanh.
Bạch Thanh Nghị nhìn dòng người đi bộ qua đường hết liền bừng tỉnh. Rõ ràng biết rằng đang lưu thông trên đường mà còn nghĩ ngợi lung tung là nguy hiểm nhưng anh vẫn không thể ngừng suy nghĩ.
Phải làm sao với cô gái này đây?
Lý Xuyên nhìn Bạch Thanh Nghị từ lúc sáng đến quán tới giờ đều thất thần ngẩn ngơ, cảm thấy hình như quán dạo này có quỷ nhập rồi, hết Diệp Tư Duệ lại đến Bạch Thanh Nghị. Anh liền nói với Trương Khánh Phong: “Quản lý Trương, hay là anh mời thầy cúng đến quán chúng ta làm lễ đi.” Trương Khánh Phong không phải người mê tín, nghe vậy lập tức phản đối: “Thời đại nào rồi mà cậu còn tin mấy trò ma quỷ đó?” Lý Xuyên bĩu môi: “Chứ không phải quán chúng ta bị ám à? Anh xem kìa, hôm trước là Lâm Thu Thu, hôm nay là Bạch Thanh Nghị, nói không chừng ngày mai lại đến lượt người khác.” Trương Khánh Phong thắc mắc: “Là thế nào?”
“Chính là giống như người mất hồn vậy, ngẩn ngẩn ngơ ngơ cả một ngày.”
“Ồ”, Trương Khánh Phong xoa cằm, “Tôi còn nghĩ cậu ấy thất tình cơ.” Lý Xuyên kinh ngạc: “Không thể nào! Cậu ấy đã yêu ai đâu mà thất tình?” Trương Khánh Phong gật gù: “Có lẽ.”
Lý Xuyên lại đá sang chuyện khác: “Cơ mà nay Diệp Tư Duệ không đi làm nhỉ? Mấy hôm trước tôi thấy cô ấy nói là đang có người mình thích.” Trương Khánh Phong cố tỏ ra giọng điệu hứng thú: “Vậy sao? Xem ra mọi người đều có tình yêu nhỉ?” Lý Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, không có như anh…” Vừa thốt ra, anh lập tức bịt miệng lại, liếc mắt sang Trương Khánh Phong. Trương Khánh Phong nhìn Lý Xuyên rồi nói: “Tôi dễ tính quá phải không? Cậu còn không lo làm việc đi, tiền lương tháng này trừ bớt cho xứng đáng với công sức cậu bỏ ra đi.” Lý Xuyên hối hận nài nỉ: “Quản lý Trương, anh không thể tuyệt tình như thế được! Tôi biết sai rồi mà!”
“Trời ơi tại sao hôm qua làm khùng làm điên vậy này!”
Diệp Tư Duệ buồn bực muốn phát điên. Có phải là do hôm qua cô hành động kỳ quặc nên anh mới như vậy không? Nhưng cô không nhớ rõ lắm những chuyện hôm qua, phải làm sao…
Chắc chắn chuyện xảy ra hôm qua không có tí xíu nào tốt đẹp cả. Cô nhớ ra một chút. Lúc đó cô còn mè nheo với anh, rồi chạy ra ôm anh, níu kéo, nói nhảm cái gì mà không cho anh đi. Ngại quá! Nhưng còn có gì quan trọng hơn mà cô không nhớ không? Cô không rõ nữa. Lúc này thật muốn có một cái hố thật to để nhảy xuống.
Cách trên mạng hoàn toàn thất bại rồi. Trông hôm nay anh còn như muốn tránh mặt cô nữa. Hay do hôm qua cô nói lời nào lố lăng? Cô quyết định không đoán mò nữa mà đi hỏi Uông Thụy Liễu cách làm lành với anh. Uông Thụy Liễu đang dọn lại quần áo trên phòng, nghe tiếng gõ cửa liền nói: “Vào đi.” Diệp Tư Duệ vào phòng, hỏi: “Cô đang dọn dẹp sao ạ?” Uông Thụy Liễu đáp: “Ừ. Dọn dẹp lại một chút thôi mà. Cháu có việc gì sao? Ngồi lên giường đi.” Diệp Tư Duệ ngồi xuống cạnh bà, nói: “Đúng là cháu có chút việc muốn hỏi cô.” Uông Thụy Liễu hỏi: “Cô giúp được sao?” Diệp Tư Duệ gật đầu: “Cô chắc chắn giúp được. Chuyện đó có liên quan đến anh Thanh Nghị ạ.” Uông Thụy Liễu lúc này mới dừng tay gấp quần áo, hỏi lại: “Thanh Nghị gặp chuyện gì à?” Diệp Tư Duệ lắc đầu: “Không phải không phải, chuyện này chỉ là cháu tò mò một chút thôi ạ. Cháu không biết anh ấy thích ăn món gì, nên muốn hỏi cô thôi.” Bà nhìn cô gái trẻ bên cạnh, hình như lờ mờ nhận ra gì đó. Bà đáp: “Nó cũng không quá kén ăn đâu, nhưng mà bị dị ứng với tôm.” Diệp Tư Duệ chợt nhớ đến lúc ăn sủi cảo ở nhà anh. Thảo nào bên trong nhân không có tôm.
Uông Thụy Liễu kể: “Lúc nhỏ mọi người không biết, để thằng bé ăn tôm, sau đó nó bị đau bụng buồn nôn, vậy là phải đưa nó đến bệnh viện mới biết nó bị dị ứng tôm. Chị gái tôi nói nó giống bố nó, không ăn được tôm, vì thế sau đó chị ấy cũng không ăn tôm nữa.” Diệp Tư Duệ gật gù. Nói thật, cô thích ăn tôm lắm đó. Như vậy giữa cô và anh không có điểm nào giống nhau một chút sao?
Uông Thụy Liễu lại nói: “Lúc trước khi nó bảo lưu học bạ, mọi người đều khuyên nó đi học lại, nhưng nó cứ lưỡng lự không đi. Hiện tại nó lại muốn đi học lại, nói thật ta rất vui. Dù học phí có đắt đỏ thì nó đi học vẫn sẽ tốt hơn là cứ làm phục vụ ở quán cà phê. Nó thích vẽ mà.” Diệp Tư Duệ lại gật gù. Xem ra cô và anh không hẳn là không có điểm chung, mà điểm chung này còn siêu lớn nữa.
“Được rồi!”, cô chợt nảy ra một ý, “Cháu biết cháu nên làm món gì rồi. Cảm ơn cô nhiều nhiều nhiều lắm! Cháu xin phép!” Dứt lời, cô lập tức lao ra ngoài phòng. Uông Thụy Liễu còn định hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi. Chuyện này để hỏi Bạch Thanh Nghị sau vậy.
Đến tối. Khi Diệp Tư Duệ chuẩn bị xong món ăn thì Bạch Thanh Nghị cũng vừa về. Hôm nay có lẽ do quán đóng cửa sớm, bởi vậy cô và anh còn có thể ăn chung với Uông Thụy Liễu. Trong bữa cơm hôm nay có món trứng cuộn hình trái tim và món mỳ Ý, hai món ăn mà Diệp Tư Duệ đặc biệt làm để dành riêng cho anh. Cô háo hức đợi anh ăn thử, còn giục: “Anh mau thử mấy món này một chút đi.” Bạch Thanh Nghị ăn thử. Diệp Tư Duệ mong chờ hỏi: “Thế nào? Ngon không?” Anh gật đầu: “Cũng được nha. Ai làm vậy?” Cô đáp bằng cái giọng đầy tự hào: “Tôi làm đó.” Bạch Thanh Nghị chợt khựng lại rồi nói: “Ồ, vậy ra cô cũng có thể nấu ăn ngon đó chứ.” Diệp Tư Duệ phồng má: “Sao? Anh chê tôi nấu ăn không ngon hả?” Uông Thụy Liễu bật cười: “Thu Thu dành cả buổi tối để nghiên cứu nấu ăn cho cháu đó. Xem con bé dễ thương này có thành ý không kìa.” Anh bỗng rủ mi nhìn vào món ăn cô làm, rồi cắm đầu ăn, không ngẩng mặt lên mà nói: “Cảm ơn nha.” Diệp Tư Duệ giả vờ nghe không rõ mà hỏi lại: “Sao cơ? Nói to lên chút đi.” Anh không đáp. Đúng là trẻ con mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...