[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã

Tiêu Chiến tùy ý lật về cuối trang sách, vô tình đọc được lời cảnh báo máu.

«Khi ngươi được chọn trở thành chủ nhân kế vị cuốn sách, tức ngươi đã lựa chọn nắm lấy thanh kiếm phán định của ta, bước trên con đường báo thù, hãy lắng nghe lời cảnh báo.

Ngươi có thể bất chấp thủ đoạn, cược mệnh cược mạng, bằng tất cả những gì quý giá nhất ngươi có khi trả thù một kẻ đã tổn thương tới ngươi hoặc người thân của ngươi.

Hãy lắng nghe lời khuyên nhủ, khắc ghi trong tim và luôn nhắc nhở chính mình, hỡi đứa con đáng thương của ta.

Trả thù hay báo thù được định nghĩa là hành động thực hiện một hành động có hại đối với một người hoặc một nhóm người để đáp lại sự bất bình, có thể là thật hoặc cho là thật. Trả thù được sử dụng để trừng phạt một sai trái bằng cách vượt ra ngoài pháp luật nhân sinh quy định tại xứ ngươi.

Khi ngươi tổn thương người khác cũng chính là tổn thương bản thân.

Khi ngươi sẵn sàng giết ai đó, ngươi phải sẵn sàng cho cái chết quả báo của chính ngươi.

Ngươi đã chấp nhận để bàn tay trong sạch vấy máu bẩn.

Dù có xấu xa hay không, sinh mạng của kẻ ngươi đã tước đoạt cũng có giá như của chính ngươi, vô giá.

Nhân danh Chủ Nhân Phán Đình, người đại diện cho Đấng Sáng Tạo quyền năng và vĩ đại, người có quyền kiến tạo và tiêu hủy linh hồn lớn nhất, người trân trọng sự tồn tại và sẵn sàng diệt trừ nếu ngươi và bè lũ là mầm họa, là phản nghịch, tức Cha và Mẹ của vạn vật tồn tại trong vũ trụ, phán quyết của ta dành cho ngươi sẽ dựa trên chính pháp luật và chính câu chuyện bi thảm ngươi thốt ra, bằng chính lòng thành và hối lỗi chân thực nhất của ngươi.

Ta chính là kẻ đã được trao quyền, như những anh chị em sáng bước ngang ta, thần thánh ngự trị bầu trời huyền bí và ác quỷ thống lĩnh địa ngục ẩn giấu dưới lòng đất bí ẩn, phán định tất cả những kẻ phản nghịch hỗn xược đi ngược quy tắc kiến tạo và phép tắc Người định ra.

Chúng ta yêu thương và ban tặng sinh mệnh cho ngươi nhưng chưa từng có quyền hạn dễ dàng phán quyết sinh mệnh của ngươi, trừ phi ngươi phạm nghịch và khơi dậy chiến tranh tổn hại lòng lành của chúng ta.

Thế nên hãy nhớ lời căn dặn, con của ta.

Đấng Sáng Tạo cho phép ta hiện thân, ban sức mạnh báo thù ngươi khát cầu, trừng phạt kẻ tội nhân ác ý đã đối nghịch Ngài.

Đừng ngỗ nghịch phạm Ngài hay cố ý tổn thương chúng ta, ngươi sẽ vĩnh viễn mất đi sinh mệnh, chịu sự đọa đày khủng khiếp nhất nơi địa ngục, không bao giờ có lại được sự cứu rỗi và lòng thương xót.

Hãy cẩn thận cho màn trả thù xuất sắc nhất ngươi dành cho kẻ địch. Ngươi có thể tra tấn hành hạ hắn, giết hắn hoặc tan bổng cho hắn, tận dụng những kiến thức ta truyền lại.

Tuy nhiên không được đùa bỡn tình yêu và hôn nhân.

Ngươi có thể mê hoặc những cá thể lẻ loi đơn độc, dụ dỗ những kẻ ấy đắm chìm vào mật ngọt, chịu sai khiến của ngươi nhưng không được vô lý đoạt mệnh hắn.

Không được phá hoại hôn nhân người khác vì hận thù cá nhân, không lừa hôn ép hôn.


Bởi khi ngươi mê hoặc ai trong số đó, ngươi có thể rơi vào chính cái bẫy ngươi tạo ra, cái giá phải trả quá đắt, kể cả thần linh cũng không thể gánh chịu. Tình yêu mạnh mẽ như ngọn lửa, tấn công kịch liệt, kéo đối phương vào sự ấm áp đến đau đớn điên cuồng cũng có thể chiêu cháy ngươi, làm ngươi mất đi lý trí.

Vậy nên hãy cầm kiếm lên chiến đấu, đừng dùng tình yêu và hôn nhận ra tấn công.

Đừng mềm lòng nhân từ kẻ địch.

Thiện sai chỗ là ác, ác đúng chỗ là thiện. Ngươi có thể tha thứ kẻ đó, buông xuống thù hận và cầu nguyện cho hắn, nhưng hãy cẩn thận hậu họa ngươi để lại vì sự lầm tưởng đáng thương của kẻ địch ngươi.

Tuyệt đối không được đụng đến những đứa trẻ và kẻ vô tội.

Tội nghiệt của ngươi sẽ vượt xa đến mức hồn ngươi tan nát nếu ngươi hủy cuộc đời ai đó ngoài cuộc.

Hãy cẩn thận.

Nhân từ kẻ địch là ác nghiệt bản thân.

Nhưng hãy dừng lại đúng lúc khi trái tim ngươi đã có thể buông bỏ, đừng đi xa hơn, phạm chính sai lầm của ta.»

Những lời cảnh báo thay vì được viết ở đầu trang sách, trang sách này có vài chỗ màu đỏ sẫm, màu máu khô từ vị chủ nhân chịu đựng thống khổ, run rẩy viết ra những dòng chữ làm Tiêu Chiến không khỏi nghĩ ngợi.

Loài người có pháp luật định tội, có thể giam giữ và tử hình diệt nguy nhân loại, giam cầm không tra tấn thể xác, chỉ vây hãm khả năng hoạt động và làm thương tâm tinh thần chút một đến chai lì. Không ai trong số con người bình thường có quyền quyết định ai sống ai chết như trò chơi thí nghiệm sinh tồn. Chỉ khi phạm tội nặng mới bị tòa án xét xử, búa tòa hạ xuống và kết thúc đời sống dưới nòng súng dưới quyết định từ bồi thẩm đoàn, thẩm phán lý trí và tại vị tối cao trong tòa án như thần công lý.

Hiện tại, ngay cả tòa án tối cao, được nắm quyền phán quyết sinh tử tội nhân cũng đã bị nắm giữ bởi những đồng tiền bẩn, còn mấy nơi công bình quyền hạn?

Những vị thần công minh hơn bất cứ kẻ phàm tục nào cũng không dám có quyền tự ý phán xét sinh tử sinh mệnh con người. Ngay cả Đấng Sáng Thế đã phán định thế, rằng Cha và Mẹ chỉ có nhắm mắt nhịn đau, phán báo ứng giáng xuống đứa con phản nghịch làm hại những sinh mệnh vô tội khác, không chỉ vì là người đã sinh ra nên nhận có quyền giết chết hay giữ lại đứa con phản nghịch.

Dẫu rằng Cha và Mẹ nắm giữ sinh tử, vì quan sát dưới cả vị trí Vua và Nữ Hoàng tới những con dân, có quyền phán quyết công bình đến tất cả, kiến tạo và hủy diệt tất cả dễ dàng. Không ai cao hơn Cha và Mẹ, không ai quyền uy và quyền năng hơn Cha và Mẹ, những người thống lĩnh sự tồn tại vạn vật đương thời đến vĩnh hằng.

Khởi sinh con người có quyền, hình thành định dạng, con người thành vô quyền và bất lực.

Mọi linh hồn phải quy hàng trước cội nguồn và sợ hãi trước điểm cuối.

Vương Nhất Bác sẽ sợ hãi những thứ như vậy giống như anh của hiện tại chứ? Hắn sẽ không. Ác quỷ đối nghịch thần thánh, sẽ không dễ dàng khuất phục dưới ánh sáng của Người, sẽ liều mạng chống cự đến cùng, có lẽ phần nào giống như những con người bé nhỏ sẵn sàng điên cuồng chống lại những vị thần họ tôn thờ (nếu đó là những vị thần điên rồ tùy ý).

Nếu hắn không phải con người mà là ác quỷ, Tiêu Chiến run rẩy khiếp nhược dòng máu đang chảy trong thân thể, liệu anh cũng là ác quỷ giống hắn?


Bất thường như hắn, sau đó có ngày thành điên và sa lầy như hắn?

Anh tự hỏi người đàn ông cuối cùng sở hữu cuốn sách liệu có phải hành động giống Vương Nhất Bác đã làm với anh hay không, lại để khiến người thứ hai nắm giữ sách ghét bỏ cay nghiệt, gạch xóa tên của hắn, xé mọi tranh minh họa của hắn.

Liệu chủ nhân đời hai có lựa chọn báo thù hắn giống như anh đang muốn làm?

Có lẽ là có.

Nefertari cũng có kẻ thù như thế, đến mức cô ta không tiếc bất cứ giá nào, phải khiến cho kẻ đó bị tàn sát bằng cách thảm hại nhục nhã nhất.

Thần linh thù hận đáng sợ hơn cả con người ở chỗ họ quá thuần khiến và hiền lành, một khi nổi cơn thịnh nộ, để cơn giận che mờ con mắt, những gì họ có thể còn có thể kinh khủng hơn cả con người.

Nefertari là thần thánh, cô ta hoàn toàn có thể nắm lấy bàn tay anh, dịu dàng khuyên nhủ anh hãy đừng để bàn tay dính máu, như những gì thiên thần tới từ thiên đường sẽ làm.

Tuy nhiên Chúa còn có thể giáng thiên phạt xuống đầu kẻ phản bội, nói gì vị thần Ngài tạo ra là để cho những kẻ được chọn như Tiêu Chiến cơ hội báo thù hay chấp nhận buông bỏ.

«Cung Oswald (Thần lực) - cung duy nhất có thể giết được thực thể Ma Thần Vương, tổn thương tới hồn phách thần thánh, nhận được phước lành từ Cha và Mẹ, rèn từ máu và nước mắt Đấng Sáng Thế.

Kiếm Esperanza (Nguồn hy vọng) - Lucifer (Satan) để tỏ lòng thành kính và trung trinh của mình với nữ hoàng của hắn, hắn đã dùng chính máu và xương cốt thuần túy của mình để làm ra thanh kiếm, dâng tặng cho nữ hoàng.

Lucifer vốn là một trong những đứa con đầu lòng nhận được nhiều quyền năng nhất từ Đấng Sáng Tạo, thiên thần tối cao đã phụ bạc lòng Ngài và sa ngã, cốt thể hắn vẫn thuộc về thần linh dù vẻ ngoài của hắn đã thuộc về Ma Giới u tối. Có thể diệt thần giết quỷ, phá tan định luật thời không.

Thanh kiếm này trở nên mạnh mẽ như chính chủ nhân của nó, sở hữu nhiều hơn những quyền năng ngươi có thể biết đến. Nếu ngươi lắng nghe lời gọi, ngươi sẽ biết được nó là ai, hoàn toàn thống trị nó.»

Nhìn vào hình vẽ thanh kiếm, Tiêu Chiến có cảm giác quen quen, dường như đã nhìn thấy ở đâu đó.

Ở nơi nào đó, anh chắc chắn bản thân đã từng được nhìn thấy trước đây.

Vô cùng thân thuộc, vừa gần gũi vừa xa lạ.

«Chỉ kẻ được chọn xứng đáng mới có thể cầm thanh kiếm trên tay. Nếu không nguyền chú trên thanh kiếm sẽ thiêu đốt da thịt kẻ ấy, lưu lại vết nhơ muôn đời không thể xóa.»

Chủ nhân đời trước của cuốn sách nói nếu kẻ bị giết bởi Esperanza, linh hồn không bị phá nát, không có luân hồi cũng là bị nó giam cầm vĩnh viễn, máu của kẻ đó sẽ trở thành cội nguồn sức mạnh cho Esperanza.

Nếu anh có thể tìm ra thanh kiếm, anh nhất định phải khiến hắn không có kiếp sau.


Có điều nếu thanh kiếm từ chối nhận thân, cơ thể phàm tục của anh sẽ bị nó thiêu đốt đau đớn, chịu đựng sự thống khổ khốn cùng.

"Mặc kệ ngươi có nhận ta làm chủ hay không, ta cũng phải tìm ra ngươi. Hoặc là Vương Nhất Bác chết, hoặc là Tiêu Chiến chết."

Tiêu Chiến gấp lại cuốn sách, nặng lòng thốt lên, bất lực vô vọng.

...

Có đánh chết Tiêu Chiến cũng không dám tin, thanh kiếm anh tò mò muốn tìm kiếm đang ở trong tay Vương Nhất Bác.

Lúc này hắn đang đứng đối diện Nefertari, sa sầm giận giữ, đôi mắt sắc lạnh buốt giá ánh lên sắc xanh, trên tay bất chấp bị Esperanza từ chối nhận người quen thiêu đốt nát da nát thịt, bàn tay đã như miếng thịt nướng cháy khét lẹt ghê tởm, chĩa về Nefertari ngồi trên ngai vàng băng giá, ngủ say an tĩnh, dường như đã mấy trăm năm chưa từng suy chuyển lay động hàng mi, vẫn mãi ngủ yên giấc lành như thế tại hang động lạnh lẽo buốt xương.

"Mẹ, đừng có cố tiếp cận Tiêu Chiến và cướp anh ấy khỏi bàn tay ta, thực hiện cái âm mưu dơ bẩn của ngươi. Anh ấy là của ta, đừng có vọng tưởng đoạt lại anh ấy từ tay ta."

Hang động băng vọng tiếng đáp, hư hư ảo ảo:

"Ngươi sở hữu đồ và người của ta còn có thể cuồng vọng, đúng là con trai của Lucifer."

"Ả đàn bà phiền phức. Ngươi cứ cùng ông ta yên giấc là đủ rồi, đừng có đụng chạm đến Tiêu Chiến của ta."

"Ngươi sẽ giết ta?"

"..." Vương Nhất Bác nghiến răng, tức tối vung kiếm về Nefertari chẳng buồn tỉnh dậy đối đáp hắn, đạo quang chém lia qua ngai vàng vào tường băng phía sau, sụp đổ mảng lớn.

"Chừng nào Tiêu Chiến còn sống, ngươi không thể giết ta. Nếu ta chết, Tiêu Chiến cũng sẽ chết. Ngươi dám chứ? Nguyền chú cha ngươi tạo ra, chỉ có hắn mới hủy đi được. Làm sao đây nha, Lucifer lại còn chết dưới tay ta, ngươi có thể làm gì đây?"

Tiếng cười khúc khích như cười nhạo hắn làm hắn điên tiết mà chẳng thể làm gì khác ngoài oán hận nhìn cơ thể trước mặt, hận không thể chém xuống mấy nhát hạ hỏa.

"Báo thù thì đừng có lôi Tiêu Chiến vào!"

"Vậy thì hãy trách ngươi là hậu nhân của Lucifer đi, bạn nhỏ ạ. Ngươi cũng đâu phải 'Vương Nhất Bác' của y, ngươi chỉ là một linh hồn tà ác cô độc chiếm đoạt cơ thể Vương Nhất Bác, mạo nhận bản thân là cậu ta. Ngươi khát cầu Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vốn dĩ là người duy nhất có được Tiêu Chiến vì cậu chỉ có cậu ta mới có thể chữa lành vết thương lòng của y, chiếm trọn trái tim y, dù khá mất thời gian. Ngươi sợ hãi và ganh ghét nên mới ám hại, lừa hạt Vương Nhất Bác còn gì. Đồ giả mạo!"

"Câm miệng!"

"Từ bỏ đi, con trai của Lucifer. Tiêu Chiến từ lâu không còn là 'người đó' nữa, trả y lại cho Vương Nhất Bác chân chính đi. Có là kiếp sau của 'người đó', người Tiêu Chiến yêu nhất định phải là Vương Nhất Bác thực thụ. Đừng có vì tiếc nuối của ngươi mà đày đọa hai người này."

Vương Nhất Bác cười khẩy, lạnh lẽo ác độc, lại có vẻ đáng thương khốn khổ biết nhường nào:

"Anh ấy đã nói, kiếp sau, sau nữa cũng sẽ yêu ta, ta cũng sẽ yêu anh ấy. Cho dù có hận, anh ấy vẫn yêu ta. Tiêu Chiến chính là chuyển thế của anh ấy, dĩ nhiên yêu ta là đương nhiên."

"Nhưng đó có phải vị thần mà ngươi đã yêu nữa hay không?"


"Có!" Vương Nhất Bác quả quyết khẳng định, Nefertari khẽ cười, cô ta đã biết chắc đáp án.

"Ngươi nói đúng, kiếp sau hay kiếp sau nữa, Tiêu Chiến cũng sẽ yêu ngươi nhưng lại không phải ngươi. Kiếp sau và kiếp trước đều tách biệt, là một lại không phải một, nếu xem là một thật chẳng khác gì thế thân, tổn thương cả hai kiếp người. Ngươi chỉ đang cố chấp xem Tiêu Chiến thành 'người đó' mà không hề công nhận Tiêu Chiến hiện tại thực thụ, vậy mà dám nói y là của ngươi và yêu y, nực cười!"

"Đồ nhiều chuyện. Chính ngươi cũng hả hê khi có thể đẩy anh ấy đến bên ta, bản thân ngươi không hề có ý định cứu giúp anh ấy khỏi ác quỷ, ngươi chỉ muốn biết Tiêu Chiến sẽ thành cái gì, thỏa mãn cơn báo thù điên loạn của ngươi vì cha của ta."

Vương Nhất Bác chán ghim thanh kiếm xuống sân băng, ghim nhẹ nhàng dễ dàng xuyên lớp băng dày cộp. Hắn cười lạnh, nghiến răng nói:

"Ngươi sai rồi, Nefertari. Dù anh ấy có phải người đó hay không, ta vẫn sẽ yêu anh ấy và nhất định phải có anh ấy. Ngươi chỉ có thể bám víu sinh mệnh Tiêu Chiến lúc này, đến khi ta tìm ra cách thì mơ đi, đồ khốn nạn."

"Con quỷ nhỏ láo xược."

Nefertari trên ngai vàng lúc này đột ngột mở bừng mắt, đôi mắt chảy huyết lệ ròng rọc, đỏ rực trừng hắn, Vương Nhất Bác lập tức cảm nhận được uy lực ghê gớm hất bay hắn ra khỏi không gian, quay về chính tầng hầm bình thường của nhà hắn, đồng thời là nơi giam cầm Tiêu Chiến đang mải mê tìm hiểu về thanh kiếm hắn mới còn cầm được trên tay ở tầng hai.

Hắn nhìn lòng bàn tay sẹo bỏng xấu xí, lẩm nhẩm, ánh sáng xanh lơ bao bọc đôi bàn tay thê thảm chữa trị, thần lực mạnh mẽ còn lưu giữ tại tay lại bừng lên đẩy lùi ma thuật hắn, càng cố chữa cháy càng đau đớn thảm bại hơn. Hắn hết cách đành tạm thời từ bỏ ý định, đợi khi bản thân ổn định hơn mới chữa lành nó.

Cuốn sách Tiêu Chiến đọc đã ghi chép sai về việc không thể chữa trị. Hắn là một trong những ngoại lệ, hắn đủ mạnh để lột đi tấm da thịt này và chữa trị nó bằng sức mạnh vốn có của bản thân. Nếu không phải vì có một số nguyên do khó nói, hắn còn lâu mới chịu nhẫn nhịn sự sỉ nhục từ người phụ nữ kia.

Ả đàn bà xấu xa.

Hắn thầm mắng nhiếc Nefertari thế.

Một cái trừng mắt và một suy nghĩ thôi đã có thể làm hắn vốn đang trong trạng thái suy yếu phải chịu một phen khốn đốn.

Suýt nữa thì mất khống chế, để cái tên chính chủ kia có cơ hội đoạt lại cơ thể.

"Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, Tiêu Chiến chỉ có thể là của ta. Ngươi, mơ đi thằng nhãi!"

Hắn cười khẩy ngạo nghễ, lau đi vết máu trên khóe miệng, cũng phải đi tìm con thỏ kia dạy bảo mới được. Dám lén lút qua lại với ả nữ thần chết tiệt kia, ỷ có cha chống lưng cho với cái thân phận đặc biệt, lại nói hắn đang ở thời kỳ suy yếu vì 'Vương Nhất Bác' nên mới dám ngông cuồng, nếu không đừng hòng yên ổn.

Lúc hắn đi lên đã thấy Tiêu Chiến lại đắp chăn nằm ngủ, thực muốn ra tay dạy bảo bây giờ lại có chút không nỡ phá giấc con thỏ phản nghịch này.

Chuyện này cứ để sau vậy, đằng nào cơ thể hắn đang chiếm dụng cũng đang báo động đòi nghỉ dưỡng, nếu không có thể phải gục ngay mất.

Vậy nên hắn cũng cởi áo trèo lên giường ngủ cùng thỏ bảo của hắn, không thèm để tâm Tiêu Chiến chỉ đang giả vờ ngủ, vô cùng oán hận không thể lén lút đâm chết hắn ngay lúc này.

....

Ai đồn mị drop thì đúng rồi đấy :)))

Các vị có thấy mùi hint gì không. Chuẩn bị chiến tranh gia đình rồi đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận