Ngược Về Thời Minh

- Ngũ đại nhân một đường bôn ba, khổ cực rồi,

Dương Lăng uống hớp trà, mỉm cười nói.

- Đâu có đâu có, Quốc công gia dụng binh Giang Nam, một ngày phải xử lý trăm nghìn công việc, mới thật là vất vả.

Ngũ Văn Định nhìn con trai đứng ngay ngắn bên cạnh nói:

- Tiểu khuyển tử từ nhỏ học võ trên núi, hành quân đi lính, phép tắc quan trường không rõ lắm, tùy tùng bên cạnh quốc công không có gây cho ngài phiền toái chứ ạ?

Hai bên khách sáo nửa ngày, trên đại sảnh không có người ngoài, ngoài Ngũ gia phụ tử ra, thì chỉ có một mình Dương Lăng. Dương Lăng nhìn Ngũ Hán Siêu, cười nói:

- Hán Siêu có trợ lực rất lớn đối với ta, lại từng trải và có kinh nghiệm trong quân ngũ, bây giờ cũng là một viên võ tướng hợp cách rồi.

Hắn nhìn Ngũ Hán Siêu đang vô cùng bất an, nói:

- Hán Siêu, bản danh sách mà Hứa tướng quân đưa tới, ngươi phái người đưa trở về đi, gọi hắn kiểm lại rõ ràng, theo như thực tế số người thương vong và trong danh sách để trợ cấp và phong thưởng.

- Vâng!

Ngũ Hán Siêu biết rằng Dương Lăng đây là muốn vì y khơi ra chuyện Tống Tiểu Ái có thai với phụ thân, vội vàng trả lời một tiếng, lui xuống.

Dương Lăng do dự một chút, nhìn vị quan văn râu ria rậm rạp oai phong lẫm liệt này, do dự nói


- Ngũ đại nhân, ta biết đại nhân trông mong rất lớn đối với lệnh lang, hy vong hắn có thể dốc sức vì nước, tận dụng khi tuổi còn trẻ lập nhiều công trang. Hán Siêu cũng không phụ sự dạy bảo và kỳ vọng của ngài, từ lúc gia nhập con đường làm quan nhiều lần lập công, thận trọng cẩn thân. Song chỉ có điều, ầy ….

Ngũ Văn Định trở nên hồi hộp:

- Quốc công có lời gì xin mời nói, Tiểu khuyển có chỗ nào không đúng, Quốc công cứ việc khiển trách giáo huấn, không cần khách khí.

Dương Lăng che miệng ho một tiếng, nói mấy chuyện này với phụ thân người ta cũng có chút ít không tiện. Hắn trấn tĩnh một chút rồi nói:

- Đến nay chiến sự bốn bề đang tạm ổn định, nhưng sóng ngầm vẫn còn, đúng là lúc dùng người. Lệnh lang vốn là nhân thủ đắc lực, tuy nhiên lại qua mấy lần Đông Doanh quốc công hồi kinh, muốn để hắn ở lại Giang Nam. đúng lúc Ngũ đại nhân đi tới đây nhậm chức, thì cũng nên chuẩn bị xúc tiến hôn sự của hắn đi nha.

- Chuẩn bị xúc tiến hôn sự?

Vũ Văn Định ngẩn ngơ, trong lòng suy nghĩ: “Quốc công đây là ý gì, là hắn biết Hán Siêu làm chuyện tốt, hay là Hán Siêu giấu diếm chuyện vợ có thai nhưng mà thành khẩn thỉnh cầu hắn ta nhờ mai mối?”

Dương Lăng cười gượng hai tiếng nói:

- Không dối gạt Ngũ đại nhân, lệnh lang và Tiểu Ái cô nương yêu nhau, hàng ngày sớm chiều chung sống, khó tránh khỏi … cho nên bọn họ đã thành chuyện tốt, hiện đến giờ Tiểu Ái cô nương đã có bầu ….

- Cái gì?

Ngũ Văn Định nghe xong bật đứng lên, vừa sợ vừa giận mà nói:


- Tên nghịch tử này, làm bại hoại thuần phong mỹ tục, đại nghịch bất đạo, Ngũ gia ta tôn trọng lễ giáo từ đời này sang đời khác, gia phong nghiêm minh, làm sao có thể xuất hiện cái thứ làm nhục gia phong thế này. Quốc công, đây … đây thật là nhục chết lão phu rồi. Làm việc bên cạnh quốc công, đó là phúc phận to lớn biết bao. Còn không biết tự ái, không hiểu được giữ mình trong sạch, theo khuôn phép cũ! Tên tiểu súc sinh này. Quốc công yên tâm, hạ quan trở về, nhất định quản giáo nó thêm chặt chẽ, gia pháp trừng trị.

Lão Ngũ phẫn nộ, chỉ thiếu đấm ngực viết huyết thư. Phải biết ngày xưa chưa kết hôn mà có con đó là việc lớn vô cùng thất đức, hơn nữa làm quan, lại nặng nhất một chữ Đức, nếu quốc công bởi vậy mà sinh chán ghét, tiền đồ của con trai sẽ bị phá hủy. Con trai thành thân, cũng có thể vào kinh làm quan, nhưng Quốc công có ý muốn để giữ nó ở tại địa phương, chẳng phải là đã có phần tâm tư này, một loại biến tướng của lưu đày hay sao? Lão Ngũ nghĩ đến đây trong lòng sao có thể không lo lắng.

Dương Lăng vừa thấy ông ta phản ứng như thế, quả không ngoài dự tính của Ngũ Hán Siêu, liền vội mở miệng khuyên nhủ:

- Ai, Ngũ đại nhân không được như vậy. Ta cũng cảm thấy Hán Siêu làm việc này quá không thận trọng, tuy nhiên hắn và Tiểu Ái cô nương sớm đã định ra danh phận, cũng không coi là có trở ngại gia phong môn vọng. Theo ta thấy Ngũ đại nhân hay là tha hắn một lần đi, lại nói chuyện này không nên nói toạc ra, sớm sớm thành thân, cũng tiện giấu giếm đi.

Ngũ Văn Định đau lòng nói:

- Tấm lòng phong thái của quốc công làm hạ quan xấu hổ vô cùng, đây là việc riêng, tính đến bây giờ cũng chỉ có làm như vậy. Hạ quan chỉ có điều căm hận tên tiểu súc sinh không biết nhận thức tốt xấu kia, có thể có cơ hội làm việc dưới trướng quốc công, lại không biết tự suy ngẫm, bây giờ làm quốc công chán ghét, cũng là gieo gió gặt bão. Hạ quan …. Hạ quan hổ thẹn vô cùng, tiểu nhi thực sự đã phụ sự kỳ vọng lớn của quốc công,

- Chán ghét? Chán ghét cái gì?

Dương Lăng không hiểu ra sao cả, thầm nghĩ: “Lão phu tử ông giận con trai không tuân phép tắc, ta thì tức giận cái gì?”

Hắn nghi hoặc nói

- Đây là tiểu tiết, sao có thể vì cái nhỏ mất cái lớn? Ta thì nghĩ như này, Hán Siêu ở bên cạnh ta chẳng qua là đi theo làm tùy tùng việc cần làm. Ở Binh bộ làm chức Kiêu Kỵ úy, muốn tiền đồ phát triển hơn cũng khó, ta chuẩn bị cho phép hắn ra ngoài làm chỉ huy. Trấn giữ cửa ải hiểm yếu Giang Nam. Ở quân ngũ dễ phát triển, lại có thể để cha con ngài gặp nhau thường xuyên, ngài thấy thế nào?

Ngũ Văn Định nghe xong trong lòng binh tĩnh lại. Kiêu Kỵ úy đó là hư chức, Vệ chỉ huy lại là thực quyền, như thế xem ra Quốc công không hề trách tội Hán Siêu, ông vội thay một bộ vẻ mặt nói:


- Quốc công đối đãi đối đãi với Khuyển tử thực là ân đức vừa dày vừa nặng, Ngũ Văn Định khắc sâu trong lòng. Như vậy thì theo lời quốc công, hạ quan nhậm chức xong, sẽ làm hôn sự cho thằng súc sinh kia. Đến lúc, kính xin quốc công đại giá quang lâm.

Dương Lăng cười ha ha nói:

- Nếu ta ở Giang Nam, thì nhất định đi. Thời gian này làm xong khắc phục hậu quả công việc ở Giang Nam, bổn quốc công sắp trở về kinh. chung quy quốc sự gấp rút, nếu thời gian không kịp, thì bổn quốc công cũng rất lấy làm tiếc rồi.

- Đúng vậy đúng vậy, quốc sự quan trọng hơn. Ầy …. Hạ quan nhất định mau chóng xúc tiến.

Ngũ Hán Siêu trốn ở ngoài cửa nghe lén, vừa nghe đến đó không khỏi mặt mày hớn hở, những lời nói sau y cũng không lòng dạ nào mà nghe tiếp, nhanh chóng quay người, hoa chân múa tay mà đi tìm Tống Tiểu Ái báo tin vui. Con trai vội, cha còn vội hơn, Ngũ Văn Định đâu còn có tâm tư ở Nam Kinh chờ lâu, định ngày cáo từ trở về liền vội vàng đi An Khánh nhậm chức.

Bảy ngày sau một phong thiệp mừng đã đưa đến quý phủ Dương Lăng. Dương Lăng ở thư phòng mở thiệp vừa nhìn, thấy là thiệp mời của Ngũ Văn Định kính mời quốc công tham dự tiệc cưới của con trai, thời gian định vào ba ngày sau, không nén nổi cười nói với Mã Liên Nhin vừa bưng trà tới

- Ngũ đại nhân này thật ra tính nôn nóng, hấp tấp, hoàn toàn không có chút khí chất của văn nhân. Từ nhậm chức đến thành thân, trừ đi thời gian trên đường, ta dự đoán mới ba dặm đường thời gian ông ta đã làm gần xong toàn bộ, thật là chỉ có người như ông ấy là duy nhất.

Mã Liên Nhi ánh mắt đung đưa yêu kiều, mắt đẹp quét ngang nói:

- Đương nhiên không thể so với Uy Quốc công người, con gái của người sắp hai tuổi rồi, chuyện thành thân vẫn chưa giải quyết. Ta à, hết lần này tới lần khác gặp phải lang trung tính chậm chạp như huynh rồi.

Dương Lăng cười hì hì mà ôm lấy bờ eo thon bé bỏng mềm mại trơn tru của nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, cười nhẹ vào tai nói:

- Nha đầu không biết xấu hổ, nàng là người bệnh cấp tính rồi à? Gấp lắm à.

Nàng chợt trở tay ôm lấy cổ của Dương Lăng, vừa chạm môi đào lên, liền nghe phòng chính bên ngoài Đại Bổng Chùy la lên:

- Quốc công gia, trong kinh đặc sứ khâm sai tới rồi!

Liên nhi nhảy vèo một cái từ trên người Dương Lăng xuống, chỉnh qua mái tóc lộn xộn hai bên mai, thấp giọng nói


- Còn không mau đi?

Muốn nói thánh chỉ, trung chỉ, mật chỉ, biệt chỉ, Dương Lăng hai năm qua nhận quả thực nhiều hơn các quan khác nhận cả đời, kể cả thánh chỉ cũng quen mắt thấy bình thường rồi, cho nên chẳng ngạc nhiên gì.

Dương Lăng mỉm cười nhéo má Liên Nhi, lúc này mới khẽ vỗ áo choàng đi ra thư phòng, chỉ thấy một trung quan ôm thánh chỉ trong ngực đứng ở đó, bốn Cẩm Y Vệ Ngư bào giữ tú xuân đao ở thắt lưng hiên ngang đứng phía sau của gã.

Dương Lăng vừa nhìn, nhận ra là Trương Chỉ Thủy thái giám hay đi lại phía trước Chính Đức. Dương Lăng cười nói

- Hóa ra là Trương công công xuất hoàng sai, gần đây khỏe không?

Trương Chỉ Thủy vội vàng cười nói

- Cám ơn Quốc công gia hỏi thăm, nô tài thánh chỉ trong người, không tiện hành lễ, mong Quốc công gia thứ lỗi.

- Ha Ha không phải khách khí.

Dương Lăng nói xong đi đến trước mặt gã, phủi phủi áo bào, chỉnh ngay ngắn khăn vấn đầu. Trương Chỉ Thủy thu nụ cười lại, ho khan một tiếng nói

- Uy Quốc công Dương Lăng tiếp chỉ!

Dương Lăng quỳ xuống nghe chỉ, Chính Đức Hoàng Đế đồng ý sở tấu của hắn, tổng binh Hứa Thái ở lại Kim Lăng nhậm chức tổng binh, tiết chế binh mã Nam Trực Lệ. Giang Bân làm Nam Kinh trung vệ chỉ huy sứ, hàm phó tướng. Mã Ngang làm Nam Kinh tả vệ chỉ huy sứ, hàm tham tướng. Ngũ Hán Siêu đảm nhiệm Giang Nam đạo Du kích tướng quân, Bành Sa Ngư dẫn khinh hạm thủy sư nhập trú bờ Trường Giang Khẩu bên ngoài Nam Kinh, tăng cường phòng vệ an toàn kinh đô phụ.

Dương Lăng nghe xong mừng rỡ, đến lúc này, Lý Sâm đóng quân ở Hồ Quảng, Hà Bính Văn quản lý Phúc Kiến, Quảng Đông, Bạch Trọng Kiến điều khiển Chiết Giang. Hứa Thái, Giang Bân, Mã Ngang, Ngũ Hán Siêu trấn giữ kinh đô phụ và yếu đạo bắc thượng, khống chế toàn bộ Nam Trực Lệ, lại có thủy sư phòng ngự tại Trường Giang, Ninh Vương trừ khi bất động, khẽ động là bốn phương tám hướng lập tức vây kín, vây cho giống như thùng sắt. Những tướng lĩnh này đều là võ tướng thiện chiến, lại vốn trung thành với triều đình, Dương Lăng không tin, vị Ninh Vương Gia kia ở loại tình hình này còn dám có hành động không an phận gì.

Hô vạn tuế ban lần rồi nhận thánh chỉ, Dương Lăng đứng dậy nhìn Trương công công. Hắn đã quen rồi, Chính Đức và hắn khi làm bạn có thói quen thư từ, sau khi ban bố thánh chỉ thông qua Nội Các, lâu nay thích một mình dùng giọng điệu bình thường thường phát cho hắn một đạo mật thư, Trương công công lại sờ soạng trong tay áo …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui