Ngược Về Thời Minh

Tống Tiểu Ái mắt sáng ngời, vui vẻ nói:

- Đây là công phu gì vậy? Huynh phải dạy cho muội, huynh giỏi lắm, đối với muội cũng giấu nghề, mau dậy muội, muội muốn học.

Ngũ Hán Siêu dở khóc dở cười nói:

- Bà cô của ta ơi, nàng thật không lo nghĩ gì sao, bây giờ còn muốn học gì nữa? Lửa đều cháy đến mông rồi.

- Ồ!

Lúc này Tống Tiểu Ái mới nhớ ra mình đang giả vờ đáng thương để ép Ngũ Hán Siêu cưới mình, vội vàng xụ mặt nói:

- Muội không nói vậy huynh đi nói nhé, nếu không thể cho cha huynh biết thì phải cho Quốc công biết mới được, giữa đàn ông với nhau còn dễ nói chuyện. Chẳng phải ở Nam Kinh Quốc công cũng âm thầm có một người phụ nữ sao? Huynh nói thì ngài ấy nhất định sẽ thông cảm cho huynh. Chúng ta làm hôn lễ trong quân thật lãng mạn làm sao.

Tống Tiểu Ái ôn nhu cười, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Ngũ Hán Siêu, để cho cánh tay gã nhẹ nhàng cọ vào ngực mình, dịu dàng nói:

- Tiểu Ngũ, huynh phải đi nói cho Quốc công, sau khi thành thân chúng ta không cần phải lén lút nữa. Muội thân mỗi ngày đều ở cùng huynh, uyên ương cùng gối, đầu bạc răng long, bách niên giai lão…

Ngũ Hán Siêu toàn thân xương cốt đều mềm xuống, lỗ tai ngưa ngứa, hai tay ôm một đống đồ trong áo choàng, hớn hở nói:


- Được rồi được rồi, muội … muội để cho ta suy nghĩ một chút, ta nghĩ phải tìm một cơ hội tốt mới mở miệng được.

Tống Tiểu Ái mặt biến sắc, giơ chân đạp thẳng vào mông của gã, tức giận nói:

- Huynh là đồ vô lương tâm!

Dương Lăng ngồi trong phòng suy nghĩ một hồi, đem tấu chương xem kỹ lại một lần, cân nhắc thật lâu, ánh mắt dừng ở phủ Khánh An nằm trên con đường đi thông từ Sơn Tây đến thành Nam Kinh. Tay của hắn chỉ vào địa đồ, chớp mắt liền cầm bút viết lên giấy tên của một người: Thần thỉnh cầu hoàng thường điều Ngũ Văn Định – Đồng Tri của Thành Đô đến đảm nhiệm tri phủ của phủ Khánh An – Nam Trực Lệ…

Hồng Nương Tử không thể công hạ Nam Dương bèn dẫn quân vòng qua thành, đi thẳng tới Bí Dương. Huyện lệnh Bí Dương mang theo đại ấn bỏ trốn, Hống Nương Tử không đánh mà thắng lấy được Bí Dương chờ Triệu Toại tới, không ngờ khi Triệu Toại đến, toàn quân đều mặc đồ trắng khiến nàng vô cùng giật mình.

Hóa ra tại trận chiến ở bến thuyền, Hình Lão Hổ mang bệnh vẫn tự mình lãnh quân tác chiến, bệnh tình càng nặng hơn, dọc đường lại không nhận được điều trị tốt, tới Phương Thành thì qua đời. Triệu Phong Tử toàn quân mặc đồ tang, đem lão chôn tại một nơi bí ẩn trong núi, sau đó mới dẫn quân tới đây.

Hồng Nương Tử cùng Hình Lão Hổ đã quen biết nhau từ lâu, giao tình của hai người tuy chỉ bình thường nhưng nghe tin lão qua đời cũng cảm thấy bi thương, nghe rõ mọi chuyện xong Hồng Nương Tử mềm giọng quát:

- Người đâu, sắp xếp án hương để ta tế điện Hình đại nguyên soái.

- Vâng, vâng.

Lập tức có người bối rối từ trong đại sảnh đi ra lĩnh mệnh, Triệu Phong Tử thấy người nọ mặc một thân ngoại bào, tuổi khoảng ba mươi, da thịt trắng mịn, giống như rất ít lao động bèn nhíu mày nói:


- Người kia là ai vậy?

Hồng Nương Tử nói:

- Một tòa nhà xa hoa to lớn như vậy, hiển nhiên là gia đình giàu có, người này còn là quan lại nữa, là một Thị Độc. Ngươi thử đoán xem gã là công tử của vị đại nhân nào?

Triệu Phong Tử nghĩ ngợi nói:

- Công tử sao? Ồ, trước cửa treo tấm biển của Tiêu phủ, Tiêu sao … Gã là con trai của Tiêu Phương hả?

Hồng Nương Tử nói:

- Đúng vậy, nơi này chính là Tiêu phủ, nếu không phải vậy thì địa phương nhỏ bé này làm sao có thể có tòa nhà lớn như vậy xuất hiện chứ?

Tiêu Phương có tất cả năm đứa con, con cả, con thứ ba, con thứ tư đều đã qua đời, hiện tại ông ta chỉ có hai đứa con trai. Con thứ Tiêu Thụy là phán quan của Võ Định Châu – Sơn Đông, còn gã này là con út Tiêu Hoàng, vừa tròn ba mươi tuổi, hai năm trước thi đỗ tên đầu nhị giáp, vào Hàn Lâm Viện, năm nay vừa mới được đề bạt làm Thị Độc.

Khi Tiêu Phương tuần tra các tỉnh và an bài lưu dân thì gã cũng xin nghỉ để đi theo hầu hạ phụ thân, khi Tiêu Phương hồi kinh thì gã quay lại quê nhà, vốn định qua vài ngày nữa lại hồi kinh, không ngờ Hồng Nương Tử hành quân nhanh như vậy. Mà cái tên huyện lệnh Bí Dương hằng ngày vẫn xưng huynh gọi đệ với gã không hề có nghĩa khí, không thông báo một tiếng liền bỏ chạy. Hồng Nương Tử lại chuyên chọn các gia đình giàu có hạ thủ trước, kết quả là gã lập tức bị Hồng Nương Tử bắt giữ.

Triệu Phong Tử hừ lạnh, cao thấp đánh giá Tiêu Hoàng vài lần khiến cho Tiêu Hoàng sợ hãi tái mặt.


Triệu Phong Tử lạnh lùng cười nói:

- Tiêu Phương ở kinh thành, cũng không có làm bao nhiêu việc xấu, gã này chỉ là một Thị Đọc của Hàn Lâm Viên, nếu giết thì mang danh bất nghĩa, dùng để uy hiếp quan binh lại không đủ trọng lượng, tạm thời làm cái người hầu cũng khá thích hợp, mau lui xuống đi.

Tiêu Hoàng như nhận được đại xá, mặt đỏ bừng lui xuống.

Hồng Nương Tử nhăn mày nói:

- Tú tài, chúng ta có thể phá vây đều dựa vào mưu kế của ngươi, hiện tại đã tới Hà Nam, nhưng phía sau Dương.. Dương Lăng lại truy đuổi rất nhanh, chúng ta phải đi về đâu, đi Giang Tây cùng Lưu Lục hội binh sao?

Triệu Toại lắc đầu nói:

- Không, hiện tại Dương Lăng đang điều động binh mã, dần dần ép sát hướng Giang Nam, hắn muốn ép chúng ta đến khu vực bất lợi cho kỵ binh tác chiến, đem chúng ta vây lại chờ chết đói, hoặc tìm cơ hội tiêu diệt toàn bộ, chúng ta không thể đi Giang Tây, nơi đó là tử địa.

Gã liếc mắt nhìn Hồng Nương Tử sau đó nói:

- Ngươi không phát hiện ra sao, chúng ta ở khu vực Hà Bắc, Sơn Đông nhiều dân nghèo thì trăm trận trăm thắng, chiêu binh mãi mã vô cùng nhanh chóng, cho dù bị đánh tan chỉ mười ngày nửa tháng lại có thể tụ được đại quân một lần nữa. Chỉ cần có tiền, không thiếu dân nghèo không sống được nguyện ý đi theo liều mạng, nhưng tới phía nam thì lại không làm được như vậy.

Dân chúng ở nơi này tương đối giàu có, cho dù đối với triều đình có chút bất mãn nhưng còn xa mới tới mức ủng hộ chúng ta, đám người mà trong mắt bọn họ chỉ là phỉ tặc. Đại Minh trị vì hơn trăm năm, căn cơ đã vững chắc, quan niệm chính thống xâm nhập lòng dân, quan niệm này chính là binh mã, chính là tiền tài, chúng ta đi về phía nam thì không thể sử dụng sách lược giống ở phía bắc nữa rồi.

- Nếu ta đoán không sai, Lưu Lục, Dương Hổ xuôi nam đến Giang Tây, tổn thất binh lính rất khó có thể bổ sung. Thực lực sẽ càng ngày càng yếu, chúng ta nhất định phải tìm ra một chỗ, trước tiên ổn định lại, tranh thủ thời gian thở dốc sau đó tìm đường phát triển.


Hồng Nương Tử rất muốn hướng Nam Trực Lệ tìm Chu Đức An báo thù, nhưng lúc này lại không có cách nào mở miệng, nàng nhẫn nhịn nói:

- Việc này tú tài so với ta hiểu biết nhiều hơn, ta chỉ hỏi người, hiện tại chúng ta phải làm thế nào?

Triệu Toại nói:

- Khi ta ở Trung Điều Sơn liền đoán được bọn họ xuôi nam tất gặp khó khăn, đáng tiếc chúng ta ở cách nhau quá xa nên không thể khuyên can được. Trước khi phá vây, ta đã phái người đi Giang Tây liên lạc với Lưu Lục, Dương Hổ, trước mắt chúng ta hoạt động ở quanh vùng này, chờ bọn họ phái người tới đây sau đó cùng nhau thảo luận tìm một đường ra.

Hiện tại, chúng ta nên hồi quân tấn công Nam Dương, thừa dịp Dương Lăng mới tới Hà Nam không kịp điều binh khiển tướng, bằng mọi giá phải đánh chiếm thành Nam Dương, bắt sống Đường vương Chu Di Ti, chờ chúng ta chọn được địa điểm thích hợp liền đưa hắn lên làm hoàng đế bù nhìn. Đều là con cháu Chu gia cả, có một kẻ như gã ở đây, dân chúng phản đối chúng ta sẽ yếu đi rất nhiều, xuất binh cũng sẽ danh chính ngôn thuận.

- Con cháu Chu gia?

Hồng Nương Tử đảo mắt, bỗng nhiên cười nói:

- Chỉ cần là con cháu Chu gia là có thể được hả? Vậy thì không cần cố sức tấn công Nam Dương, khi ta vòng qua Nam Dương thuận tay bắt được một gã, mà gã này lại là một tên chính thống phượng tử long tôn (con phượng cháu rồng)

Triệu Phong Tử ngẩn người, chợt mừng như điên đứng lên hỏi:

- Mau nói xem, gã này là ai?

Hồng Nương Tử cười cười nói:

- Gã này hả? Gã là một tên hòa thượng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui