Mạnh vừa ra về, Linh hồi hộp lên gõ cửa phòng Nhi.
Linh không biết Nhi đã thuyết phục Mạnh ra sao, kết quả thế nào, Linh tò mò lắm. Lẽ nào Nhi lại không thể ép buộc được Mạnh chứ?
Phòng Nhi không khóa, Linh cứ thế mở cửa bước vào. Thấy Nhi ngồi lặng trên giường, hai tay bó gối, mái tóc dài mềm xòa xuống gương mặt vô hồn, Linh nhẹ nhàng tiến lại ngồi cạnh Nhi.
– Mạnh… có đồng ý chịu trách nhiệm không Nhi?
– Chị Linh, chị nói thật với em được không, cái thai trong bụng chị… là của ai?
Linh giật thót mình, có lẽ nào Mạnh đã thuyết phục được Nhi tin Mạnh? Linh cau mặt rồi quát lên:
– Em… em có thể hỏi chị một câu thế sao? Em không tin chị à, lẽ nào chị lại lừa dối em?
– Em muốn tin chị, nhưng… em cần bằng chứng… Em không thể ép uổng Mạnh một khi không phải là sự thật.
– Em muốn có bằng chứng gì? Chị chẳng có gì phải sợ mà không có bằng chứng.
Linh nói bừa thế thôi chứ Linh cũng chưa biết phải tính sao. Mặt Linh tái đi vì lo lắng.
– Em cần bằng chứng cái thai là của Mạnh.
Nhi lạnh lùng nói với Linh. Nhi không thể cứ thế mà tin Linh rồi ép buộc Mạnh được.
– Được, em muốn có bằng chứng chứ gì, chị sẽ cho em bằng chứng, khi cái thai này đủ lớn. Thế đã đủ cho em tin chị chưa? Chị thất vọng vì em đã không tin chị.
Nước mắt Nhi lại lăn từng giọt nối tiếp nhau trên gò má thanh tú. Linh quả quyết thế sao? Vậy là… Mạnh chỉ đơn giản là ngoan cố không chịu nhận thật sao?
Linh nói xong giả bộ bực bội bỏ ra ngoài. Tim Linh đập thình thịch, hơi thở Linh phập phồng, thì lẽ có ai nói dối mà tự tin cho được?
Linh bỏ về phòng rồi cầm điện thoại gọi ngay cho Tùng.
– Anh Tùng… Nhi muốn có bằng chứng cái thai là của Mạnh. Tôi… tôi không yên tâm… cứ nói dối thế này… tôi… tôi sợ lắm…
Giọng Tùng vẫn là một điệu lạnh lùng nhàn nhạt qua điện thoại, như thể anh ta là đạo diễn gạo cội đang chỉ đạo diễn xuất từ xa.
– Cô có biết, nếu muốn chứng minh Mạnh không phải là tác giả của cái thai, anh ta phải được sự cho phép của cô không, cô nghĩ muốn xét nghiệm ADN cho “cái thai” của cô mà dễ à, “cái thai” của cô sẽ được an toàn cho đến khi cô chủ động muốn mất nó, tốt nhất là sớm nhất có thể, cô hiểu chứ?
– …
– Hai tháng, nhiều nhất là hai tháng, cô phải là vợ Mạnh, nếu không, kế hoạch sẽ đổ bể.
– …
– Tôi… tôi biết rồi.
– Thế thì tốt.
Tiếng ngắt máy lạnh lùng khô khốc.
Linh thẫn thờ vứt điện thoại ra giường rồi nằm vật ra, đôi mắt vô hồn trân trân nhìn trần nhà.
Vậy là… Linh chỉ có cơ hội ép buộc Mạnh trong hai tháng tới. Liệu Linh có làm được hay không? Liệu Nhi có thể giúp được Linh không? Linh cũng không biết nữa. Linh đã đâm lao thì phải theo lao. Mạnh của Linh, Duy Mạnh trong mơ của Linh… Linh cứ run lên vì hạnh phúc khi được ở gần Mạnh. Linh muốn có Mạnh, chỉ cần được ở bên Mạnh thôi, dù có phải trả bất cứ giá nào Linh cũng sẵn sàng.
*****
Nhi khóc đã đủ, mệt đã đủ, nghĩ cũng đã thông.
Linh đã khẳng định Linh có thể có bằng chứng, vậy chắc chắn Nhi cần phải tin Linh. Có thể nào chị gái Nhi lại bịa ra mọi chuyện để lừa Nhi được. Chỉ có Mạnh, chỉ có thể là Mạnh đã quá tham lam và vô trách nhiệm mà thôi. Dù có đau đớn đến quặn thắt lòng, Nhi cũng cần phải chấp nhận điều này. Trên tất cả, Mạnh cần có trách nhiệm với đứa bé, Linh cần có một người chồng, bố mẹ Nhi, gia đình Nhi cần bảo toàn danh dự.
Sau một đêm nghĩ ngợi đã lung, trưa ngày hôm sau, Nhi hẹn gặp Mạnh ở một quán cà phê gần trụ sở Vĩnh Thịnh.
*****
Bước vào quán cà phê, thấy cô gái đáng yêu mà cũng đáng giận vì quá đỗi ngốc nghếch đang ngồi đó, gương mặt thẫn thờ lạnh tanh xa cách nhìn mình, Mạnh thở dài tiến lại.
Mạnh vừa ngồi xuống, Nhi nhàn nhạt cất lời, không nhìn Mạnh.
– Chị Linh nói chị ấy có thể đưa ra bằng chứng anh là cha đứa bé. Tôi tin chị tôi.
– Tại sao em cứ ngốc nghếch mãi như thế? Bằng chứng đâu, cô ta lấy ở đâu ra?
– …
– Tôi mệt mỏi lắm rồi. Chúng ta dừng lại đi. Tôi không muốn nghĩ gì nữa.
Nhi nhắm mắt lại rồi buông ra những lời đau đớn làm nước mắt Nhi lại lăn dài.
– Đám cưới vẫn sẽ diễn ra. Sau một tuần nữa.
Nhi căm phẫn mở to mắt nhìn khuôn mặt đanh lại của Mạnh.
– Không… anh cần chịu trách nhiệm với chị Linh. Chị tôi… đám cưới ấy là của anh và chị Linh…
– Em hãy ngoan ngoãn nghe tôi, nếu em còn muốn Linh và cái thai kia được an toàn.
– Không, nếu anh không chịu trách nhiệm, tôi sẽ chết cho anh vừa lòng!
Nhi nhìn thẳng vào mắt Mạnh bằng ánh mắt đỏ hoe căm hờn. Mạnh giận tím mặt, anh bực bội đứng dậy bước ra khỏi quán.
Dõi theo bóng lưng Mạnh cho đến khi anh đi khuất, còn mình Nhi ngồi đó, Nhi ấm ức cắn chặt môi rồi gục xuống bàn mà nức nở. Nhi rơi vào hoàn cảnh gì thế này, Nhi căm ghét Mạnh, nhưng… đồng thời Nhi cũng căm ghét chính bản thân mình. Nhi vẫn cứ hạnh phúc, lòng Nhi vẫn hân hoan, tim Nhi cứ rộn ràng. Là Mạnh yêu Nhi, Mạnh muốn có Nhi, Mạnh ép buộc Nhi cũng chỉ để được ở bên Nhi…
Nhi thật lòng, thật lòng không biết phải làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...