Hoàng gia Đại Minh có lâm viên. Nhưng lâm viên này Hoàng thượng Đại Minh rất ít khi tới. Bởi vì bên này y chân trước còn chưa bước ra khỏi cung, chân sau đã bị một đám lão thần khóc lóc nỉ non giữ lại rồi. Hoàng thượng muốn đi du ngoạn lâm viên, đó không phải là nước không có nước sao? Các Hoàng đế bị nước mắt và lời nỉ non của các đại thần mà sợ hãi. Xưa nay còn rất ít khi ra khỏi cung, đặc biệt là đi tuần từ nam ra bắc.
Cho nên, hoàng gia cũng không có hứng trí với việc tu sửa lâm viên. Mấy lâm viên cũng chẳng qua chính là Tây Uyển Bắc Hải, địa phương quá nhỏ. Lâm viên triều Thanh hoàn toàn không thể sánh bằng. Nếu nói lớn, đại khái chỉ có 13 lăng, nhưng ngươi đi tỉnh mộ thì được, du ngoạn thì không được. Chính Đức lúc đỡ linh muốn lên núi du ngoạn một chuyến, vì chuyện dân sinh thế sự, ngay cả Dương Lăng cũng chặn y quay về.
Gần hoàng thành có nơi có thể săn bắn được chính là Nam Hải Tử, cũng chính là Thượng Lâm Uyển. Bên trong còn có ba chiếc hồ nhỏ, nằm trong thành nam 20 dặm, khoảng hơn một nghìn thái giám và tiện dân đang quản lý ở đấy. Bên ngoài trồng ít rau, cây ăn quả như dưa. Bên trong sơn thủy hữu tình, nuôi hươu nai, hoẵng, trĩ, thỏ, ….
Sáng sớm hôm sau, Dương Lăng mặc một bộ võ phục màu bạc, buộc tóc, đội khăn vải, bên trái hông mang một chiếc cung, bên phải đeo một cây thương, sau lưng còn có một hộp tên. Hắn dẫn theo Lưu Đại Bổng Chùy và hơn 20 thân binh tới bên ngoài cửa tây Hoàng cung. Dương Lăng biết tiễn thuật quá kém, vì tránh bị xấu mặt, còn đặc ý cầm theo một chiếc hỏa súng.
Khi tới cửa cung chờ một lát, cửa cung mở ra, một hàng ngự lâm thị vệ bảo vệ ba con tuấn mã hoàng uyển phi ra ngoài cung. Dương Lăng liền thúc ngựa nghênh đón, vừa định chắp tay, liền nhìn thấy ba người đó ở bên trong, không khỏi giật mình đứng im đó.
Vĩnh Thuần, Tương Nhi mặc trang phục săn bắn màu đỏ, cổ áo lật màu đen viền vàng. Trên thắt lưng còn đeo một chiếc đai màu sắc tương tự. Chiếc eo thon lả lướt, đón gió như sắp bị gãy. Trên chân là chiếc giày da cao gót. Ống quần đều nhét vào bên trong giày, cưỡi một con chiến mã thần tuấn. Mái tóc đen của họ buộc lên như đàn ông, lại dùng dây màu đỏ buộc chặt lại.
Trên thắt lưng của hai vị Công chúa đều dắt một đoan đao ngắn khảm minh châu, lưng đeo hộp tên, một cây cung, tư thế hiên ngang. Vệ sỹ phía sau cũng đều cải trang giống người bình thường. Nhưng hôm nay săn bắn tùy ý, không phô trương thanh thế hoàng gia.
Khiến cho Dương Lăng run sợ chính là giữa hai tiểu cô nương áo đỏ lại là một người con gái mặc áo trắng, tịnh thủy thanh liên, tóc mềm buộc lại thành túm, dài tới trước ngực trái, giống như một dòng suối đen tuyền chảy phập phồng trên cánh đồng tuyết.
Mặc dù là một bộ y phục màu trắng không trang trí thứ gì cả, nhưng lại làm nổi bật sự quyết rũ, ánh lên ánh nắng mặt trời, lại giống như ánh trăng sáng tỏ, thanh tao không gì sánh bằng.
Dương Lăng ngây người ra, hai tay chắp lại, trợn trừng mắt há hốc miệng ra, nói không ra lời. Càng khiến hắn xấu hổ hơn chính là, y phục của người khác đều màu sắc sặc sỡ, chỉ có hắn và Công chúa Vĩnh Phúc là màu trắng. Đứng trước mặt nhau liền có điểm giống với trang phục tình nhân, người khác chỉ cần nhìn một người thì khó mà không chú ý tới người kia.
Trán Dương Lăng vã mồ hôi hột, lắp bắp nói:
- Tham …. Tham …. Tham kiến Công chúa điện hạ.
- Vị Công chúa điện hạ nào?
Công chúa Vĩnh Thuần phe phẩy chiếc roi ngựa đính san hô, cười hỏi. Công chúa Tương Nhi cũng thấy ánh mắt Dương Lăng có chút khác lạ. Vốn chính là anh tuấn phóng khoáng, mặt như lang quân thoa phấn xinh đẹp, lại trải qua quan trường và sự tôi luyện, khí chất đó tự nhiên mà lại trẩm ổn, khí độ bất phàm càng khiến cho Dương Lăng khác biệt hẳn với mọi người.
Không cần nói người đàn ông tướng mạo anh tuấn thì có thể lọt vào mắt xanh của phụ nữ. Thiếu nữ giống như Tương Nhi sống từ nhỏ ở gia đình vương hầu thế gia, nếu không có được khí chất bất phàm như vậy, chỉ dựa vào tướng mạo cũng đừng mơ chinh phục được trái tim của nàng hoặc thu hút được sự chú ý của nàng.
Ở Tứ Xuyên bị hắn cắn vào đầu ngón chân mình, đối với một thiếu nữ mà nói đó là nơi bí ẩn nhất, là nơi không thể để cho đàn ông chạm vào. Ở Tử Cấm Thành lại dưới ánh mắt của bao nhiêu người hoàn toàn ngã đè lên người hắn, còn hôn vào má hắn nữa. Điều này đối với một thiếu nữ đang độ xuân thì mà nói, đối phương lại không hoàn toàn đáng ghét. Nàng đêm đêm nghĩ đến, sao lại không có chút xao động chứ?
Mặc dù Tương Nhi biết Dương Lăng sớm đã thê thiếp mãn đường rồi, bất cứ suy nghĩ nào có thể cũng đều đặt sang một bên. Nhưng điều này không thể ngăn cản nàng trên mặt tình cảm có một cảm giác lưu luyến quan tâm. Cho nên, Vĩnh Thuần đầy nhiệt tình muốn kết hợp Dương Lăng và tỷ tỷ, trong lòng nàng có chút không tự nhiên. Ngay cả bản thân nàng cũng không thể nói rõ được cảm giác đó là gì? Đặc biệt là lúc này thấy dáng vẻ xuất chúng của Dương Lăng rất xứng với cách ăn mặc của Công chúa Vĩnh Phúc, cảm giác đó càng mãnh liệt hơn, chua chát hơn, không thể diễn tả được.
Người bên ngoài cũng không chú ý tới thần mắt của nàng. Công chúa Vĩnh Thuần vừa nói lời trêu đùa, Dương Lăng còn chưa kịp nói gì, Công chúa Vĩnh Phúc liền không vui, đảo mắt, bất mãn liếc nhìn tiểu muội muội vất vả giúp cô sắp xếp. Vĩnh Phúc khẽ sẵng giọng nói:
- Tú Đình, không được vô lễ với Quốc công!
Vĩnh Thuần thè lưỡi ra, mím môi lại, quay mặt sang một bên. Vĩnh Phúc chắp tay, hai mắt sáng ngời vừa mới ngẩng lên, vừa chạm vào đôi mắt của Dương Lăng lập tức hoang mang cúi xuống. Trên khuôn mặt trắng trẻo như ngọc bỗng đỏ bừng lên.
Nàng lắp bắp nói:
- Quốc công, ta … ta … hoàng muội …Vĩnh Thuần sợ ta sống một mình tĩnh mịch, hôm nay trời thu mát mẻ, liền muốn tới hoàng uyển đi dạo một chuyến. Cho …. Cho nên mời ta đi cùng. Không ngờ … hóa ra Uy Quốc Công cũng muốn đi.
Sau khi nói xong, giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu không thấy đâu nữa. Nếu Dương Lăng không đi, nàng mới không thể đi, nói dối một hồi, khó tránh có chút thẹn thùng.
- Ơ … là … là tới hoàng uyển du ngoạn sao?
Dương Lăng chột dạ sờ vào cây cung bên trái, thương bên phải, hai vũ khí giết người, nhất thời lắp bắp đứng lên.
Mặc dù trong lòng Tương Nhi không hiểu sao lại trỗi lên sự ghen tuông, nhưng bởi vì tuổi còn quá nhỏ, tâm tính trẻ con, nhìn hai người thi nhau nói lắp, không nhịn nổi bật cười “hi ha” nói:
- Nhìn hai người kìa, một Công chúa, một Quốc công, địa vị tương đương, lại quen biết nhau từ trước, sao lại khách khí như vậy? Còn đều thành nói lắp rồi? Chúng ta đừng đứng đây nói chuyện nữa, đi thôi.
Công chúa Vĩnh Phúc lại cụp đôi mi xinh đẹp xuống, bàn tay trắng trẻo tím chặt lấy túm tóc trước ngực, ngẩng lên nhìn Dương Lăng. Dương Lăng cười gượng, nâng đầu ngựa lên, giơ tay lên nói:
- Mời Công chúa.
Đại tiểu thư Chu gia cũng không luôn miệng nói nàng là người xuất gia, không xưng nàng là tiểu ni cô Tu Duyên nữa. Khẽ mỉm cười đôi chân thon dài khẽ đạp vào bụng ngựa, con ngựa trắng liền đi về phía trước, sánh vai với Dương Lăng.
Ngựa của Dương Lăng cao lớn hơn của nàng, cộng thêm thân hình cũng cao lớn hơn nàng, không ngờ vừa liếc nhìn, đập vào mắt là tuyết tóc cắt ngang trán, phía dưới là cái trán nhẵn nhụi như ngọc. Thuận theo chóp mũi thẳng tắp, khuôn miệng nhỏ nhắn, trượt xuống tiếp, chính là bộ quần áo bó sát người đã hiện lên những đường cong trước ngực. Dương Lăng bất giác thấy tim mình đập lên loạn nhịp.
Công chúa Vĩnh Phúc không dám nhìn lên, liếc thấy hắn đang nhìn mình, mơ hồ cảm thấy ngay cả sau gáy mình hình như cũng đỏ bừng lên. Tim đập loạn nhịp, giống như đang bay trên tầng mây, cũng không biết mình trên đám mây đó muốn những gì? Nhưng đối với ánh mắt hơi muốn làm càn của Dương Lăng không những không có chút buồn bực, ngược lại trong lòng lại thấy vui sướng vô cùng.
Dương Lăng đợi hai vị Công chúa Vĩnh Thuần và Tương Nhi, không ngờ vừa nghiêng đầu, chỉ thấy hai thiếu nữ áo đỏ bật cười khanh khách ghìm cương ngựa. Thấy hắn quay đầu lại, hai người đều chỉ tay về phía trước, làm ra ý mời đi trước. Hắn chỉ còn biết kiên trì nói một tiếng “chạy”, sánh ngang hàng với Công chúa Vĩnh Phúc.
- Điện hạ.
Đi được một hồi, không lên tiếng cũng thì khá mất lễ nghĩa. Dương Lăng ho khan một tiếng, lúc này mới nói:
- Sau khi Dương Lăng hồi kinh, chạy tới Lục bộ, tạp vụ khá nhiều, trong thời gian ngắn không tới thăm Công chúa được, hy vọng Công chúa chớ trách.
- Không trách, không trách.
Công chúa Vĩnh Phúc liền nói. Sau đó lại u oán liếc nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Công vụ của Quốc công rất bận. Ta biết. Ngươi cho Ấu nương tỷ tỷ và các vị phu nhân thường xuyên tới bầu bạn với ta, đã cảm kích vô cùng rồi.
Dương Lăng thấy lòng chua xót, ấp úng nói:
- Công chúa ….
- Ôi! Bây giờ ta đã bỏ phong hiệu Công chúa rồi. Ta chỉ là một dân nữ bình thường thôi. Quốc công không cần gọi ta là Công chúa nữa. Nếu gọi Tu Duyên không tiện, vậy … vậy gọi tên của ta Tú Ninh là được rồi.
Dương Lăng thầm nói:
- Dân nữ thì dân nữ, sao có thể dính tới người bình thường được? Em gái của Hoàng đế dù không có phong hiệu cũng có thể dọa chết người ta rồi.
- Chuyện … chuyện này … vi thần không dám!
Vĩnh Phúc oán trách liếc nhìn Dương Lăng. Bây giờ nàng hận nhất là thân phận của mình. Nếu không phải là có một thân phận Công chúa chắn ngang đây, Dương Lăng trước mặt nàng giống như con chuột nhìn thấy con mèo sao? Hắn sợ mình như vậy, cho dù mình có cải trang thành thất tiên nữ, hắn cũng không dám có chút cân não nào.
Nàng cũng không biết là tức Dương Lăng hay là tức bản thân mình, bỗng dũng cảm lên tiếng:
- Cái gì mà dám hay không dám chứ? Nếu không vậy ta gọi tên Dương Lăng ngươi, Dương công tử, không gọi quan chức của ngươi. Điều này có thể chứ.
- Ơ … được, Tú Ninh cô nương.
- Là Tú Ninh.
- Đúng rồi, Công chúa … không phải không phải, khuê danh của người ta không dám nói sai. Ta nói chính là Tú Ninh.
- Là Tú Ninh, không phải cô nương!
- Hả?
- Ây da!
Vẻ mặt Vĩnh Phúc bỗng nhiên ửng đỏ:
- Ta là cô nương, không phải … ta … người ta bảo ngươi đừng gọi thân phận như vậy. Gọi tên là được rồi, không cần phải thêm cô nương làm gì.
Công chúa Vĩnh Phúc đáng thương tự mình nói sai, lại trách Dương Lăng. Hai mắt ang ang lệ, sắp tức đến phát khóc rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...