Mấy ngày sau đó, Diệp Tư Duệ xác nhận anh không phải "hình như" đang tránh mặt cô, mà là "chắc chắn" đang tránh mặt cô.
Điển hình là vào buổi tối, anh không nằm ngủ ở trong phòng mà sẽ ôm chăn gối ra phòng ngoài ngủ dù ở phòng ngoài khá lạnh.
Hôm nay, trước khi anh mang chăn ra ngoài ngủ thì bị cô giữ tay lại.
"Sao vậy?", anh nhìn cô.
"Tôi mới là người phải hỏi anh câu đó", cô cau mày, "Nhìn tôi".
"H-Hả?".
Diệp Tư Duệ gắt: "Bảo anh nhìn chứ có ăn thịt anh đâu chứ? Lằng nhằng vậy làm gì!".
Anh quay mặt đi, viện một cái cớ: "Nhìn thẳng mặt...!như vậy...!có phải hơi bất lịch sự không?".
Cô nhìn anh mà im lặng, có lẽ do tức đến mức không nói được gì nữa.
Rồi, cô làm ra vẻ đáng thương: "Lúc ngủ tôi bị mộng du à?".
"Hả? Không...!biết".
Anh đột nhiên thật sự suy nghĩ xem cô có bị vậy thật không.
"Hay lúc ngủ tôi ngáy to hả?".
Cô nhớ bản thân đâu có tật xấu này.
"Không phải".
"Hay tôi ngã xuống giường đè lên anh rồi?".
"Làm gì có!".
"Hay tôi hay đạp chăn nên anh khó chịu?".
"...".
Diệp Tư Duệ lớn tiếng: "Nói gì đi chứ!".
Anh khó hiểu đến mức hai mày đã dính vào nhau, hỏi lại: "Nói gì giờ?".
Cô nén lại suy nghĩ muốn đánh anh một trận, rất nhanh liền làm ra vẻ như chuẩn bị khóc đến nơi: "Tôi không biết tại sao đột nhiên anh cứ tránh mặt tôi.
Anh ghét tôi sao?".
Anh khó nói.
Vấn đề này cũng khó nói quá.
Nhưng biết nói thế nào giờ?
Cô lại tiếp: "Anh làm vậy, mẹ anh thấy còn tưởng tôi bắt con trai của bà ấy nằm ở phòng ngoài trong đêm lạnh giá".
Anh đáp: "Cũng không lạnh như cô bé bán diêm đâu".
Cô quát: "Thế anh muốn lạnh như vậy thật à" làm anh không nói nổi.
Chính xác hơn là anh không dám nói nữa.
"Tôi thấy nằm bên ngoài cũng rất tốt, dù sao nam nữ chung phòng rất bất tiện".
"Ồ, cứ coi như chuyện này anh đúng đi", tất nhiên cô sẽ không dễ dàng buông tha cho anh như vậy, "Nhưng lúc ăn cơm, lúc xem TV, lúc rửa bát đũa và còn nhiều lúc nữa, sao anh cứ luôn tránh mặt tôi vậy? Tôi có bắt chuyện anh cũng không đáp.
Không ghét tôi thì là gì?".
"À", anh thật sự đã kéo dài hết sức từ này, "Cái đó á hả...!ừm...!tôi...!nói chung là tôi không có ghét cô, thật đấy.
Vậy...!tôi đi ngủ đây".
Nhân lúc cô mất cảnh giác, anh liền tẩu thoát khỏi phòng.
Diệp Tư Duệ sau đó cũng chẳng đuổi theo anh ra ngoài.
Dù sao cũng chẳng có ích gì.
Vậy cũng hết cách.
Cô đành đi ngủ.
Nhưng ngủ cũng không yên.
Cô cứ trằn trọc mãi.
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vào cái hôm cô uống say? Chắc chắn nó đã làm thay đổi thái độ của anh với cô.
Nhưng cô không nhớ nổi.
Hay có khi nào cô uống nhiều, rồi nôn, rồi để anh dọn, rồi anh chê cô bẩn không? Không được rồi!
Anh cũng không ngủ được.
Sau đêm hôm đó, anh đã cảm giác được gì đó...!Giống như mỗi lần ở gần cô, chạm vào cô, thậm chí chỉ chạm mắt, anh lại thấy bản thân hồi hộp đến khó thở, tưởng như người bị bệnh tim cần cấp cứu.
Cô đã phát hiện ra thái độ kỳ lạ của anh, cơ mà anh không thể nói.
Nếu chỉ có một mình anh biết, có lẽ sẽ tốt hơn nếu cả cô cũng biết.
Nhưng thật sự rất khó chịu, có lẽ vì chỉ một mình anh biết, một mình anh cảm thấy bối rối đến mức tim cũng phải chịu áp lực lớn.
Mà nếu anh nói, có khi cô còn tưởng anh là loại người không đàng hoàng.
Chỉ cần tưởng tượng ra vậy thôi anh cũng cảm thấy sợ rồi.
Tiếng thở dài thườn thượt trong gian phòng rộng.
Cả ngày hôm sau, Bạch Thanh Nghị không nhìn thấy sự xuất hiện của Diệp Tư Duệ, đúng hơn là nếu không phải thật sự cần thiết, cô sẽ không xuất hiện trước mặt anh.
Thật ra, anh nghĩ như vậy không có gì là không tốt.
Có lẽ không nhìn thấy cô, anh sẽ bớt bối rối hơn.
Có lẽ vậy.
Nhưng mà, anh vẫn không thể nào không ngừng nghĩ về cô.
Không biết rốt cuộc hôm nay cô làm sao, gặp phải chuyện gì.
Hay có khi nào cô giận lại anh không? Nhưng anh cố nghĩ, anh cũng đâu làm gì? Mà sao phải nghĩ? Chắc anh điên mất.
Bữa tối.
Như mọi ngày, ba người đều ăn chung.
Anh ưu tiên gắp những món ít dầu mỡ cho Uông Thanh, nói: "Mẹ bị bệnh tim, ăn ít mấy đồ dầu mỡ một chút".
Mẹ anh nhận lấy thức ăn, gật đầu đáp: "Mẹ biết rồi.
Con tự ăn đi".
Uông Thanh nhìn anh rồi nhìn Diệp Tư Duệ, hỏi: "Sắp hết kỳ nghỉ rồi.
Hai đứa khi nào thì lên thành phố?".
Anh đáp: "Hai ngày nữa bọn con sẽ đi".
Bà nói: "Lên thành phố rồi nhớ thay mẹ gửi lời hỏi thăm đến dì con".
Anh gật đầu: "Vâng".
Bất giác anh quay sang nhìn Diệp Tư Duệ, thấy cô đang nhìn mình, anh liền nói: "Sao cô không ăn đi?".
Uông Thanh chợt nhìn sang cô.
"Tôi đang ăn đây mà.
Bác gái ăn cơm ngon miệng!".
"Ừ.
Ăn nhiều một chút".
Mọi người không nói thêm gì.
Không khí im ắng đến đột ngột làm Diệp Tư Duệ thấy khó chịu.
Cô thật muốn ăn nhanh một chút rồi rời bữa cơm.
Từ sau hôm uống say, cô luôn cảm thấy ăn không ngon miệng.
Chắc đây là dư chấn của rượu rồi! Cái tên em họ chết dẫm...
Cô không dám mở miệng chửi Bạch Vĩ trước mặt Uông Thanh.
"...!Mẹ, con có chuyện muốn nói".
Uông Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh liền chú ý.
Diệp Tư Duệ không biết mình có nên ở đây nghe ngóng không.
"Cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng.
Thật ra việc làm của con cũng tương đối ổn định, vậy nên con dự định muốn trở lại trường".
"Sao cơ?", Uông Thanh kinh ngạc không dám tin vào những gì mình đang nghe.
Diệp Tư Duệ cũng không tin nổi.
"Mặc dù có thể thời gian đầu có chút khó khăn, nhưng con hi vọng mẹ sẽ ủng hộ con".
Uông Thanh to mắt nhìn anh.
Diệp Tư Duệ nghĩ có lẽ bà không tin nổi chuyện này.
Cô thắc mắc không biết bà có đồng ý không? Nhưng vốn dĩ anh nói ra là để thông báo, không mang tính chất chưng cầu ý kiến.
Có thể cho dù mẹ anh đồng ý hay không thì anh cũng sẽ là người quyết định.
"Sao con tự nhiên lại nhắc đến việc muốn quay trở lại trường?".
Uông Thanh không nói rõ ý tứ.
Anh trả lời: "Chỉ là con cảm thấy muốn hoàn thành chương trình học tập.
Chuyện này con cũng không phải chưa từng nghĩ qua, chỉ là gần đây có thời gian suy nghĩ nghiêm túc hơn.
Còn những vấn đề phát sinh khác về chi phí, con cũng đã tìm hiểu qua, cũng tự tính toán lo liệu được".
Uông Thanh không hỏi nữa.
Sự im lặng làm Diệp Tư Duệ thấy hồi hộp thay anh, mà anh cũng chưa chắc đã hồi hộp đến vậy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...