Cầu Tiên Nhân là một cây cầu treo bằng xích sắt trên Lưu Vân Độ, hai đầu đóng đinh thật sâu vững chắc vào trong nham thạch, những tấm ván được cố định trên xích sắt. Hai bên là lan can bảo hộ cao hơn người. Lan can bảo hộ hai bên trái phải dùng ba dây xích sắt cộng thêm tre gỗ bện thành, mắt lưới nhiều, hướng về hai bên, thân cầu hơi đung đưa, dường như không có gì che chắn treo ở giữa không trung. Nhát gan mà bám vào lan can cầu cũng không dám qua.
Quái thạch hai bên đầu cầu dựng đứng, muôn hình vạn trạng, mỗi khi mây mù bao phủ, lúc đi qua cầu như đi giữa sương mù, lâng lâng như tiên, cho nên cầu này được gọi là “cầu Tiên Nhân”. Dưới cầu vách đá dựng đứng thông thiên, quái thạch sừng sững, mơ hồ có thể nghe được tiếng nước, nhưng lại không nhìn ra chỗ suối chảy, chỉ có đám rêu xanh trên vờ vực, mờ mờ ảo ảo mà ớn lạnh.
Cây cầu dài hẹp lắc lư, căn bản không thể dùng binh sĩ xung phong. Bốn phía lại không thể bố trí mai phục, có thể nói là một nơi đàm phán vô cùng an toàn. Ngũ Hán Siêu vì sự an toàn của Dương Lăng có thể nói đã tốn công tốn sức, tướng lĩnh của đối phương ai ai võ nghệ cao cường, mà võ nghệ của vị Quốc công gia này, tuy hắn luôn đắc chí, nhưng trong mắt của Tiểu Ngũ này chỉ là mèo ba chân, vẫn không ăn thua.
Trên người hắn mặc dù có hỏa khí, nếu bị đột kích ở gần, chung quy lại không nhanh bằng rút đao ra, cho nên Ngũ Hán Siêu liền nhanh chóng lên núi, sắp đặt ở trên cầu Tiên Nhân. Dùng xích sắt vắt lên nhau kết thành một tấm lưới ngang ở giữa cầu, chia cầu thành hai, phân tách người đàm phán của hai bên ra.
Từ trên cây cầu lắc lư này muốn trèo sang đây, bên này lại có cao thủ hộ tống đúng là tìm đến cái chết. Trên bờ rừng rậm rạp, nếu có ẩn nấp thích khách bắn tên cũng phải suy nghĩ đến, cho nên Ngũ Hán Siêu mặc áo giáp hộ thân cho Dương Lăng, ngoài khoác mãng bào, bản thân mình và Giang Bân thì mang đao kiếm và khiên chắn, giấu nỏ trong tay áo, về mặt hộ vệ có thể nói là làm đến cực hạn rồi.
Bên bờ kia thị vệ san sát, bắt đầu có đoàn người hướng đến cầu Tiên Nhân, Dương Lăng phóng tầm mắt nhìn ra xa, trong đám người không có bóng dáng của Hồng Nương Tử, bất giác hắn thở phào nhẹ nhõm.
Dương Lăng hướng nhìn Ngũ Hán Siêu khẽ gật đầu. Bốn người Ngũ Hán Siêu, Hứa Thái, Giang Bân, Tống Tiểu Ái hộ tống hắn, cũng bắt đầu hướng về đầu cầu. Ở giữa cầu, cách tấm lưới sắt có hai chiếc ghế vịn, lẳng lặng đặt yên ở đó, nhịp nhàng đung đưa theo bề mặt cầu, xa xa Triệu Toại cùng với Phong Lôi, Lưu Nhập Thất, Lý Hoa, Triệu Cao từ từ đi lên đầu cầu.
Triệu Toại làm phản, tin tức truyền về kinh sư, Dương Lăng liền điều tra rõ y là Triệu tú tài mà hắn kết giao ở trấn Thắng Phương, tết Nguyên tiêu hai người còn gọi nhau là huynh đệ, cùng nhau thưởng thức hoa đăng, hôm nay gặp lại đã là kẻ địch cầm binh, Dương Lăng cảm khái không thôi, bước chân cũng trở nên chậm dãi.
Chỗ núi cao rừng sâu, Kim Nhãn Điêu lau mồ hôi, chặt bụi gai, nhét Khai Sơn Đao vào bên hông, sau đó nằm phục trên một khối đá kỳ dị nhô ra, hướng về phía cầu quan sát.
Núi cao rừng rậm, quản nhiên không dễ bị người khác phát hiện, nhưng cũng gây bất lợi cho bản thân, không phải đứng chỗ nào cũng có thể nhìn rõ ràng tình hình ở trên cầu Tiên Nhân, lại còn dễ dàng bắn tên. Kin Nhãn Điêu vốn là thợ săn trong núi, ánh mắt tinh tường, tất nhiên sẽ nhìn ra vị trí nào có thể nhìn thấy rõ ràng hết thảy cầu Tiên Nhân, lại dễ ẩn nấp không bị phát hiện.
Nơi y chọn là một chỗ quái thạch lởm chởm trên núi, cây cối cỏ dại đan xen ở giữa, từ trên nhìn xuống có thể nhìn không xót một cái gì, hơn nữa từ dưới nhìn lên chỉ có thể nhìn thấy một tảng đá, do vấn đề tầm mắt, đừng nói nằm sấp bên trên, cho dù ngồi lên trên, ở dưới cũng không dễ gì phát hiện ra. Kim Nhãn Điêu xuất thân trong giới thợ săn, giỏi nhất là ngụy trang, y mặc bộ quần áo màu sắc rực rỡ, nằm ở chỗ đó càng bị che khuất.
Vũ khí y sử dụng là Ngũ Thạch Cung. Ngũ Thạch Cung có thể xuyên đá xuyên tường, muốn bắn thủng tấm chắn cũng như bẻ gẫy cành khô, có thể sử dụng loại cường cung này thiên hạ không mấy người, đám người Triệu Toại cũng không biết y có công phu này, nhưng một lão tam tầm thường của sơn trại lại có được tuyệt kỹ kinh người như vậy.
Có điều cho dù y có thần lực trời sinh, Ngũ Thạch Cung này nhiều nhất cũng chỉ có thể bắn ra sáu tên, nhiều hơn cũng không có khí lực nữa. Kim Nhãn Điêu vốn không để ý đến điều này, với tài bắn cung cực kỳ chuẩn xác của y, đoán rằng một mũi tên là có thể xuyên qua Dương Lăng từ trên xuống, khiến cả người hắn dính lên trên cầu, quan binh ôm tấm chắn bằng sắt trong tay cũng giống như một khối đậu phủ đối với Ngũ Thạch Cung này, căn bản không có gì trở ngại.
Kim Nhãn Điêu lấy thiết bản chỉ đội lên, từ trong túi đựng tên lấy ra một mũi tên Điêu Linh Lang Nha, từ từ khoác lên dây cung. Giữa cầu Tiên Nhân cách một tấm lưới sắt có hai người đang ngồi, như đang đàm phán gì đó. Phía sau hai người có bốn người, đứng cách ghế khoảng năm sáu bước chân.
Ghế dựa đã cho y mục tiêu chỉ thị tốt nhất, ngồi ở đó, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu săn bắt của y, mũi tên lạnh lùng từ từ hướng về phía cầu, di chuyển đến chiếc ghế đối diện với tấm lưới, con người đó.
- Dương Lăng, ngươi ở trên cầu Tiên Nhân này thăng thiên thành tiên đi
Kim Nhãn Điêu nở một tia cười lạnh lùng nơi khóe miệng.
Đối diện trên núi, Tiểu Sở cũng vào vị trí tấn công.
Toàn thân gã mặc quần áo màu xanh, lưng đeo đơn đao, khăn đen che kín mặt, bộ dạng của người đi trong đêm. Đây là một cây đại thụ, cây tách ra làm hai nhánh ở giữa không trung, nhánh dựa vào núi vẫn kín đáo, nhưng nhánh hướng về vách núi này lại thưa thớt hơn, cây này cũng không biết là cây cổ thụ bao nhiêu năm rồi, nhánh cây mọc ra giữa không trung cũng to đến kinh người.
Tiểu Sở ngồi vững trên một cành ngang rộng như ghế dựa, lấy cung từ trên vai xuống. Đàm phán không chỉ vài lời nói là kết thúc nên gã không vội. Tiểu Sở giết người trước giờ đều rất có nhẫn nại.
Vũ khí gã dùng là tam thạch cung. Tam thạch cung là tiêu chuẩn trang bị trong quân đội, trên thực tế ngoài trừ số ít tinh anh trong những tay cung thủ chuyên nghiệp ra, phần lớn không ai dùng được tam thạch cung. Đại đa số người trong quân đội phía Bắc chỉ có thể sử dụng lưỡng thạch cung, còn vệ sở binh phía Nam, ví như loại cung mà khi Dương Lăng ở Tiền Đường kinh ngạc chứng kiến đám vệ sở binh biểu diễn thần công “cung tên bất nhập” cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi.
Tiểu Sở là cao thủ võ thuật, nhưng khí lực không phải là sở trường, cung tiễn là khi gã cùng nghĩa phụ đặc trách chỉnh quân ở Thiểm Tây mới đắt đầu học. Gã biết nghĩa phụ sau này sẽ giành thiên hạ, giành thiên hạ phải nhờ vào công phu trên ngựa, cung tiễn là vũ khí tất yếu dùng đến, võ thuật đánh ngắn thuộc sở trường của mình chỉ e sau này không dùng đến, từ đó gã bắt đầu khổ luyện thuật cưỡi ngựa, binh khí dài và cung tiễn, đến nay cũng được coi là một tay thần tiễn có tiếng trong vệ quân Thái Nguyên.
Ngồi vững trên đỉnh cây, bắn vào tấm bia không nhúc nhích, gã chắc chắn rằng một mũi tên bắn trúng hậu tâm của Dương Lăng. Nhưng gã nhất định phải chờ, Dương Lăng không thể cứ ngồi yên bất động ở đó, gã phải chờ đến khi Dương Lăng đứng dậy đi lại, khi hắn quay người mũi tên đột nhiên bắt đi, mũi tên như tia chớp, chờ khi hắn ngã xuống sẽ không ai biết mũi tên được bắn ra từ hướng nào.
Dương Lăng bỗng nhiên đứng dậy, Tiểu Sở mắt sáng lên, nhanh chóng lau tiễn, lên dây, quỳ bắn đúng tư thế.
Cung giương lên như trăng tròn, sát khí ngập tràn, mũi tên này sắp phải bắn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...