- Hổ ca!
Dịch Thần Phong rống to, nhưng bốn phía biển người cuồn cuộn, không biết Dương Hổ đã đánh đến chỗ nào rồi. Trước mắt tối sầm, thân mình lảo đảo, vai của y lại bị trường thương đâm trúng. Bên cạnh, hai thân binh đã đi theo nhiều năm liều mạng tiến về phía trước, bọn họ vung ra ba mũi thương, đâm chết một người, theo sau là một tiếng hét thảm, sau lưng của thị vệ bên trái đã bị một thanh trường thương đâm vào, thương rút ra, máu tươi lập tức chảy ồ ạt.
Tên bên phải chỉ hơi thất thần, thì bốn năm mũi thương trúc dài liền từ bốn phương tám hướng luồn vào cơ thể y. Dịch Thần Phong rống to, cầm dây cương xông lên, chiến mã lại hí một tiếng mãnh liệt, hai tên quan binh thừa cơ xông đến trước ngựa chém đứt chân ngựa. Trên mặt Dịch Thần Phong vừa có mồ hôi vừa có máu, trong mơ hồ vừa muốn đứng thẳng người lên, thì thấy trước mặt có hai thanh cương đao đầy máu nghênh diện chém xuống, phía sau đao phong sắc lẽm là hai khuôn mặt tràn đầy sát khí và hưng phấn.
Y suất quân phá vây, không ngừng ra lệnh, quan binh kịch chiến xung quanh đã biết địa vị của y trong Bạch Y quân không thấp, thủ cấp của y, gần như đại diện cho vàng bạc có khối lượng tương đương, ai mà không hưng phấn?
Tiếng hò hét, tiếng chém giết, tiếng binh khí va vào nhau. Không trung tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn. Trên chiến trường rộng lớn, người như kiến, vừa nhỏ bé vừa vĩ đại. Nhỏ bé ở chỗ bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể bị trận chiến kịch liệt này biến thành một khối tử thi, vĩ đại ở chỗ bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể quyết định sinh tử của người khác, nào sợ đó là một tướng quân oai phong một cõi.
- Giết!
Tiếng la giết ầm ầm rung động như thủy triều mãnh liệt xông vào hai tai của Dương Hổ. Y đã hết sức, binh mã bị chia cắt thành từng mảnh nhỏ, bốn phía đều là những cặp mắt đỏ như máu, tiếng binh khí va nhau leng keng, bên cạnh y chỉ còn lại không đến hai trăm người, hơn nữa đều là thân ai nấy đánh, căn bản không lo được cho nhau.
Dương Hổ vung mạnh thiết côn, đập tên quan binh trước mặt đến người ngã ngựa đổ, không biết đây đã là binh khí thứ mấy mà y đoạt được rồi. Quan binh như che trời phủ đất reo hò chiến đấu với Bạch Y quân, đây hoàn toàn là hai quân chém giết lẫn nhau, không có chiêu thức phòng thủ, chỉ có bổ chém, đâm thọc, rồi lại bổ chém, rồi lại đâm thọc, đơn giản mà hữu hiệu.
- Đại thế đã mất rồi, đi tìm Lưu Thất, Triệu Phong Tử, bằng không thì cải trang lén về Thái Hành sơn đi, một ngày nào đó ta sẽ Đông Sơn tái khởi.
Dương Hổ tính toán cực nhanh, thúc đầu ngựa, bắt đầu một mình xông ra ngoài.
Trong cơn sóng cuồn cuộn dường như bị lưỡi đao chẻ ra một kẽ hở, Dương Hổ mệt đến mồ hôi ướt đẫm, đã sức cùng lực kiệt, nhưng thể lực của quan binh cũng đã giảm xuống nhanh chóng, vẫn không thể cản nổi y liều mạng tung hoành. Mấy tên thân binh bên cạnh muốn đuổi theo, nhưng vô số mũi trường thương và phi tiễn đã ngăn cản đường đi của họ.
Dương Hổ nhờ vào một thân võ công mạnh mẽ, đơn thương độc mã đánh ra ngoài, giơ cao thiết côn đã hơi cong vẹo đập chết thêm hai tên quan binh, thuận tay đoạt lấy một thanh đơn đao, liền theo thói quen múa đao hoa. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy quan binh chen chúc giương cung lắp tên, mục tiêu chính là chỗ y.
Dương Hổ kinh hãi, nhanh chóng nghiêng hẳn sang một bên ẩn thân. Chiến mã trúng tên, hí dài, lập tức chẳng còn phân biệt phương hướng điên cuồng chạy. Chiến mã chạy được một hồi, phía trước có một bụi cây cản đường, Dương Hổ liền xuống ngựa, thì thấy phía sau có người truy đuổi giương cung. Dương Hổ vội vàng ưỡn người, nhảy một cái, nhanh như chớp đã nhảy ra phía sau bụi cây, mười mấy mũi tên điêu linh vừa lúc cắm xuống đất, đuôi tên còn đang run bần bật.
Dương Hổ không dám dừng lại một khắc nào, thở hào hển, chạy lủi vào trong những bụi cây. Chạy đến chỗ một dòng suối nhỏ, y nằm trên tảng đá, vùi đầu vào trong nước, cả đầu đầy máu và mồ hôi vừa vục xuống, không chờ nước gột sạch, đã lập tức vốc nước lên uống như điên.
Phế phủ nóng như lửa đốt đã dịu xuống, Dương Hổ không kịp thở dốc, liền lập tức tiếp tục bỏ chạy về phía trước
Đầu thành Nam Kinh, Chu Đức An toàn thân mặc giáp trụ, đứng trên cổng thành nhìn xuống bách tính đang tiến ra khỏi thành.
Từ lúc nhận được quân lệnh của Dương Lăng, thành Nam Kinh đã giới nghiêm. Trên cổng thành toàn bộ đóng trọng binh, là một thành thị lớn nhất Giang Nam, ngoại trừ lúc trước khi kẻ địch đã đánh đến gần, bị ép phải đóng cửa nghênh chiến, thì không thể hoàn toàn đóng cửa được.
Củi gạo dầu muối, rau quả thịt thà cần vào thành, cung ứng cho nhân khẩu của một thành thị không lồ, trong thành nhiều đồ cũng cần phải vận chuyển ra khỏi thành. Vừa rồi đám quan binh bóp mũi đưa ra khỏi thành, chính là làm theo mệnh lệnh của Chu Đức An, đưa đoàn xe chở thùng xí tập trung ra ngoài thành. Nếu đóng cổng thành sớm một chút, chỉ mấy thùng xí này thôi, có thể khiến cho cả tòa thành Nam Kinh này trở nên hôi hám ngút trời.
Y chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi thong thả, nói:
- Hiện thời thời gian mở cổng thành tập trung vào ba canh giờ, quả thật bất tiện lắm, nhưng đại chiến sắp tới, cũng không thể mở rộng bốn cổng, đợi người ta công đến dưới thành rồi mới đóng cổng thành sao? Quan Thủ bị à, những hoàng thân quốc thích, quan viên văn võ, còn có thân hào đại tộc trong thành Nam Kinh, ai cũng nói ra nói vào, mà ta cũng là vì suy nghĩ cho bọn họ mà thôi.
Chu Đức An tuổi tầm bốn mươi, mặt chữ điền, lông mày dày, gương mặt đỏ au, hai chòm râu chữ bát (八) uy nghiêm, lộ vẻ uy phong lẫm lẫm. Thân hình cường tráng đó, đôi vai đôn hậu đó, khẽ động thôi dường như đã ẩn chứa sức mạnh khổng lồ.
Quan Thủ bị cười nói:
- Đại nhân không cần phải lo lắng, mấy lão gia sống trong nhung lụa là như thế đó, lúc bọn họ cảm thấy bất tiện thì liền chỉ trích ngài chuyện bé xé ra to, lúc cảm thấy không an toàn thì lại trách ngài không đủ cẩn thận.
Hầy, làm quan ở Nam Kinh, lợi lộc nhiều, mà nhịn nhục cũng nhiều. Kỳ thực trong thiên hạ ở đâu cũng vậy, nếu như ở kinh sư chẳng phải cũng như nhau sao? Nghe nói Tuần thành Ngự sử của Ngũ Thành Binh Mã ti ở kinh sư đã đến tuổi già còn mắc phải bệnh phong hàn, toàn là do làm quan bị ức hiếp quá nhiều, nghẹn tức mà ra.
Y trầm giọng cười nói:
- Trừ phi lăn lộn lên đến vị trí Uy Quốc công như người ta, trong thành Bắc Kinh đi tung hoành, bằng không, hễ làm quan, cần nhịn thì phải nhịn, cứ tùy bọn họ nói đi, ta không để trong lòng là được.
Chu Đức An ho một tiếng, lắc lắc đầu nói:
- Ngoài thành Nam Kinh bao vây trùng trùng, ta thấy ba lộ Bạch Y phỉ đến một lộ cũng không đến được thành Nam Kinh, có đến cũng là một đám chó rơi xuống nước. Hừ hừ, cẩn thận chú ý, chỗ Giang Nam tuy không tiện thiết lập phong hỏa, nhưng phong hỏa truyền tin xung quanh Nam Kinh mà ta đã bố trí vừa hữu hiệu lại nhanh chóng, hễ có phong hỏa nổi lên, lập tức đóng cổng thành chuẩn bị chiến đấu, báo cho bổn quan.
- Vâng, đại nhân đi thong thả, tiễn đại nhân.
Quan Thủ bị mỉm cười chắp tay.
Lúc này hai tên thám mã từ dưới thành chạy huỳnh lên đầu thành, vừa thấy Chu Đức An, Quan Thủ bị, lập tức thi lễ nói:
- Báo Chu Tướng quân, Quan Tướng quân, tiền tuyến đại thắng!
Chu Đức An lộ vẻ xúc động, nói:
- Rốt cuộc là như thế nào, nói mau!
Một tên thám mã nói:
- Bẩm Tướng quân, Lưu Thất men theo sông đi xuống, gặp phải gió to ở Thái Binh, thuyền va nhau lật úp, kẻ chết đuối dưới sông nhiều vô số kể. Tàn binh bại tướng của hắn trốn lên bờ, thảm bại ở Thái Thạch Cơ. Theo lời khai của tù binh bắt được, trong loạn tiễn giết chết được hai tên đầu sỏ Ngạn Danh và Lưu Thất, Lưu Huệ chỉ mang hơn hai ngàn người men theo sông chạy trốn trở về, binh mã các lộ đang vây bắt.
Chu Đức An vừa nghe liền cười to, lập tức mắt hổ sáng ngời hỏi:
- Dương Hổ đâu?
- Dương Hổ liên tục bị tập kích, không ngừng thoát khỏi quân ta ý đồ bắc tiến, nhưng bị y bị quân ta bao vây ở Ngõa Quán oa, một mạch chạy trốn đến Cáp Mô, Bạch Y phỉ đã bị chia cắt làm mấy mảnh, trong đó có một lộ quân phỉ ước chừng bảy ngàn người từ Ngõa Quán oa rời khỏi đại đội chạy trốn về hướng nam, phỏng chừng có thể vừa lúc gặp phải Hồ Quang, đại quân triều đình từ Giang Tây bắc tiến. Quân sở bộ của Dương Hổ sụp đổ, bỏ chạy tứ tán, bây giờ không rõ tung tích của Dương Hổ.
Chu Đức An nghe đến nhiệt huyết sôi trào, lại hỏi:
- Có tin tức của Triệu Phong Tử không?
- Vẫn chưa có, bọn chúng cách quá xa, bị đại quân của Uy Quốc công gia chặn giữa đường, bây giờ còn đang đi loanh quanh ở bên Thái Hồ, cách quá xa, tin tức thắng bại của hai bên vẫn chưa truyền đến.
- Được, đi xuống đi, có bất kỳ tin tức gì thì phải báo cáo.
Tâm tư Chu Đức An trở nên phấn chấn hơn:
- Dương Hổ cũng đại bại rồi, tuy tên thủ lĩnh phản loạn Dương Hổ này chưa chết, nhưng đó là công lao lớn bằng trời.
Người tham quyền hám lợi như y ở trong quân bắc phương lâu như vậy, mà lại không thông hiểu thủ đoạn nịnh bợ, cũng không thích ứng với biểu hiện khúm núm hiện tại, tuy rằng nhờ chiến công y được điều đến Nam Kinh, trở thành người có quân chức cao nhất trong những kẻ trấn thủ Nam Kinh, nhưng quan lớn trong thành Nam Kinh cũng nhiều, tùy tiện lấy ra một người cũng khiến y phải nở nụ cười, nói liến thoắn, lấy tính cao ngạo của y quả thật là không thích hợp.
Tuy nhiên hiện tại cơ hội đã đến. Nếu như có thể giết chết Dương Hổ, danh tiếng của mình sẽ truyền khắp thiên hạ, nói không chừng Thiên Tử cũng sẽ tiếp kiến mình. Thăng liền ba cấp đó, giờ mình là Phó Đô chỉ huy sứ, lại tăng thêm ba cấp nữa thì cho dù không tiến vào Binh bộ, cũng có thể trở thành quan lớn nơi biên cương độc thủ một phương.
Tiền đồ gấm vóc, quan to lộc hậu đang ở trước mắt, chỉ cần lấy đầu của Dương Hổ, tất cả đều dễ như trở bàn tay! Nghĩ đến đây, Chu Đức An đã nóng lòng, đỏ mắt, liếm liếm môi khô: "Dương Hổ chạy tan tác vào khu vực Cáp Mô, cách nơi này không quá mấy mươi dặm đường, Lưu Thất đã chết, Lưu Huệ đã trốn trở về, Triệu Phong Tử lại ở tít Thái Hồ, thành Nam Kinh không còn mối nguy hiểm nào. Xong trận này, tấc công lao sẽ ở trước mắt ta, ta phải đi lùng bắt Dương Hổ"
Y ho khan một tiếng:
- Quan Thủ bị.
- Có mạt tướng.
- Đại quân của Dương Hổ đã tan tác, nhưng Dương Hổ vẫn chưa chết, đây là mối đại họa trong lòng của triều đình, bổn quan lòng không yên. Hắn chạy vào vùng Cáp Mô, liệu rằng chưa đi được xa, bổn quan muốn dẫn một toán nhân mã, tiến đến hiệp trợ bắt giặc, ngươi nghiêm thủ cổng thành, đến đên lúc cấm thành lập tức không được sai sót.
- Việc này đại nhân, chức trách của chúng ta là thủ thành, diệt phỉ bên ngoài đã có bố trí quan binh, chúng ta
- Hừ cái gì mà bên ngoài bên trong, gần trong gang tấc còn gọi là bên ngoài sao? Tùy cơ ứng biến vốn là trách nhiệm của người chủ tướng cầm binh. Dương Hổ chưa chết, hậu hoạn khôn cùng, ngươi chớ có nhiều lời, chỉ cần thủ tốt thành trì, bổn quan chỉ dẫn ba ngàn kỵ binh đi lùng bắt Dương Hổ, bất kể có tin tức hay không, nội hôm nay sẽ về.
- Vâng!
Quan Thủ bị chắp tay, mắt nhìn Chu Đức An vội vã đi xuống thành, lặng lẽ hừ một tiếng, nhỏ giọng mắng:
- Dương Hổ có mạnh, chung quy chỉ có một người, muốn bắt người không phái ta đi? Sao cứ phải chủ tướng như ngươi xuất mã? Con mẹ nó, không phải là thăng liền ba cấp sao? Một phát ngã chết tên khốn kiếp ngươi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...