Người Ẩn Hình

Cô ôm chặt con cưng, không nói câu nào, chỉ là nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của cậu bé.

Nó còn nhỏ như vậy mà phải bị uất ức, cần phát tiết.

Đợi đến khi tiếng khóc của cậu bé nhỏ dần, Diệp Ninh mới dịu dàng dỗ dành cậu: “Con ngoan, người khác nói như vậy là vì họ không hiểu.”

Cô cầm hình lên, đặt nhẹ vào tay Nam Nam: “Nhưng người trong hình này thật sự là Papa của con. Con nhìn thử đi, tóc của ông ấy cũng hơi quăn quăn, còn có cái trán rộng giống con, chưa nói tới cặp mắt, lỗ mũi, lông mày này.”

Ngón tay của cô trượt nhẹ lên mái tóc đen và cặp mắt lông mày nghiêm nghị trong hình, giọng nói ấm áp: “Con yêu không thấy mình giống ông ấy lắm sao? Chỉ có cha con ruột thịt mới có thể giống nhau như vậy thôi.”

Nam Nam ngừng thút thít, cặp mắt ửng đỏ lóe sáng nhìn tấm hình, sau đó lại lật gương trang điểm trong túi của mẹ ra, nhìn mình trong gương.

Cậu nhướng mày lên, nghiêm túc so sánh từ trên xuống dưới, lỗ mũi, cặp mắt, miệng, trán, còn có mái tóc đen nhánh. Thật sự là có điểm giống nhau.

Nhìn một hồi lâu, cậu bán tín bán nghi: “Thế nhưng tại sao người khác đều nói không phải?”

Diệp Ninh ôm lấy cơ thể nhỏ bé: “Đó là bởi vì bọn họ không hiểu. Papa của con là một người rất giỏi giang, cho nên bọn họ không tin Nam Nam lại có một Papa tài giỏi như vậy. Nhưng tất cả đều không quan hệ, chúng ta cũng không cần cho bọn họ biết, chỉ cần trong lòng chúng ta hiểu là được.”

Đối với một đứa bé mà nói, đây quả thật có chút khó khăn, nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng dạy nó học hiểu điều này.

Lúc này Nam Nam đã bình tĩnh trở lại, cậu suy nghĩ một chút, ánh mắt trong suốt chớp chớp liên tục, cuối cùng gật đầu một cái:

“Mẹ, con hiểu rồi!”

Dỗ dành xong con cưng, cô lái xe về nhà, nấu cơm, ăn cơm, vân vân, chỉ là những việc làm thường ngày.

Sau khi ăn cơm xong, cô cố ý dành nhiều thời gian chơi với Nam Nam một chút. Nam Nam xếp một đống Lego thành một người máy, sau đó chỉ vào người máy nói: “Nhìn đi, con dựa theo hình dáng của Papa để xếp đó, có giống không?”

Diệp Ninh gật đầu: “Rất giống! Cục cưng thật giỏi!”

Thật vất vả đợi đến khi Nam Nam ngủ, Diệp Ninh mới có thể mệt mỏi trở lại gian phòng của mình.

Đột nhiên cô cảm giác mình quá ích kỷ, ích kỷ tới mức không chiếu cố con trai thật tốt. Bây giờ con trai đã lớn, 6 tuổi rồi, nó thật sự rất cần một người cha!

Với tâm lực mệt mỏi, cô mở máy vi tính lên, nhớ tới thái độ khác thường của mẹ Đồng Đồng và mẹ Đoàn Đoàn hôm nay, cô vào trong nhóm Tencent QQ* dành cho các bà mẹ, nhìn xem mọi người đang nói chuyện gì.


*Tencent QQ là mạng lưới send tin nhắn/thảo luận/chơi game bên Trung.

Nhưng khi nhìn thấy cô xuất hiện, mọi người đều im bặt.

Cô thấy vậy, trực tiếp bắt chuyện với mẹ Đồng Đồng: Xảy ra chuyện gì mà em không biết vậy?

Mẹ Đồng Đồng ngượng ngùng: Không có chuyện gì, ha ha.

Diệp Ninh quyết định hỏi thẳng: Có thể kể cho em nghe với không?

Ở bên kia, mẹ Đồng Đồng im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: Bên ngoài có một ít lời đồn đãi về em, nghe không được tốt lắm.

Diệp Ninh nhíu mày suy nghĩ một chút: Có phải nói về thân thế của Nam Nam không?

Mẹ Đồng Đồng: Ừ, đúng vậy. Chị vẫn cảm thấy không phải như vậy, cho nên không tin lắm. Chỉ là mọi người đều nói như thế.

Diệp Ninh: Cám ơn chị nói cho em biết. Chị có thể nói tường tận không ạ?

Mẹ Đồng Đồng: Các cô ấy nói, em không kết hôn, còn nói cha của Nam Nam đã có gia đình…

Chị ấy vừa nói tới đây, Diệp Ninh đã hiểu ra liền, đơn giản là người ta nói cô là tiểu tam, còn Nam Nam là con riêng bên ngoài.

Những bà mẹ này đều đặt mình ở vị trí vợ cả, khẳng định không ai thích tiểu tam cả. Nghe được tin này, bị coi là tiểu tam, tự nhiên trong lòng cô cũng có chút khó chịu.

Mẹ Đồng Đồng ở bên kia tốt bụng giải thích: Còn nữa nè, em nên tranh thủ giải thích với Nam Nam đi. Hình trên mạng tải về đó mà ảnh của một người rất nổi tiếng, người khác nhìn sơ qua liền nhận ra.

Lúc này Diệp Ninh cũng không biết phải giải thích như thế nào, cho nên chỉ trả lời lại một câu: Cám ơn.

Sau khi tắt máy vi tính, cô càng thêm quyết định, cần phải thay đổi hoàn cảnh mới cho Nam Nam.

Cô giao căn hộ lại cho trung tâm bán nhà, bán với giá thấp, cũng như nỗ lực tìm căn hộ mới. Tiêu Nhạc nói để lại một căn nhà cho cô, cũng ở trong khu này. Chỉ là cô hiểu rõ, cái Nam Nam cần không phải là căn nhà lạnh như băng.

Hôm nay, cô thu xếp để Nam Nam ở nhà rồi xuống lầu mua đồ ăn. Lúc đi lên, thang máy bị hư, nói sửa chữa tạm thời. Nghĩ mình ở lầu 8, đi lên cũng không nổi nào, coi như rèn luyện thân thể, vì vậy quyết định xách theo đồ ăn đi lên.


Lúc leo tới lầu 7, vừa đúng lúc cô nhìn thấy cửa căn hộ lầu 7 mở ra.

Lầu 7 chính là ngay dưới căn hộ của cô, lâu nay vẫn không có ai ở đó, Diệp Ninh vẫn cho đây là một sự may mắn, bởi vì khi còn bé, Nam Nam rất thích nhảy nhót xung quanh, chỉ sợ quấy rầy người ta. Nếu nhà không có người ở thì cũng có thể tùy ý một chút.

Người trong căn hộ ở lầu 7 mở cửa ra, trong tay xách theo túi rác, mang khẩu trang 3M.

Diệp Ninh lễ phép gật đầu, tiếp tục đi lên.

Nhưng leo tới khúc quanh cầu thang, cô chợt ý thức được điều gì, nhất thời cả người đông cứng lại.

Mới vừa rồi mặc dù người kia mang khẩu trang, nhưng cô lại cảm thấy cặp mắt kia thật quen thuộc. Người kia cũng giống như hơi sửng sốt khi nhìn thấy mình.

Cô dừng bước, nắm chặt túi nylon trong tay, không nhúc nhích đứng yên ở đó.

Mỗi chỗ mỗi lỗ chân lông trên người cô khẩn trương lên, hơi thở dồn dập. Lúc này cô lại trở nên nhạy cảm hơn so với bất cứ lúc nào, cảm giác được người ở căn hộ lầu 7 đang nắm tay cầm cánh cửa, vẫn không hề nhúc nhích.

Không khí chung quanh dường như ngưng trệ, cô hít sâu vào một cái, quay lưng lại một cách cứng ngắc.

Cô đang đứng trên thang lầu, dùng góc độ bao quát nhìn về cửa căn hộ lầu 7.

Ở đó, người đàn ông mang khẩu trang 3M cũng đang yên lặng nhìn cô.

Diệp Ninh đi xuống từng bước một, nghiêng đầu nhìn anh, cùng anh đối mặt: “Tiêu Nhạc?”

Giọng nói của cô run run, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh đạm như cũ.

Người đàn ông đưa tay lên, tháo khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra ngũ quan sâu sắc.

Đối với Diệp Ninh mà nói, gương mặt này thật sự không thể quen thuộc hơn nữa. Quả nhiên anh chính là Tiêu Nhạc.

Sắc mặt anh không tốt lắm, trắng xanh giống như vừa bệnh nặng mới khỏi. Nhìn anh hiện giờ gầy gò không thể tưởng tượng được, áo sơ mi trắng rộng thùng thình trên người.


Có lẽ vì đứng lâu quá, anh phải dùng tay nắm chặt cửa tay cầm, môi mím chặt có chút trắng bệch.

Diệp Ninh ngưỡng mặt lên nhìn anh: “Anh vẫn luôn ở đây?”

Tiêu Nhạc gật đầu.

Diệp Ninh thở phào nhẹ nhỏm, nhìn xuyên qua bả vai rộng lớn nhưng gầy ốm của anh, cô nhìn vào trong nhà. Nhìn một cái thôi cũng có thể thấy phòng khách, cách bố cục giống hệt như căn hộ của cô, chỉ là bên trong trống rỗng, giống như phòng đúc thô, hoàn toàn không có kiểu mẫu thiết kế gì.

Cô nhíu mày: “Nếu anh đang ở đây, chẳng lẽ không mời tôi vào nhà sao?”

Nhìn Tiêu Nhạc có vẻ như phản ứng không kịp. Anh vừa mới nghe cô nói xong thì lập tức sửng sốt, nhìn cô lại một lần, sau đó gật đầu rồi mới buông tay nắm cửa ra.

Diệp Ninh đặt mấy túi đồ ăn xuống trước cửa, sau đó không chút khách sáo, đi vào phòng khách. Sau khi nhìn chung quanh một lần, cô lại đi nhìn phòng ngủ, ban công.

Giống như bố cục của nhà cô, nhưng bên trong thật sự không có gì cả. Trong phòng ngủ chính có một cái giường lớn, ngược lại rất xa hoa, nhìn giống như đã ở đây nhiều năm rồi.

Bên cạnh không có tủ cũng như không có ghế.

Phòng khách thật sự trống rỗng, nhà bếp chỉ có nồi cơm điện, xem ra anh đã tự nấu cơm. Thùng rác trong phòng bếp để đầy các gói đóng hộp và túi lớn, đoán chừng là thức ăn gọi ngoài?

Diệp Ninh lẳng lặng nhìn khắp nơi trong nhà, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên mặt anh.

Hiển nhiên Tiêu Nhạc có loại cảm giác không còn chỗ ẩn trốn, thấm chí không dám nghênh đón ánh mắt của cô, nhìn thẳng xuống sàn nhà.

Trên sàn nhà trống trơn, không có gì cả.

Diệp Nịnh ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, vị trí này của anh có thể nghe hết động tĩnh trên lầu, đi bộ không chừng cũng có thể nghe được.”

Cục cưng nhà cô lúc còn bé rất thích nhảy loạn, nếu như anh vẫn ở nơi này, đoán chừng đã nghe được rất rõ ràng.

Tiêu Nhạc nghe vậy nhấp nháy môi dưới, khàn giọng nói: “Em không nên hiểu lầm, tôi không có theo dõi hai người, tôi___”

Diệp Ninh nghe vậy chợt cười.

Cô thở dài, nhìn Tiêu Nhạc một cách bất đắc dĩ: “Anh không cảm thấy, thay vì ở đây một mình, không bằng đi lên lầu cho rồi?”

Tiêu Nhạc cảm thấy ngờ nghệch khi nghe được những lời này.

Có lẽ thường ngày ra lệnh trong công ty đã quen, mặc dù mang bệnh, nhưng lúc giơ tay nhấc chân đều có khí thế nghiêm nghị và thâm trầm đặc biệt. Hiện tại anh đực mặt ra như thế này thì có chút mâu thuẫn, giống như một người vô cùng khôn khéo lại bắt đầu giở trò ngớ ngẩn.


Anh im lặng, mím môi nhìn Diệp Ninh. Diệp Ninh đang cười, còn là đang cười với anh, một nụ cười dịu dàng hiếm có, giống như gió mát mùa hè tạt vào mặt.

Tiêu Nhạc cúi đầu: “Diệp Ninh, tôi…”

Giọng nói của anh thấp vô cùng.

Diệp Ninh nhìn thẳng vào mắt anh: “Tiêu Nhạc, anh không muốn gặp mặt Nam Nam sao? Chẳng lẽ anh không nhận ra được nó rất cần một người cha hay sao? Còn nói cái gì anh chỉ muốn đứng nhìn nó từ xa, ngay cả ôm nó một cái mà anh cũng không muốn à?”

Tiêu Nhạc vội vàng lên tiếng: “Diệp Ninh, tôi không có ý đó.”

Diệp Ninh gật đầu: “Được, nếu anh không phải ý đó, vậy thì đi lên với tôi. Anh phải nhớ kỹ, nó không phải là con của mình tôi, nó cũng là con trai của anh.”

Tóc trên đầu Tiêu Nhạc rũ xuống trán, che đi tầm mắt sâu sắc của anh. Anh nhìn cô chằm chằm một hồi rồi gật đầu: “Được.”

Vì vậy Diệp Ninh đi trước, Tiêu Nhạc ngoan ngoãn theo sau, hai người cùng nhau đi lên lầu.

Diệp Ninh đưa mấy túi đồ ăn cho Tiêu Nhạc: “Cầm.”

Tiêu Nhạc vội vàng nhận lấy.

Mặc dù anh ngã bệnh sau khi phẫu thuật lớn, rất gầy, nhưng thân cao lớn, nguyên bộ xương bày ra. Một người cao lớn như vậy, tay cầm mấy túi đồ ăn, nhìn có chút không cân đối.

Diệp Ninh liếc mắt nhìn anh cái cái, sau đó lấy chiếc chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa.

Cửa mở ra, Nam Nam đang nằm trong phòng bên chơi xếp gỗ, nghe tiếng động, biết mẹ đã trở lại, thuận miệng kêu lên: “Mẹ, mẹ đã trở lại.”

Diệp Ninh thay dép cho mình, tìm một đôi dép khác đưa cho Tiêu Nhạc. Chỉ là trong nhà không có dép đàn ông, anh mang đôi này có chút buồn cười.

Sau khi anh thay dép xong, trên tay vẫn còn cầm mấy túi đồ ăn, bộ dạng không biết nên làm cái gì.

Diệp Ninh: “Anh mang đồ ăn để ở phòng bếp đi.”

Tiêu Nhạc nhìn cô một chút, dưới ánh đèn dìu dịu ở cửa trước, mặt mày cô dịu dàng xinh đẹp, vẻ mặt điềm đạm uyển chuyển. Cô tùy ý nói như vậy giống như đây là một chuyện đương nhiên.

Anh gật đầu, mang đồ ăn đi vào phòng bếp.

Nam Nam nằm trong phòng không đi ra, nghe được mấy câu này, tò mò ngó dáo dác: “Mẹ, vừa rồi mẹ nói chuyện với ai vậy?”

Diệp Ninh đóng cửa lại, rót cho mình một ly nước chanh, bình thản nói: “Papa con tới rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui