Ngược Về Thời Minh

Đám quan binh này thường ngày tác chiến không nỡ cắm lông vũ thiên nga lên đầu, hay là mặc chiến y minh hoàng, chỉ sợ sẽ bị hư hao tổn thất, nhưng sau khi tiến vào đóng trụ ngoài thành, tất cả đều thay trên mình trang phục đáng tự hào nhất, Cẩm Y Vệ người mặc Phi Ngư Bào, tay cầm Tú Xuân Đao, bọn họ bèn tức thì phất tay một cái, đầu lắc một cái, một nhánh lông thiên nga trên đầu liền đón gió mà bồng bềnh phất phơ, chiến bào màu vàng sáng cũng nhắm về phía đám Cẩm Y Vệ.

Một tên trong số đó dương dương tự đắc nói:

- Mở to con mắt chó của các ngươi ra mà xem, Thiên Nga vũ, Hoàng Minh bào, phóng tầm nhìn đi là thiên hạ Đại Minh, bọn ta cũng là độc nhất vô nhị đấy nhé.

- Trà ngũ hương lá trứng, bánh nướng vỏ cua vàng đi…

Trong đám đông truyền đến tiếng rao hàng của người bán buôn.

Một tên thủy quân Cẩm Y Vệ Nam Kinh thế tập Chính Thiên Hộ Tạ Tiễn An chợt tỏ ý khinh thường nói:

- Phì! Một đám nhà quê, cho ngươi vài gam màu đã vội mở phòng nhuộm, bộ dạng phô trương của ngươi, đi mà hù dọa dân nhà quên ấy, trong thành Nam Kinh có ai mà chưa thấy qua, bớt ở đây khoe khoang đi.

- Thả cái rắm nhà ngươi! Nếu chẳng phải bọn ông vào sinh ra tử, đẫm máu chém giết, đám phế vật các ngươi đã sớm mông nở hoa rồi, bọn khốn kiếp ngang ngược chỉ biết trốn trong rọ.

Tướng sĩ biên quân bị y khinh miệt đến tức điên, hai bên tức thì hò hét nhốn nháo cả lên.

- Đậu phụ thúi, bánh rán hành, tiểu nguyên tiêu hoa quế đi…

- Cút ngay! Còn dám nhiều chuyện, ta bắt ngươi đến nha môn Trấn Phủ Ti hét cho đã!

Tạ Thiên hộ chỉ vào đám đông, lớn tiếng chửi bới. Thoáng một cái, đám bá tánh liền nhanh chóng rút đầu, sợ bị gã chỉ trúng mình, người bán hàng vừa rao ban nãy liền vội vàng ngồi xổm xuống trong đám đông không dám lên tiếng nữa.

Chính vào lúc này, đám Ngũ Thành Binh Mã Ti mang theo cái đuôi đang núp phía xa lại giết đến, xa xa có hai tên lệ dịch cầm roi da quất vào không trung kêu “bành bạch”, bọn họ lớn tiếng hét vang:

- Ngũ Thành Binh Mã Ti Ban Sai, kẻ không phận sự lập tức tránh ra ngay!

Một đám bộ khoái cầm Thủy hỏa côn, phối đao ở hông, cầm theo dây thép nhanh chóng hung hăng vừa đẩy vừa mắng, đẩy đám bá tánh tản ra như thế thuyền rẻ sóng, tách sang hai bên, chỉ nghe trong đám quần chúng có tiếng đồ rớt vụng vãi, có người hô to:


- Ai da, phỏng ta rồi.

- Mẫu thân ta ơi, ai vừa đụng đổ hàng gánh của ta, bánh bao thập cẩm của ta….

Tuần Thành Ngự Sử xông lên trước, đứng giữa Cẩm Y Vệ và Biên Quân, chỉnh chu lại chiếc mũ bị lệch, cao giọng hét lớn:

- Ngũ Thành Binh Mã Ti Giả Cổ đại nhân, đến…..

- Phạch!

Một cái sủi cảo da mỏng lại làm lệch mũ của y:

- Cút sang một bên góc đi.

Giả Cổ đại nhân vội vàng chạy như bay đến giữa hai nhánh quân sắp đánh nhau, rút đao ở hông ra. “Xẻng” một tiếng chỉa thẳng lên trời, uy phong lẫm lẫm hét vang:

- Tất cả dừng tay, Uy Quốc công gia Dương Đại nhân đến….

Đám biên quân khí thế bệ vệ vừa nghe vậy, bước chân đang hướng lên trước từ thì lùi ra sau, vài tên quan bá hộ, quản lý, Ngũ trưởng vân vân vốn dĩ xông lên trước, cũng vội vàng chen chúc với nhau, rút mình vào trong đám đông, tránh bị phát hiện.

Cẩm Y Vệ đối diện cũng không dám ầm ĩ, hiện trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ.

Dương Lăng cau mày bước đến hiện trường, đi vòng qua vài cái chén bát và lông gà vương vãi trên đường, sau đó tỏ ra không vui nhìn nhìn quan binh Biên quân, đám kiêu binh mãnh tướng này chợt thấy khiếp đảm lại lùi ra sau hai bước, ỉu xìu rụt rè cúi đầu xuống.

Dương Lăng to tiếng hừ một tiếng, quở trách nói:

- Uy phong thật, bản lĩnh thật đấy, tất cả quay về tự lĩnh quân pháp, mỗi người hai mươi quân côn, còn không đi?


Mấy tên bách hộ ngơ ngác nhìn nhau. Đám biên quân cũng đưa mắt nhìn nhau rồi chắp tay nói:

- Mạt tướng tuân mệnh!

Bọn họ hàng ngũ ngay ngắn lùi về sau vài bước, sau đó xoay sang trái, sải bước mà đi.

Dương Lăng xoay người một cái, đi về phía Cẩm Y Vệ. Bọn Cẩm Y Vệ đang làm rào cản lúc này tự phát lùi ra, nhường cho hắn một con đường, Giả Chỉ huy và Tuần Thành Ngự Sử vội đuổi theo sau lưng, đi giữa hai bức tường người.

Ngụm khói hương cuối cùng cũng đã vụt tắt vào trong không trung. Nhang đã cháy hết, một tên thân binh chạy đến bên Giang Bân, nhỏ giọng nói:

- Đại nhân!

- Hử!

Giang Bân chậm rãi mở to hai mắt, liếc qua ba nhánh nhan, ánh mắt đột nhiên nghiêm nghị, gã hít một hơi dài, quát lớn:

- Họ Tiền kia, ra đây cho ta!

Tiền Ninh cầm hồng anh thương, đứng ngay dưới lầu, tức giận quát:

- Họ Giang kia, ngươi muốn thế nào hả?

Giang Bân cười ha hả nói:

- Xem ra ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt rồi, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, ba nén nhang đã tàn, ngươi không giao người, thế thì xuất chiêu đi, ta với ngươi đơn đả độc đấu. Hay là ngươi muốn huynh đệ dưới trướng khoa tay múa chân trước hả?

Tiền Ninh trông thấy bộ dạng sát khí xung thiên của gã. Nào dám động võ với gã, nghe thế liền cười lạnh đáp lời:


- Ngươi to gan lắm. Còn là tướng lĩnh dẫn binh, rõ ràng chỉ là tay lính càn quấy, vô phép vô tắc, dám dẫn binh vây khốn uy hiếp bổn quan.

Giang Bân ngửa mặt lên trời cười lớn:

- Ha ha ha, ngươi nói xong chưa, lão tử ta là lính càn quấy, lính mặt dày, đại trượng phu cục tức nào cũng nhịn được, chỉ có cục tức ngang ngược là không chịu được, lão tử chẳng phải rùa rút nào, còn ngươi đường đường là Tiền đại nhân lại co ro không dám ra mặt, chẳng lẽ lại muốn làm con rùa con hay sao hả?

Thân binh bên cạnh Giang Bân cười vang, Tiền Ninh tức đến mặt đỏ như máu, chỉ tay giận dữ nói:

- Tên họ Giang kia, đừng có hiếp người quá đáng, lão tử phải cho ngươi vào ngục, trừng trị đến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong…

Giang Bân giọng khiêu khích nói:

- Ngươi thử mà xem, có bản lĩnh thì đến bắt lão tử đi, đừng có múa vỏ mồm nữa. Là đấng nam tử hán thì bước ra đây, phỉ! Lão tử là binh càn quấy, còn ngươi chính là tên vô lại đấy!

Tiền Ninh thấy gã cất bước lên trước, dẫn theo người muốn xông vào, vội kêu lên:

- Lão tử vô lại đấy, ta sẽ chẳng hạ thấp mình mà động thủ với ngươi? Người đâu người đâu, đóng cửa, ta muốn xem thử, gã mọc mấy lá gan mà dám đập phá miếu.

Giang Bân hổ gầm một tiếng, song đao sáng như tuyết thoắt chốc giơ lên, xoáy như gió cuốn lên bậc thềm, “thục” một tiếng, một chân đạp lên nửa cánh cửa miếu, khiến cho hai tên Cẩm Y Vệ đang đẩy cửa ngã lăn quay, miệng hùng hổ hét lên:

- Ai dám đóng cửa? A a a…

Song đao trong tay quơ một cái, một chiêu “ kim can xuất thế” thế như chẻ tre, Tiền Ninh thấy không cách nào trốn tránh, thế là thanh hồng anh thương trong tay đành xuất chiêu, một chiêu “ thanh long điểm đầu”, hai chân giang ra, thân binh hai bên cũng hô hoán, đao thương loạn xạ.

Dương Lăng khó khăn lắm mới đuổi tới, từ phía xa đã hô to:

- Dừng tay!

Tiền Ninh và Giang Bân đưa mắt nhìn qua, trông thấy đó là Dương Lăng, không khỏi một người mừng một người sợ, tạm thời đứng hình tại chỗ. Dương Lăng nhanh chân bước đến, ánh mắt nghiêm nghị quét qua, quát:

- Hai người là mệnh quan triều đình, ở đây khua thương múa đao còn ra thể thống gì, dẹp hết đi cho ta!


Giang Bân hậm hực thu đao, Tiền Ninh mừng rỡ tiến lên trước nghênh đón:

- Quốc công gia, ngài đến vừa hay, vị Giang đại nhân này kỳ thật quá ư ngang tàng vô lý, hạ quan biết y là thuộc hạ của ngài, cho nên không dám thái quá, nhưng y lại chẳng chịu nhún nhường, cứ bức ép hạ quan, sự việc lần này vẫn xin Quốc công làm chủ cho hạ quan ạ.

Giang Bân giận dữ hét:

- Cái rắm, tên gian xảo nhà ngươi….

- Im ngay!

Dương Lăng nhìn quanh, thấy bá tánh vây quanh xem cũng đứng phía xa, lúc này mới yên tâm, đi giữa hai người nói:

- Đi, chúng ta vào trong tìm chỗ nói chuyện, có chuyện gì to tát, sao lại gây rối long trời lở đất như vậy, thật là buồn cười hết sức.

Dương Lăng lôi hai người vào trong, trong vườn cây có một cái bàn thách, để hai người ngồi vào bàn, còn mình thì ngồi giữa, trái phải nhìn qua lại, nói:

- Nói đi, rốt cục vì lời qua tiếng lại thế nào mà gây ra trận chiến lớn như vậy hả?

Giang Bân mặt đỏ tía tai nói:

- Không phải tranh đấu miệng mồm ạ, tên nhãi này đoạt nữ nhân của ta đấy.

Tiền Ninh cười lạnh:

- Sao gọi là nữ nhân của ngươi? Bằng chứng đâu nào?

Hai mắt Dương Lăng trợn tròn, tiếp đến cười khổ nói:

- Các…các người, thì ra là vì mỹ nhân sao? Thật là tức chết ta mà, trên sông Tần Hoài giai lệ như mây, hà tất phải tranh giành một tiểu mỹ nhân chứ? Cho dù ngươi này trông thấy trước, cũng phải có kẻ đến trước người đến sau chứ phải không? Hôm nay Tiền đại nhân làm khách đến trước, thế thì Giang đại nhân ngươi hôm sau lại đến sớm hơn, giành trước là được rồi.

Dương Lăng nói xong tự mình cũng cảm thấy buồn cười, cả hai khách làng chơi tranh phong, lời bản thân nói ra tuy là sự thật, nhưng nghe sao có chút là lạ kỳ quái. Bất chợt Giang Bân trợn tròn mắt trâu, tức đến mức vỗ bàn:

- Quốc công gia của ta ơi, có ma mới thèm đi tranh cô nương với ông ta, ta giành là giành người phụ nữ của ta kìa, đấy là tiểu thiếp của ta tên Vương Mãn Đường đấy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui