Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng vừa nghe, té ra Vương Mãn Đường không phải nhân vật quan trọng, cả hai người đàn ông đấu đến ngươi sống ta chết, kỳ thật mười phần hơi tám chín phần là vì lòng tự tôn của người đàn ông. Hắn bất đắc dĩ gật đầu nói:

- Được! Ta đi nói với Giang Bân, bảo hắn dẫn người quay về trước, ba hôm sau, ngươi phải mang người giao ra đấy.

- Quốc công yên tâm. Quốc công yên tâm.

Tiền Ninh mặt nở đầy nụ cười.

Nhìn theo Dương Lăng yên tâm đi về phía Giang Bân, mắt cười của y bỗng chốc lại lóe lên chút tàn khốc:


- Tên tướng quân du kích cỏn con nhà ngươi dám đòi người của Lão tử trước mặt bao nhiêu người, quốc công thì ta phải nể mặt, nhưng cũng không thể dễ dàng cho ngươi như thế được! Ngươi khiến ta mất nàng, ta sẽ cho ngươi sáng mắt, ba hôm. Ha ha, ngươi cứ đợi ba hôm sau đến nhận người đi, Lão tử tặng ngươi một ngạc nhiên thú vị.

Song hùng tranh mỹ trước miếu Phu Tử, bị truyền đi một chuyện tình yêu phong lưu trên sông Tần Hoài. Chỉ bằng chuyện này, nếu Vương Mãn Đường kia có ý muốn nhập tịch làm kỹ nữ, bảo đảm sẽ đắt như tôm tươi. Giang Bân không sợ quyền thế, vì hồng nhan dám rút đao trước Trấn Phủ Sứ đại nhân. Cũng trở thành nhân vật phong vân trên sông Tần Hoài.

Bạch Y Quân vừa mới bị đánh tan. Mùi máu tanh bên ngoài thành Nam Kinh còn chưa tan hết, lại là một màn xa hoa trụy lạc, kẻ mơ màng lưu luyến thuyền hoa, khôi phục lại cảnh tượng thịnh thế thái bình.

Dương Lăng giải quyết xong sự tranh chấp của Tiền Ninh và Giang Bân, không lập tức về phủ, mà đến nha môn Chỉ Huy Sứ điểm mão, xử lý một số công sự, trả lời phong bái thiếp của đám chủ quan Nam Kinh Lục Bộ hôm qua đến nhà thăm viếng, lại hội kiến vài vị lão thần tiền triều đang dưỡng lão ở trong thành Nam Kinh và vài vị hoàng thân quốc thích, xong xuôi mới quay trở về phủ.

Chạng vạng ngày hôm sau bên sông Nam truyền đến tin tức, sau khi một đường nhân mã Hồng Nương Tử chạy ra khỏi Nam Trực Lệ, nhân lúc quan binh chưa phản ứng kịp, hiện giờ đã lẻn vào trong Đồng Bách Sơn và Phục Ngưu Sơn, xem bộ dạng quả nhiên là chạy về phía Thiểm Tây Thương Lạc.


Miêu Quỳ nghe nói bọn hưởng mã đạo dễ dàng đoạt thuyền vượt sông, đến nỗi không thể để chúng toàn diệt tại Giang Đông, tự biết cái sai ở mình, không khỏi dọa chết khiếp. Lúc tín sứ của Dương Lăng đuổi đến nơi, gã đang thu thập hành trang, chuẩn bị quay về Nam Kinh kể khổ với Dương Lăng. Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Lăng, Lão Miêu vội vàng gạt đi nước mắt, lấy lại 120 phần tinh thần, bắt đầu điều binh khiển tướng, chỉ huy đại quân Hà Nam từ từ đàn áp xuống nơi giao nhau của Hà Nam và Thiểm Tây, phòng tuyến Tây Bộ trọng binh dày đặc, ý đồ toàn diệt tàn phỉ của Hồng Nương Tử, lấy công chuộc tội.

Chỉ có điều bọn hưởng mã đạo còn chưa ra khỏi vùng núi rậm rạp, trong núi nơi nào cũng là núi non khe sâu, muốn lên núi vây bắt cũng khó như lên trời, Miêu công công chỉ đành mắt trừng trừng chờ chúng xuất hiện bên ngoài, trước mắt hai bên vẫn đang trong thế giằng co với nhau.

Mặt trời chiều ngả về hướng tây, mây màu đầy trời, đang là giữa thu khí trời thoáng đãng, áng mây chiều thu, khiến lòng người thoải mái thư thái hẳn. Một đoạn sông uốn khúc, bên bờ sông còn có lô quất trúc tre, một đường sâu thẩm uốn quanh; Một con đường đá rêu xanh nhỏ, thông đến chỗ Liên Nhi đang trú ngụ.

Sau khi Liên Nhi và con gái bảo bối tắm gội xong, Liên Nhi đi cùng cô bé con đáng yêu gò má hồng hồng, thoải thoải mái mái về đến phòng ngủ, đang ngồi chơi trên giường. Đám tỳ nữ đã thay nước mới trong phòng tắm, Dương Lăng vừa nghe xong tấu quân tình của Hứa Thái đã thay y phục hàng ngày trở về nội uyển, vào trong phòng tắm trước.


Trong tay hắn cầm chặt vài cuốn danh sách, đó là Hứa Thái vừa mới đưa tới. Dương Lăng cởi bỏ quần áo bắt tại xà ngang lên, sau đó ngồi vào thùng tắm, làn nước dịu dàng ấm áp từ từ nhấn chìm thân thể, hắn thoải mái nhấm nghiền mắt lại, khẽ thở dài một hơi, qua một hồi lâu, hắn mới thò người ra lấy cuốn danh sách, tựa người vào bồn tắm, lật xem danh sách binh lính và bản ghi chép dày cộm.

Hắn bảo Hứa Thái lấy lý do là để biểu dương thành tích, thanh tra quân lương. Đòi lấy danh sách binh mã các đường viện binh của Giang Tây, Hồ Quảng, Nam Trực Lệ, trên thực tế thứ hắn muốn xem thật chất chỉ là danh sách quân đội Giang Tây.

Lần này về phía Giang Tây đã điều hết tứ vệ binh mã đến viện trợ, nếu Ninh Vương có động thái gì, thế thì hắn cũng phải bố trí trong quân đội, điều tra tình hình nhậm chức của tướng tá, trên mức độ nào đó có thể suy ra được tình hình quân sự của toàn Giang Tây.

Dương Lăng lật xem cực nhanh, hắn cũng chẳng xem danh sách binh sĩ, chỉ xem quan quân nhậm chức. Quả nhiên, tướng lĩnh cấp trung thấp địa phương Giang Tây lên xuống thường xuyên, rất nhiều tướng tá cũng là đột ngột được nhậm chức vào giai đoạn này, Dương Lăng thấy vậy không khỏi âm thầm lo âu.

Ninh Vương muốn tạo phản, tuyệt đối sẽ không chọn lúc thiên hạ thái bình thịnh thế, lúc Bạch Y Quân gây náo động ở phương Bắc, hắn đã từng lo lắng Ninh Vương sẽ nhân cơ hội này mà nổi dậy, nhưng lúc đó thực lực trong tay Ninh Vương còn hạn chế. Lại cộng thêm lúc bấy giờ Bạch Y Quân còn đang chiêu binh mãi mã, tốc độ phát triển quá nhanh, nếu Ninh Vương không ngu ngốc, thì hẳn sẽ đắn đo suy ngẫm xem lúc đấy tạo phản, có khi nào lại thay người dệt áo, chu toàn cho Bạch Y Quân, hai tay dâng Giang Sơn của Chu Gia cho người ngoài.

Còn giờ thì khác rồi, trên thực tế Đại Minh đã dập tắt khả năng tạo phản của Bạch Y Quân, đội quân Đại Minh lập được chiến công hiển hách, trông thì có vẻ là thắng to thắng lớn rồi, nhưng đấy chẳng qua là ảo giác của dân chúng mà thôi, cho rằng đại quân triều đình đã đánh thắng trận và lớn mạnh đến nhường nào. Tình hình thực tế ra sao, người trong nội bộ triều đình là hiểu rõ nhất, người luôn quan sát động thái triều đình như Ninh Vương càng không thể không biết.


Trận chiến này, đã làm hao tổn hết tài lực còn lại của triều đình Đại Minh, hiện tại quân đội Đại Minh cũng giống như lực sĩ vừa mới đánh thắng trận, trông thầy oai phong vô bờ. Nhưng thực tế thì chỉ có vỏ ngoài hào nhoáng. Nếu giờ không thể nghỉ ngơi lấy lại sức, mà tiếp tục điều động quân đội các tỉnh toàn quốc đến tác chiến, nhưng cứ kéo dài tiếp ứng trợ cấp và quân lương, mặc cho người có trăm triệu hùng soái, cũng chắc chắn sẽ không chiến mà tan.

Vì vậy hắn nhân cơ hội chủ trương quân sự xuôi nam diệt phỉ, lấy cái cớ diệt phỉ để mời tư lệnh các đầu đại quân đến đây thay quân, lấy danh nghĩa là diệt phỉ mà đem các tướng lĩnh đắc lực điều đến các nơi ở Giang Tây, một khi Ninh Vương phát động thì tức khắc dập tắt ngay, tốc chiến tốc thắng.

Từ việc người của Ninh Vương thường xuyên hoạt động tại Kinh Thành, Ninh Vương lại chủ động ra mặt đòi hỏi binh quyền và thường xuyên điều động quan viên cấp tầm thấp tầm trung mà nói, thời điểm phát động chiến tranh của Ninh Vương không còn xa nữa. Ông ta có thể lợi dụng cơ hội diệt phỉ điều động nhiều quan quân cấp thấp trung như vậy, tuyệt đối không phải một Ninh Vương vừa mới tiếp quản quân chính Giang Tây có thể làm được, cũng khá đông quan viên của nha môn chỉ huy sứ ti Giang Tây đã sớm bị gã mua chuộc, đồng ý bán mạng cho gã.

Ninh Vương ở Kinh Sư có thể không tiếc vàng bạc lấy lòng quan viên, mục đích chỉ có thể là để bọn chúng mắt nhắm mắt mở với một số động thái nho nhỏ của bản thân, thế thì đối với quan viên quân chính của bản địa Giang Tây ắt hẳn đã sớm bắt đầu dụng tâm nuôi trồng, thu mua từ mười năm trước rồi, bản thân mình vào triều không đến hai năm trời, tinh lực lại không ngừng đặt vào tranh giành triều đình và chinh chiến bên ngoài, đối với tình hình Giang Tây lại hiểu biết hạn hẹp, càng không nắm rõ thế lực tiềm ẩn của Ninh Vương như thế nào.

Tình hình thế này mà phái một hai thành viên trà trộn Giang Tây, căn bản không thể xâm nhập vào vòng tròn thế lực do Ninh Vương dày công xây dựng bao năm được, thậm chí một khi sự việc phát sinh còn trở nên nguy hại nữa, cho nên Dương Lăng chỉ có thể nhúng tay từ vòng ngoài, một mặt quan sát gắt gao động thái đáng nghi của Ninh Vương, mắc khác lấy lý do khác, điều binh khiển tướng tạo nên thế cục hợp vây đối với Giang Tây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui