Nhìn dáng vẻ ngây ra như phỗng của Phương Thư Nghiễn, Tần Liên không nhịn được cười, "Bị anh đây hớp hồn rồi sao tiểu bảo bối?"
Không phải ảo giác...
Phương Thư Nghiễn xuống giường bước hai bước xông lên, gắt gao ôm lấy hắn.
Không phải ảo giác!
Mũi đột nhiên chua xót, Phương Thư Nghiễn úp mặt lên bả vai Tần Liên, cánh tay cũng thu lại chặt hơn.
"Nếu cậu muốn ghìm chết tớ thì cũng chịu." Tần Liên gian nan mở miệng, "Nhưng nếu như cậu muốn đem nước mũi cọ hết vào quần áo tớ, tớ sẽ đập chết cậu."
Phương Thư Nghiễn nín khóc bật cười, thả lỏng cánh tay.
Tần Liên rốt cục có thể hoạt động, giơ tay nâng mặt Phương Thư Nghiễn lên, hôn xuống thật sâu.
Phương Thư Nghiễn lập tức đáp lại, đây có thể không phải là lần cuồng nhiệt nhất, nhưng lại là lần làm người động tình nhất, Phương Thư Nghiễn cảm thấy như mình được ngâm trong suối nước nóng vậy, từ sợi tóc đến ngón chân đều ấm áp vô cùng.
Cũng may vào lúc sắp không thể vãn hồi được nữa, Tần Liên dừng lại.
"Để tối hôn tiếp." Tần Liên vỗ vỗ cái mông cậu, "Làm chuyện đứng đắn trước đã."
Phương Thư Nghiễn có chút ngượng ngùng, nhưng lập tức phản ứng lại, "Cậu vào đây bằng cách nào?"
Tần Liên cười: "Đánh ngã tám bảo tiêu ngoài cửa nhà cậu rồi tiến vào."
Phương Thư Nghiễn:!!!
"Cậu không bị thương chứ?" Phương Thư Nghiễn vội la lên, vén áo hắn lên nhìn nhìn. Cậu biết giá trị vũ lực của mấy gã bảo tiêu kia cao bao nhiêu, Tần Liên cư nhiên có thể đánh thắng được?
"Không đâu." Tần Liên ôn nhu nhìn cậu.
Phương Thư Nghiễn xác thực cũng không thấy vết thương, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, "Chúng ta đi mau, lát nữa cha tớ trở lại sẽ càng không đi được!" Nói xong, xoay người lấy điện thoại di động ở trên giường.
Tần Liên lại không hề cử động, "Cậu muốn bỏ trốn cùng tớ hả?"
"Ừ." Phương Thư Nghiễn hơi sốt ruột, "Chúng ta mau ra ngoài, vừa đi vừa giải thích cho cậu."
Tần Liên ôm cậu một cái, không nhịn được cười ra tiếng, "Anh giai Hội trưởng, tuy là người ta thích nhìn thấy dáng vẻ anh bỏ chạy với người ta, nhưng mà anh ngốc như vậy đáng yêu như vậy, người ta lại không nỡ lừa anh."
Phương Thư Nghiễn sững sờ, "Có ý gì?"
"Tớ tìm cậu không phải để chạy trốn." Tần Liên nhẹ nhàng nói, "Tớ là tới cầu hôn."
Tim Phương Thư Nghiễn vốn đang nhảy rất mau, lúc này lại bắt đầu gia tăng tốc độ.
"Cậu nói cậu muốn cưới tớ, mà mãi chẳng thấy đến, tớ đành phải tự mình đến đây cầu được cưới." Tần Liên nói.
"Tớ." Đại não Phương Thư Nghiễn hoạt động rất chậm, nhất thời không biết nên hỏi cái gì, cuối cùng lựa chọn giải thích trước, "Không phải tớ cố ý không tìm cậu, tớ bị cấm túc."
"Tớ biết." Tần Liên nói, "Tám bảo tiêu đứng cửa cơ mà, lúc đến đây tớ cũng phải giật mình."
"Vậy cậu..."
"Tớ là quang minh chính đại tới tìm cậu." Tần Liên nói, "Cha tớ cũng ở dưới lầu, lúc này đang tán gẫu với cha cậu."
Phương Thư Nghiễn vẫn rất là mơ hồ. Ba ba Tần Liên cũng tới?
Nhất định sẽ bị cha cậu làm khó dễ đi!
"Tớ vốn là định mượn thêm mấy quả pháo lớn đến, rồi Nguyên Đán trực tiếp tới tiệc đính hôn cướp dâu." Tần Liên nói tiếp, "Nhưng mà ông nội của tớ nói làm như vậy không được nhã nhặn cho lắm, phải đi theo con đường chính quy."
Phương Thư Nghiễn không để ý hắn trêu đùa, vội la lên, "Ba cậu thật sự ở dưới lầu?"
"Thật sự."
Phương Thư Nghiễn lôi kéo Tần Liên mau chóng đi xuống lầu.
Cậu biết cha cậu rất có thành kiến với Tần Liên, cậu cũng không muốn để cha vợ... Tương lai cảm thấy nhà cậu không lễ phép.
Nhưng sau khi xuống lầu khiến Phương Thư Nghiễn giật nảy mình chính là, cha cậu đang pha trà.
"Thư Nghiễn à." Cha Phương cười gọi cậu, "Mau tới chào hỏi ông Tần với chú Tần đây."
???
Phương Thư Nghiễn đối với thái đội của cha mình không hiểu lắm, Tần Liên trực tiếp dắt tay cậu, kéo cậu vào phòng khách.
"Ông nội, cha, đây chính là Phương Thư Nghiễn."
Phương Thư Nghiễn nhìn khuôn mặt thường xuyên xuất hiện trên TV, báo chí, thậm chí là cả sách giáo khoa kia, trợn to hai mắt.
Tần Liên nói "Mượn pháo lớn đến cướp dâu", hóa ra không hề là đùa giỡn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...