Trên bàn tròn bằng gỗ hoa lê đặt một chiếc chao đèn bằng vải lụa, đế đèn men xanh ấm áp như ngọc, chụp đèn thanh mảnh đỏ rực, ánh đèn nhu hòa sáng rọi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng tỏa ra vầng sáng mờ ảo.
Trong phòng, phàm là bàn ghế, giường tủ, kệ, bình phong đều được chế tác tinh xảo, toàn dùng vật liệu như gỗ tử đàn, hoa lê, gỗ lim trông rất sang trọng. Tạo hình chắc chắn, mỹ quan phóng khoáng, lại tinh xảo lả lướt, gần với cổ tục, nhìn có vẻ cát tường cao quý, lộng lẫy thanh nhã.
Bình phong bằng gỗ tử đàn chia gian phòng thành mấy phần nhìn có vẻ rối rắm mờ tối. Từ chỗ bàn tròn chỗ có thể thấy bàn trang điểm sau tấm bình phong, bên cạnh là bốn khung gỗ tử đàn lắp gương đồng cao sáu thước sáng ngời phản chiếu hình bóng của hai người.
- Quan viên lục bộ Nam Kinh, thái giám trấn thủ, còn có tướng lĩnh các địa phương Hồ Quảng, Chiết Giang, Nam Kinh đều đến nha môn Đô Chỉ Huy Sứ bái kiến. Thân binh của huynh nói huynh rất mệt mỏi nên đuổi họ về hết rồi, ngày mai huynh về nha môn tiếp kiến bọn họ đi.
Dương Lăng nhón lấy một món điểm tâm, nghe vậy ngẩn ra nói:
- Ta có về nha môn đâu, bọn họ đến bái kiến làm gì?
Mã Liên Nhi chống tay lên má, nửa cười nửa không nói:
- Huynh thừa nhận muội trước binh sĩ đã gây mưa gió khắp thành rồi, các quan lại này rất lanh lợi, có ai không biết huynh sẽ ở đây? Họ đến nha môn chỉ huy, đó là đã đoán được nhưng vờ hồ đồ, đâu có ai đui mà đến chỗ muội, đến đó cũng chỉ là không muốn thất lễ, đừng để bụng làm gì.
Thấy Dương Lăng ăn gần xong, Liên nhi rút ghim bạc ghim vào trái vải đã lột vỏ rồi đưa đến trước mặt hắn, dịu dàng nói:
- Khi nào Dương đại tướng quân đón muội vào kinh?
Dương Lăng không cầm mà há miệng ngậm lấy, hắn cắn nhẹ, nước vải bắn ra tươi mát mà ngọt thanh. Hắn duỗi lưng mỏi, nói:
- Việc này không vội.
Mã Liên Nhi liền nhướn mày, lại nghe Dương Lăng tiếp lời:
- Ta phải ở Nam Kinh một thời gian. Bạch Y Quân bị đám đông chế ngự không gây nổi sóng gió gì nữa. Ta có một đại sự khác muốn an bài ở Nam Kinh, ừm... Sắp xếp nhân sự là phiền toái nhất, thế nào cũng mất mười ngày nửa tháng chúng ta mới có thể cùng trở về.
Mã Liên Nhi lúc này mới thoải mái, che miệng khẽ cười nói:
- Muội biết ngay mà. Con người huynh làm việc quá cẩn thận, đi đến đâu cũng làm một trận thì thôi đi, phải bố trí lại lần nữa, thừa dịp loạn chỉnh đốn, muốn điều chỉnh quan lại sao? Phải rồi, khi không đại ca chạy về đây làm gì?
Dương Lăng khẽ nhíu mày, nói:
- Mấy trận này đại ca đánh không tệ, lại có công lớn bảo vệ Nam Kinh, tiến cử không tránh thân thích nên không thiếu phần y. Có điều... y đừng nên hy vọng quá nhiều, vị trí của Chu Đức không thể giao cho y.
Hắn khẽ thở dài, nói:
- Tuy phẩm đức của Chu Đức An tệ hại, song cũng là một tướng lĩnh kiêu hùng. Y chết rồi, ta muốn an bài chức vụ Trưởng quan binh bị Nam Kinh Binh này cho một người thích hợp nhất, nói cho đại ca đừng mất hứng, quyền thế càng lớn trách nhiệm càng lớn. Tuy y thiện chiến nhưng không có năng lực khống chế toàn cục, một ngày nào đó y sẽ hiểu ý tốt của ta.
Mã Liên Nhi bĩu môi:
- Muốn nói thì huynh nói đi, muội mặc kệ đó. Hiện tại huynh ấy cũng đủ vinh quang rồi, muội còn lâu mới nhờ huynh đẩy đại ca lên tận mây xanh, huynh đừng xóa sạch công lao của đại ca muội là được, không phải lợi ích của đại ca thì không cần cố ý chiếu cố. Đại ca muội ấy, không thể chiều được.
Mã Liên Nhi cười nói vui vẻ, mỗi một ánh mắt nụ cười đều động lòng người. Nàng mặc áo ngủ lụa mỏng, dáng người yêu kiều, mái tóc buông xuôi tựa như ngọc đen, lúm đồng tiền hai bên má vừa thanh tú lại xinh xắn, làn da mịn màng trắng trẻo ánh lên một vầng sáng hồng hào thu hút. Nét gợi cảm đầy yêu mị của nàng toát ra từ chân mày, đôi mắt, đầu ngón tay duyên dáng như hoa lan.
Trong mắt của Dương Lăng bất giác nóng lên, giọng nói có chút khô khan, hắn vội vàng uống ngụm trà, ho hai tiếng nói:
- Việc này để sau hãy nói, chúng ta lên giường nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai chỉ tiếp kiến đại thần huân thích Nam Kinh thôi cũng bận túi bụi rồi.
Đôi mắt Mã Liên Nhi long lanh sóng sánh như xuân thủy, nàng khẽ cắn môi, hạ giọng nói:
- No rồi?
- Ừ, no rồi.
Cười hì một tiếng, đôi mắt Liên nhi quyến rũ như tơ, giọng nói cũng uyển chuyển hơn:
- No rồi thì muốn... sao?
Dương Lăng bị nàng nói thẳng tâm ý ra, không khỏi mật cười một tiếng, bất chợt ôm eo của nàng rồi bế ngang người. Mã Liên Nhi kinh sợ kêu một tiếng, vội vàng ôm cổ của hắn, ngạc nhiênnói:
- Tại sao huynh... bây giờ lại khỏe như vậy?
Dương Lăng cười ha ha, dương dương đắc ý nói:
- Luyện tập!
Qua một lúc, chỉ nghe Dương Lăng nằm trên giường nói:
- Liên nhi, có phải nàng ngày đêm đều trông ngóng ta?
- Không… không có mà.
- Không có sao?
Dương Lăng phì cười nói.
Mã Liên Nhi ừm một tiếng, vùi hai gò má nóng ran vào lòng Dương Lăng.
Hai người sánh vai kề cổ, Liên nhi nằm trong lòng hắn rồi chìm vào giấc ngủ say.
Sắc trời sáng rõ, Dương Lăng mở mắt ra, dường như tâm đầu ý hợp, Liên nhi cũng tỉnh dậy, rên nhẹ một tiếng từ trong mũi. Nàng không hề mở mắt, ôm chặt Dương Lăng giống như một đứa trẻ ham ngủ, lơ mơ nói:
- Không muốn dậy đâu, muội muốn huynh ôm muội nằm thâm chút nữa. Người ta đợi cả năm mới gặp huynh một lần, ở lâu với muội chút đi.
Dương Lăng thương tiếc vỗ về bờ vai mịn màng của nàng, hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại rồi thì thầm:
- Về sau sẽ không như vậy nữa, sau khi chúng ta hồi kinh, ta sẽ không để nàng sống những ngày tháng cách sông cách núi, không thể gặp nhau như vậy nữa.
- Ừm...
Xem ra tối qua Liên nhi đã bị hắn hành hạ thê thảm, lười biếng không chịu mở mắt, tuy nhiên khóe miệng lại cười ngọt, vui vẻ nghe hắn nói.
“Cộc! Cộc cộc!”
Dương Lăng ló đầu ra khỏi màn, bực bội cau mày:
- Hạ nhân trong phủ không giữ quy củ gì hết, ai ồn ào vậy, ta chẳng phải dậy rồi sao, có cần gõ cửa như vậy không? Đáng ghét!
Dương Lăng rụt đầu cào, buồn bực không thèm để ý.
“Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc cộc”... Nghe kỹ một chút, hình như là “Tướng quân lệnh”? Đoạn nhỏ đó được lặp đi lặp lại, Dương Lăng bực tức nhảy đến mép giường đè chặt màn vải, hắn ló đầu ra hét lớn một tiếng:
- Ai đó?
Bên ngoài lại không có động tĩnh gì, Liên nhi cũng nhô đầu ra, khóe mắt chân mày kiều diễm vô cùng:
- Chắc là con gái bảo bối của huynh rồi?
Dương Lăng suýt nữa ngã lăn xuống giường, trợn mắt nói:
- Con dậy sớm như vậy làm gì?
Liên nhi nheo mắt, ngáp một cách lười nhác:
- Không còn sớm nữa, trời cũng sáng rồi, bình thường con gái đều ngủ cùng muội. Hôm qua dỗ ngủ rồi mới đưa con đến chỗ Sở Linh, nhất định là sáng tỉnh đậy không thấy muội nên không vui.
Dương Lăng vỗ trán, trần truồng nhảy xuống đất, khẩn trương nói:
- Mau mau mau, y phục của ta.
“Cộc, cộc, cộc cộc cộc”, Dương đại tướng quân luống cuống mặc quần áo khi con gái càng lúc càng mất kiên nhẫn, gõ “Tướng quân lệnh” càng lúc càng dồn dập...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...