Dương Lăng thản nhiên đi đến giữa cầu treo. Triệu Toại dẫn bốn mãnh tướng cũng đến đối diện, Dương Lăng mỉm cười chắp tay, nói
- Triệu đại ca, đã lâu không gặp
Triệu Toại hơi kinh ngạc, định thần nhìn hắn chăm chú, có chút quen mặt, nhưng chưa nghĩ ra mình quen biết Quốc công gia khi nào. Gã đáp một tiếng, chắp tay đáp lễ:
- Quốc công gia xưng hô như thế tại hạ không dám nhận
Dương Lăng cười ha hả nói:
- Có gì mà không dám nhận, hội đèn Nguyên tiêu, huynh đệ chúng ta trò chuyện vui vẻ với nhau, lúc đó còn làm huynh tốn kém, mua bát bánh trôi cho tiểu đệ ăn đêm. Triệu huynh quý nhân nhiều việc, vậy mà lại quên mất sao?
- A! Người đó…người đó là ngươi ư.
Triệu Toại kinh ngạc nói.
Dương Lăng cười dài hành lễ, nói:
- Đúng là tiểu đệ, từ biệt ở Thắng Phương, không ngờ hôm nay gặp lại lại là binh tặc gặp nhau trên đỉnh Ngũ Lão này, thế sự biến hóa khôn lường, khiến người ta nghẹt thở.
Triệu Toại đã định thần, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hôm nay Quốc công gia đến không phải là muốn ôn lại chuyện cũ với ta đấy chứ?
Dương Lăng thoải mái tự nhiên nói:
- Cố nhân gặp lại, ôn lại chuyện cũ trước cũng không sao. Ha ha, mời Triệu huynh ngồi.
Triệu Toại hừ nhạt một tiếng, quay người trở về vị trí. Dương Lăng cũng ngồi xuống phía đối diện, nhấc chân bắt chéo, gió cuồn cuộn, thổi áo bào tung bay, tứ trảo kim long trên áo bào như muốn xuyên mây bay lên. Dương Lăng nhìn xung quanh vui vẻ nói:
- Ở trấn Thắng Phương, chợ hoa như ban ngày. Hôm nay, trên cầu Tiên Nhân ở Lưu vân độ này cũng rất thú vị. Ta với Triệu huynh gặp nhau thật đúng là tình thơ ý họa.
Triệu Toại trên mặt hơi lộ ra vẻ mất kiên nhẫn, Phong Lôi, Lý Hoa, Lưu Nhập Thất càng lộ vẻ nghi ngờ, ánh mắt nhìn Triệu Toại mang theo chút khác thường. Triệu Toại quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy, không khỏi rùng mình trong lòng:
- Phải chăng bọn họ nghi ngờ mình?
Nhân lúc này, Dương Lăng nhìn hai mặt đại kỳ ở đầu cầu đối diện, cao giọng nói:
‘Hổ bí tam thiên,
Trực để Y Yến chi địa
Long phi cửu ngũ
Trọng khai hỗn độn chi thiên’
Triệu huynh thật chí hướng lớn, bài thơ này là Thái tổ của triều đình ta dùng khi phản Nguyên khôi phục giang sơn người Hán, Triệu huynh muốn noi theo Thái tổ, làm khai quốc chi quân sao?
Đám người Phong Lôi nghe vậy càng kinh sợ, bọn họ đại đa số không biết chữ, mấy người biết chữ thì nào biết được câu đối này là Chu Nguyên Chương đã dùng qua, còn tưởng rằng Triệu tú tài nghĩ ra được, bọn họ đích thực rất bái phục tài văn thao võ lược của Triệu Toại. Nhưng nói làm hoàng đế, bọn họ vẫn hướng về Lưu Lục Lưu Thất, thảo nào mà Triệu Phong Tử đề nghị Hình Lão Hổ Giang Nam ra sức khước từ như vậy, chẳng lẽ gã lại có ý dụng ủng binh tự trọng?
Triệu Toại vừa tức vừa vội, gã tức giận nói:
- Nói láo! Đương kim triều đình bất công, chúng ta đúng là phải lật đổ hôn quân, đề bài thơ này chỉ là lên án Đại Minh nếu có ngày lừa dân tàn bạo như năm đó, chúng ta phải thay đổi lại càn khôn. Họ Dương kia, hôm nay ngươi đến đây chẳng lẽ chỉ vì lời lẽ khiêu khích, châm ngòi thị phi hay sao?Nếu như thế, ta xin thất lễ.
- Khoan đã, khoan đã, haha. Tiểu đệ chỉ đùa một chút, Triệu huynh đâu cần tức giận thế.
Dương Lăng tươi cười chân thành, Triệu Toại tức đến nỗi gân xanh nổi lên trên trán. Nếu cứ vậy quay đầu bỏ đi, không khỏi lộ vẻ chột dạ, nếu không đi lại sợ Dương Lăng nói ra những lời nào khác, thuộc hạ dưới tay mình nếu đều là người mưu trí thì không sao, nếu không những lời nói của Dương Lăng không khiến bọn họ đem lòng sinh nghi mới là lạ.
Triệu Toại cố nhịn, phủi tay áo, quắc mắt nói:
- Quốc công hôm nay đến là vì chiêu hàng sao?
Dương Lăng cười cười nói:
- Đúng vậy. Nếu không ta đích thân đến nơi nguy hiểm này làm gì?
Triệu Toại ngửa mặt lên cười to:
- Hahaha…Dương quốc công, lẽ nào ngươi không nhìn thấy sao, ta khởi nghĩa vũ trang, đến nay chưa tròn một năm đã quy tụ mấy vạn người, tại sao? Quan bức dân phản, dân không thể không phản; tâm dân muốn phản, không phản thì phải chịu. Hành động này của ta chính là thiên đạo, chính là lòng người, nhìn thấy tiền đồ bừng sáng trước mắt. Ngươi đến chiêu hàng làm sao có thể thành công?
Dương Lăng bật cười nói:
- Tiền đồ tươi sáng? Ha ha, buồn cười! Thật sự buồn cười!
Phong Lôi tiến tới một bước cả giận nói:
- Ngươi trẻ người non dạ, lão tử ta một quyền đánh cho ngươi mồm miệng đầy răng!
Tống Tiểu Ái mày liễu dựng lên, bước nhanh đến phía trước nói:
- To gan! Dám vô lễ với Quốc công gia như thế, nếu không phải cách tấm lưới này, bản cô nương ta một đao chém cái đầu chó của ngươi!
- Ấy ấy ấy, đừng thể hiện nữa. Cái lưới này không thể hủy đi đâu!
Dương Lăng đứng dậy cười khuyên giải, sau đó tiến về phía trước hai bước, trong lòng đã có dự tính mà nói:
- Triệu huynh, ta và huynh cũng xem là quen biết nhau, cho nên huynh có đại nạn đến đầu, tiểu đệ ta không dám thấy nguy mà không báo. Đệ dám chắc, các ngươi mà tạo phản, chưa đến một năm chắc chắn sẽ sụp đổ, tan thành mây khói. Bạch Y Phỉ, hưởng mã đạo, tất bại!
Triệu Toại cũng đứng bật dậy, đằng đằng tiến về phía trước ba bước, ngạo mạn nói:
- Chúng ta tay cầm trọng binh, bách chiến bách thắng, không gì không đánh được. Quan binh hủ bại, chỉ có thể cậy vào nhân chúng bao vây chặn đánh, chỉ có thể dựa vào địa lợi, cố thủ theo hiểm trở. Ta tung hoành ngang dọc, hai lần qua kinh sư, không gì cản nổi, quan binh nghe tin đã sợ mất mật. Sụp đổ? Hahaha, quốc công gia phải chăng đang nói đùa?
Ở phía trên cao bên phải, Kim Nhãn Điêu đứng đằng sau quái thạch đang giương cung lắp tên nhắm bắn, từ từ thả lỏng. Mũi tên kéo căng lên như trăng tròn bắn ra, tên này mà bắn đi sẽ nhanh tựa tia chớp. Tuy gã nhìn thấy đằng sau Dương Lăng bỗng nhiên có một tiểu tướng đi qua, tiếp đến lại có một người đi qua kéo tới kéo lui với hắn, nhưng góc độ đứng của kẻ đó cũng không thể ngăn cản đường bắn, hơn nữa tên của ngũ thạch cung cho dù võ công kẻ đó có cao cường thì cũng chưa chắc đã kịp ngăn lại.
Không ngờ lúc này Triệu Toại cũng đứng lên, bước nhanh đến phía trước nói chuyện qua tấm lưới với hắn. Từ góc độ này của hắn nếu mũi tên phát ra có thể sẽ xuyên qua cổ của Triệu Toại trước, mới có khả năng bắn tới Dương Lăng. Tuy gã không biết chữ, nhưng từ việc điều hành chỉ huy hàng ngày cũng có thể nhìn ra, trên núi này các mãnh tướng chỉ biết đánh không biết thủ, việc điều binh khiển tướng vẫn phải dựa vào Triệu Toại, người này trên núi thực sự là quá quan trọng. Đại ca cũng giao phó không được đả thương y, làm sao mà bắn tên đây?
Cường cung của ngũ thạch cung cho dù có thần lực kinh người thì nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn được sáu mũi, phải tổn hao tinh lực lắm rồi, mũi tên này phí sức rồi, gã phải thả lỏng dây ra, thư giãn một tý.
Phía sau đá chỉ có một khe hở có thể đứng thẳng được, bên cạnh có nhiều cỏ mọc ra, đằng sau là khe hở giữa núi và tảng đá lớn. Bên dưới sâu không lường được, gió núi thổi đến đây do bị tảng đá lớn chặn lại nên phát ra tiếng vọng dữ dội, gã không dám đứng lâu, lại nằm lên nham thạch, nhìn ra xa chờ cơ hội.
Kim Nhãn Điêu vừa mới nằm lên tảng đá, khóe mắt chợt lóe lên ánh sáng. Kim Nhãn Điêu không khỏi giật mình kinh hãi:
- Đây là ánh sáng phản quang của binh khí!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...