Một tiếng “keng” chói tai vang lên, thiết nàngn đỡ lấy gạt đơn đao ra, Triệu Phan xông tới đỡ lấy Triệu Toại, nghẹn ngào nói:
- Đại ca, lộ nhân mã của đệ sắp không ổn rồi, đệ và lão Tam sẽ cố chống cự, huynh dẫn nhân mã rút khỏi đi.
Triệu Toại thở hồng hộc lui lại mấy bước, quay đầu nhìn nhân mã nối liền không dứt vượt sông, thấy chừng hai ngàn người đã qua hết rồi, không kiềm được nhếch miệng cười.
- Không! Ai cũng có thể đi, ta không thể đi! Đưa quân đến Giang Đông đoạt Nam Kinh là chủ ý của ta, là ta làm hại Lưu Lục, toàn quân Dương Hổ bị diệt, khiến nhân mã của chúng ta bị đưa vào đường cùng. Nhưng nếu còn một huynh đệ nào chưa sang sông, Triệu Toại ta không thể đi được!
- Đại ca!
Triệu Phan sốt ruột dậm chân.
Lúc này, bóng dáng của Hồng Nương Tử thoăn thoắt chạy nhanh về phía bến tàu, nói:
- Tú Tài, tốc độ vượt sông quá chậm, hay là bỏ luôn chiến mã, cho người qua thôi.
- Không được!
Triệu Toại tức giận, lạnh lùng nói:
- Ngựa chính là hy vọng sống còn của chúng ta, không có ngựa thì làm sao đánh lại được? Dù có qua sông rồi cũng sẽ bị vây kín, bất quá thì chết trễ vài ngày thôi. Mỗi người qua dắt một con ngựa, dù cho chúng ta chết mất một nửa số người tại sông này, vậy ít nhất còn một nửa có thể sống sót.
Hồng Nương Tử cắn răng gật đầu, nói với Triệu Phong Tử đầu đẫm mồ hôi:
- Được! Vậy ta sẽ thủ, ngươi là chủ tướng, không thể có sơ sót, dẫn người qua sông trước đi.
- Cút ngay!
Triệu Phong Tử thế như hổ điên, trừng mắt đỏ gay gạt Hồng Nương Tử đi loạng choạng:
- Triệu Phong Tử ta đường đường là nam tử hán, lý nào lại chạy trốn để một nữ nhân thay ta chắn đao? Ta bảo ngươi dẫn người qua sông chủ trì đại cục ở phía đối diện, ngươi lại chạy về làm gì?
Hồng Nương Tử cũng nổi giận:
- Tú Tài khốn khiếp, Hồng Nương Tử ta sẽ không dẫn binh, ngươi muốn các huynh đệ sống sót thì mau sang sông đi, giao nơi này cho ta giữ bến tàu, nữ nhân như ta không thể thua kém nam nhân được!
Triệu Phong Tử cười thảm:
- Dẫn binh? Dẫn binh gì? Đến nước này còn nghĩ ngược đời vậy à, Triệu Toại ta thực sự phát điên rồi. Ngươi là Sơn Đại vương, xoay xở trên núi giỏi hơn ta, đưa các huynh đệ còn sống vào núi đi, mở một đường sống cho bọn họ.
- AAAAA..!
Triệu Phong Tử phát ra một tiếng rống lớn như sấm nổ, rồi xông lên giải vây khi các thân binh chắn phía trước, đại đao trong tay phát ra tiếng xe gió thê lương. Y gạt ba trường thương ra, chặt đứt mấy ngón tay của một sĩ binh, ánh đao vút lên giữa tiếng kêu thảm thiết. Y lao vào chỗ hở xoay người một vòng, máu tươi văng tứ tung, ánh đao như rực lửa nháy mắt quét qua cổ của ba tên cầm trường thương không kịp tránh né, ba đầu người bay vút lên cao.
Triệu Phong Tử lại lui trở về, trong chớp nhoáng đó, bắp đùi của y thình lình bị một mũi thương trúc đâm vào khiến máu chảy ròng ròng. Hồng Nương Tử dựng đứng hàng mày, dùng chân phải hất trường thương từ trên mặt đất lên định xông vào trận địch, nhưng lại bị Triệu Phong Tử kéo lại.
Y ngoái lại nhìn phía chính diện mà Triệu Phan phụ trách phòng thủ, nơi đó đã bị quan binh thâm nhập, hai bên chém giết bắt đầu từng bước ép sát vào trong. Vì phía sau lại có một nhóm nhân mã qua sông nên có một chỗ trống, do nửa vòng tròn mà phỉ tặc xếp thành bảo vệ những người bên trong có phạm vi quá rộng, cho nên sắp không chống đỡ nổi sự công kích ào ạt từ bốn phía của quan binh.
Triệu Phong Tử chỉ ngay chính diện, nói:
- Các ngươi đi đi, nhân mã chỉ huy phòng thủ chính diện lui từng bước về phía sau, không thể để rối loạn được, chúng ta thu nhỏ vòng tròn phòng thủ lại một chút, nhân mã bên trong tăng tốc qua sông!
Hồng Nương Tử đáp một tiếng rồi vội vàng cùng Triệu Phan chạy qua.
Sương mù đang dần tan đi, tia nắng đầu tiên sắp ló dạng, mắt đã có thể thấy rõ hơn trăm bước. Lúc này có trận hò hét vang lên từ xa, trận địa mà cánh tả Triệu Hạo thủ vững bỗng nhiên được giảm nhẹ áp lực, dường như quan binh ở hậu trận có phần giãn ra. Triệu Hạo ngẩn người đưa mắt nhìn kỹ, lại trùng hợp bắt gặp một lá cờ lớn có chữ “Lưu” phấp phới giữa trời, hình dạng đồ án rõ ràng là cờ của Bạch Y Quân.
Triệu Hạo như vỡ òa vì vui mừng, lớn tiếng kêu:
- Nhanh mã của Lưu Thất, nhân mã của Lưu Thất đã tới, các huynh đệ, giết thôi.
Đám phỉ tặc nhóm sức cùng lực kiệt vừa nghe liền lên tinh thần, bọn họ rống to cố gom thêm dũng khí lao lên chém giết quan binh.
Lưu Huệ đã đến bước này cũng không phải không nỡ bỏ cờ đi, mà là do lãnh binh đánh giặc dù gì cũng phải có một hiệu lệnh chỉ huy. Công cụ truyền tin của bọn họ không đầy đủ như quan binh, các loại cờ hiệu, nhạc khí, đèn đóm đều có. Nhưng khi hỗn chiến, phóng mắt nhìn toàn là loạn binh, không có một cây cờ, nhân mã của y thế nào cũng đánh tan tác, cho nên nhất định phải giơ cao ngọn cờ này.
Nhân lúc sương dày, y lặng lẽ chọn một hướng từ từ đi xuống sườn núi, đột ngột tập kích ra ngoài thoát khỏi vòng vây rồi men theo sông đi xuống. Nhưng quan binh vây núi mặc dù không thấy rõ phương hướng bọn chúng hành động, nên không thể kịp thời điều động binh lực đến phương hướng mà y tiến công, song toàn quân vẫn đề phòng nghiêm ngặt. Toàn bộ binh lính nghỉ ngơi đều mặc giáp chỉnh tề sẵn sàng chiến đấu, quyết không dám có chút lười biếng, cho nên vừa nghe báo động liền phản kích cực kỳ đúng lúc.
Lưu Huệ vừa đánh vừa chạy bán mạng dọc theo sông, khi chạy đến đây đã hết hơi, chỉ còn chưa đến tám trăm tráng sĩ. Bọn họ đột ngột đến đây không gây ảnh hưởng gì đến quan binh, chỉ có điều bất thình lình tập kích khiến quan binh đang hoang mang trở nên hỗn loạn.
Y cũng nhìn thấy cờ quân Triệu gia trong vòng vây, muốn liều chết xung phong hội họp cùng bọn họ. Nhưng hơn tám trăm người này mà xông vào đám người kia sẽ giống như một chiếc thuyền nhỏ dập dềnh theo ngàn vạn con sóng trên biển lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể lật úp, nào còn sức lực xông vào trùng vây. Lúc này lộ quan binh truy đuổi tiếp theo ở Phượng Hoàng Lĩnh cũng đã chạy tới. Ba lớp Quan binh, phỉ tặc chen chúc với nhau chật như nêm, bờ sông dài đằng đẵng phủ kín thi thể nhân mã hai bên.
Đại quân Dương Lăng chia ra năm lộ, cách nhau hơn hai dặm che trời phủ đất, xuất phát từ thành Nam Kinh tựa như Thái Sơn áp đảo lao về hướng nam, cờ bay phấp phới, trống hiệu vang dội, sát khí ngút trời.
Trung quân của Dương Lăng lại im như thóc, lặng ngắt như tờ. Chỉ thấy Dương Lăng đổi đã thay giáp trụ Đại tướng quân, mũ vàng giáp bạc, trường đao vắt ngang ngựa, bên hông còn trang bị một khẩu súng kíp xung phong dẫn đầu.
Thân binh thị vệ hai bên hắn có ba ngàn người đều ngây ra không dám chạy về phía hắn. Bọn họ không phải không muốn yểm hộ phía trước Quốc công, nhưng Quốc công ngại bọn họ vướng bận, phía trước mà có người thì hắn liền sốt ruột. Hắn cũng không nói lời nào, chỉ là phải thúc ngựa về phía trước, các thân binh lo lắng nên chạy ra phía trước, hắn lập tức cầm cương chạy lên trước. Hai bên giống như đang cùng thi chạy bỏ xa hậu đội đằng sau, các thân binh thấy vậy không dám xông lên nữa, đành phải ngoan ngoãn đi theo sau.
Ba ngàn khinh kỵ chỉ mặc giáp ngực nhẹ nhàng. Hai cánh quân chia ra xếp thành hình chim nhạn hộ vệ hai bên Dương Lăng cùng tiến đến. Giáp trụ sáng lóa, yên ngựa chỉnh tề, vô cùng oai phong hùng hồn.
Các kỵ sĩ vận quân phục đứng dưới những tán cờ đón gió phần phật, hông đeo đoản đao, cung đeo sau lưng, tay trái cầm khiên da trâu vẽ mãnh thú thời thượng cổ, tay phải cầm một cây thương dài đỏ tươi như máu chĩa thẳng lên trời. Trên mũi thương ba cạnh chế tác từ thép tinh, rãnh máu tựa như đang nhìn lóe lên ánh sáng u ám mà dữ tợn.
Những kỵ thủ vây quanh Dương Lăng chỉ trong vòng trăm bước, lại nhìn ra xa, toàn bộ đã chìm trong màn sương đang dần nhạt nhòa. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy quân dung chỉnh tề và sát khí hừng hực của họ, không thể thấy rốt cuộc có bao nhiêu nhân mã.
- Quốc công gia điên rồi. Ngài ấy muốn đích thân ra chiến trường!
Đây là suy nghĩ chung của ba ngàn thị vệ, cho nên tâm tình mỗi người đều cực kỳ nặng nề. Có ai từng thấy vị Quốc công gia này múa thương vung kiếm bao giờ, ngài ấy chơi nổi mấy thứ này không, nếu chẳng may có sơ xuất, chẳng phải chúng ta chỉ mệt thêm sao? Cho nên các binh sĩ chưa đánh trận đã thấy run sợ.
Lưu Đại Bổng Chùy chăm chú nhìn đại soái thần kinh hơi bất thường, y đã thương lượng với các thị vệ thân cận nhất, nếu có hậu quả gì y sẽ gánh vác. Một khi địch xuất hiện, y sẽ lập tức đánh đại soái bất tỉnh, sau đó ba quân sẽ lao ra đánh, đợi Quốc công tỉnh lại muốn nổi cơn thì cứ để ngài ấy cầm trường thương đâm vào thi thể là được, như vậy tương đối an toàn.
Trung quân im lặng chỉ có tiếng bước chân chỉnh tề “soàn soạt” tựa như nhịp trống có tiết tấu đạp vào lòng từng chiến sĩ. Phía trước là một chiếc cầu đá, một nửa hiện rõ trong tầm mắt, một nửa còn ẩn mình trong màn dương hư vô mù mịt. Đúng lúc này, một trận vó ngựa giòn tan vang lên, tiếng móng ngựa giẫm lên mặt đường đá có thể nghe thấy rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...