Phương Thư Nghiễn ngồi ở trên giường cẩn thận vén áo lên, dùng bông ngoáy tai nhúng cồn iốt lau lên chỗ máu ứ đọng trên vùng bụng, dùng lực nhẹ nhành nhất cọ rửa, vẫn cực kỳ đau mà hít vào một hơi.
Hóa ra bị thương ở nơi này là sẽ đau đến vậy!
Phương Thư Nghiễn nghĩ đến lúc trước khi vừa mới biết được Tần Liên là Alpha, Tần Liên vì muốn để cho cậu hả giận, mà cố ý nhờ người ta đấm mấy quyền lên bụng.
Trong lòng khó chịu một trận.
Cắn răng, lần thứ hai tự bôi thuốc cho mình.
Xem ra cha thật sự đã quyết tâm không để cho mình đi ra ngoài, coi như có xông ra, bảo tiêu cũng sẽ không chút lưu tình đánh trở về.
Làm sao bây giờ, cậu không ra được, cũng không có cách nào đưa tin. Nguyên Đán đã sắp đến rồi, tới lúc đó Tần Liên khẳng định sẽ biết cậu đính hôn, hắn sẽ hiểu lầm sao?
Đang lo âu, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra. Phương Thư Nghiễn ngẩng đầu nhìn thấy là Lâm Tiêu, bèn lập tức buông áo xuống, mặt lộ vẻ không ngờ, "Cậu không biết gõ cửa à?"
Lâm Tiêu lập tức rũ mắt xuống, "Xin lỗi, em... Em nghe nói anh bị thương, nhất thời nóng vội nên quên mất."
Phương Thư Nghiễn nhìn cậu ta không nói gì, Lâm Tiêu dừng một chút, đi tới, "Em giúp anh bôi thuốc nha."
"Nghe nói nhà cậu dạy dỗ rất nghiêm." Trên mặt Phương Thư Nghiễn không biểu tình gì, "Vậy mà để cho cậu tùy tiện vào phòng ngủ của một Alpha nào đó sau đó giúp hắn bôi thuốc?"
"Em..." Lâm Tiêu cắn môi, "Nhưng mà anh cũng không phải Alpha nào đó, chúng ta cũng sắp đính hôn rồi..."
"Sẽ không." Phương Thư Nghiễn nhìn cậu ta, ánh mắt lạnh nhạt, "Chúng ta sẽ không đính hôn."
"Đây là ý của cha mẹ hai bên chúng ta!"
"Nhưng tôi không có ý này." Phương Thư Nghiễn bình thản nói, "Tôi nhìn thấy cậu đều không cứng nổi."
"Anh!" Lâm Tiêu bị câu nói thô lỗ này làm cho kinh ngạc đến ngây người, hắn chẳng thể nghĩ tới Phương Thư Nghiễn thoạt nhìn ôn hòa lại..., "Anh làm sao có thể nói ra những lời này!"
"Bởi vì tôi chính là người như vậy."
"Anh không phải, là tên họ Tần kia dạy hư anh!" Lâm Tiêu tức giận nói, "Anh không muốn đính hôn với em chẳng phải vì hắn sao? Nói thật cho anh biết, em đã gặp hắn rồi."
Phương Thư Nghiễn đột nhiên ngẩng đầu lên, "Cậu đã nói gì với cậu ấy?"
Lâm Tiêu dừng một chút, nói: "En nói anh sẽ đính hôn với em, cho hắn một triệu phí chia tay, hắn liền lập tức đáp ứng rồi!"
"Ồ." Phương Thư Nghiễn khôi phục biểu tình lạnh nhạt, "Vậy sao."
Không nhìn thấy bộ dạng thất vọng cùng phẫn nộ của Phương Thư Nghiễn như dự liệu, Lâm Tiêu có chút kỳ quái, "Anh không tức giận sao? Hắn căn bản không quan tâm anh!"
"Tức giận chứ, tức giận muốn chết rồi." Phương Thư Nghiễn nói, "Cậu đi ra ngoài để tôi một mình đi, làm phiền đóng cửa lại."
Lâm Tiêu do dự nhìn cậu một hồi, nhưng là hắn biết Phương Thư Nghiễn bây giờ cũng không muốn nói chuyện với mình, bèn đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Phương Thư Nghiễn ngã sấp lên trên giường, mệt mỏi thở dài, muốn cười, lại không cười nổi.
Cậu không biết chuyện phí chia tay của Lâm Tiêu là giả hay là thật, nhưng cậu biết Tần Liên chắc chắn sẽ không có thái độ này.
Lâm Tiêu đi tìm Tần Liên, Tần Liên không biết có ghen không? Hình như không có đánh nhau, vậy bọn họ có cãi nhau không?
Thật ra bất kể là đánh nhau hay là cãi nhau, Tần Liên chắc chắn sẽ không chịu thiệt.
Thế nhưng hắn sẽ khổ sở đi... Bản thân mình thì mãi không chịu xuất hiện.
Phương Thư Nghiễn cũng có chút khổ sở.
Coi như Tần Liên không cần được bảo vệ, cậu cũng muốn ở bên cạnh hắn.
Còn có một chút thấp thỏm.
Cậu biết lúc này Tần Liên sẽ không vì những lời của Lâm Tiêu mà hiểu lầm cái gì, thế nhưng sau Nguyên Đán thì sao?
Cậu đột nhiên đính hôn với người khác, còn một lời giải thích đều không có, thật chẳng ra gì, đến cậu cũng muốn đấm cho mình một quyền.
Phương Thư Nghiễn tức giận đập lên giường một cái.
"Lạch cạch." Cửa lại mở.
"Chẳng phải đã nói cậu đừng vào rồi sao!" Phương Thư Nghiễn mất kiên nhẫn gầm nhẹ.
Tần Liên nhíu mày, "Còn có ai từng vào đây?"
Nghe thấy giọng nói này, Phương Thư Nghiễn giật mình ngồi thẳng dậy, cũng không đoái hoài tới vết thương, trợn to hai mắt nhìn Tần Liên đứng ở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...