Ngược Về Thời Minh

Những lời này nếu để cho đám người Vương Quỳnh, Lưu Kiện thậm chí hiện tại cả Dương Đình Hòa, Lương Trữ nghe thấy, chỉ sợ đều sẽ thất kinh biến sắc, lập tức tận lực khuyên ngăn, yêu cầu vua của một nước cần phải thận trọng từ lời nói đến hành vi cử chỉ, thậm chí sẽ phát động quần thần tổ chức một cuộc nghị sự lớn tại triều đình, kiến nghị Hoàng thượng cần kiểm điểm môt cách sâu sắc. Cũng chỉ có Dương Lăng căn bản không quá coi trọng chuyện này, Chính Đức ở trước mặt hắn càng thoải mái tự tại, làm người càng đỡ mệt mỏi, chẳng trách có chuyện gì cũng tình nguyện nói với hắn.

Dương Lăng vừa nói đến cải cách trong tổ chức quân đội, Chính Đức lúc này huyết mạch đã lưu thông, vỗ đùi tràn đầy đồng cảm nói:

- Điều này rất hay, có phải do Lục Hoàn đề xuất không? Ừm, chủ ý này của ông ta không tệ. Hiện tại liền chiếu theo phương pháp luyện binh trong dân, vừa giúp triều đình luyện binh lại không phải tốn chi phí của triều đình. Đợi đến thời điểm thích hợp, trực tiếp thay thế quân tại các Vệ sở. Đúng là một chủ ý hay nha, nói thực lòng, Trẫm hiện giờ không có tiền, chế độ trong quân đội lại không thể không sửa đổi, cần phải nghĩ ra biện pháp khôn khéo thôi.

Hiện tại hễ xem báo cáo của bộ Binh là Trẫm lại tức giận, nói là Trẫm có hai trăm vạn quân, nhưng trong đó có bao nhiêu người chỉ biết làm ruộng đây. Nếu không phải là ái khanh ngươi lãnh binh giúp Trẫm chút giận, không hiểu trận đó đã đánh ra cái con bà nó tình trạng gì rồi? Người muốn nhập ngũ thì lại không được tuyển, người không muốn nhập ngũ thì lại bị bắt phải đi, như vậy liệu có tâm lý đánh trận sao? Cần phải thay đổi!

Dương Lăng dần dần nói đến mục đích thực sự của hắn lần này, hắn nói tới tính nghiêm trọng và nguy hại của tình trạng thôn tính đất đai, sau đó liếc trộm Chính Đức một cái, thấy y vẫn đang nghe một cách nghiêm túc, Dương Lăng thở dài một hơi, lo lắng nói:

- Hoàng thượng, có sự ủng hộ của Hoàng thượng, việc cải cách nhất định có thể được phê duyệt, lực cản trong triều cũng sẽ không quá lớn, điều thần lo lắng chính là, sau khi phê duyệt mười điều cải cách này, việc triển khai thực hiện liệu có được nghiêm túc hay không?

Những người thôn tính đất đai, không phú thì quý, bảo bọn họ nhả miếng thịt đã ở trong miệng ra, ai mà cam tâm chứ? Đám người quyền quý đó lại có lớn có nhỏ, tất sẽ bắt trước so bì với nhau. Người đại hiển đại quý không chịu tuân theo chế độ của triều đình, người tiểu hiển tiểu quý sẽ học theo, chính lệnh của triều đình ban bố xuống sẽ bị đem gác xó, chỉ trở thành một kiện công văn được lưu giữ mà thôi, như vậy chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ sao.

Chính Đức đảo mắt, cười ranh mãnh nói:


- Ha ha, muốn Trẫm nghe mười điều cải cách? Sau khi tấu chương trình lên chẳng lẽ Trẫm lại không xem được sao? Biết ngay là khanh có chủ ý khác. Khanh yên tâm đi, không cần biết hắn là Vương Hầu Khanh Tướng, hay là Hoàng thân Quốc thích, hoặc giả là quan viên nhất nhị phẩm, nếu dám không tuân chính lệnh, Trẫm sẽ đứng sau chống lưng cho khanh, nhất loạt trừng trị!

Dương Lăng vẻ mặt đau khổ, lắc đầu nói:

- Vô ích thôi. Nếu người này... chức quan quá lớn, quyền hành quá lớn, thì dù Hoàng thượng có chống lưng, thần cũng không dám đắc tội hắn.

- Ha…!

Chính Đức bật cười:

- Được rồi, khanh cũng đừng vòng vo với Trẫm nữa, Khanh cứ chỉ đích danh là ai, Trẫm muốn xem xem là ai mà oai phong như vậy.

- Người này, chính là Hoàng thượng ngài!

- Trẫm?

Hoàng đế Chính Đức ngẩn người, hơi giận:

- Trẫm có thôn tính đất đai sao? Đất trong thiên hạ đều là của vua, Trẫm cần gì phải thôn tính của ai? Trẫm chỉ muốn mở mang bờ cõi, dùng sức mạnh đối với ngoại bang, chỉ là chưa đúng thời điểm thôi. Khanh nói đi, Trẫm như thế nào lại trở thành kẻ đầu sỏ thôn tính đất đai vậy?

Đường Nhất Tiên thấy vậy, vội vàng cầm lấy hai chùm nho đưa cho mỗi người:

- Nào nào, ăn nho đi.

Không ai để ý tới cô ta. Dương Lăng nhìn thẳng vào mắt của Chính Đức, rất chân thành nói:

- Hoàng Trang (Trang viên của Hoàng gia)! Hoàng thượng đã quên mất Hoàng Trang rồi sao?


- Hoàng Trang?

Hoàng đế Chính Đức kinh ngạc không hiểu:

- Khanh nói tới Hoàng Trang? Khanh thử nói xem Hoàng Trang như thế nào mà lại tính là thôn tính đất đai hả?

Dương Lăng nói:

- Hoàng thượng lựa chọn Hoàng Trang cho tới nay đã có hai mươi mốt nơi được khoanh vùng, ước tính khoảng hai triệu mẫu đất, Hoàng thượng như thế, các Phiên Vương ở địa phương lại càng như vậy, Phiên Vương trên lãnh địa của mình thông qua sự chỉ định của Hoàng thất, mỗi người đều sở hữu không dưới mấy trăm vạn mẫu đất, số lượng khổng lồ, khiến người người kinh sợ,...

Hoàng đế Chính Đức tức đến sắp bể phổi, nhất thời có chút bi phẫn, y quát lớn:

- Trẫm còn gây ra tội ác tày trời cơ đấy! Khanh đã từng thay Trẫm quản lý bảy cái Hoàng Trang, chắc cũng biết sự tình trong đó, cái gì mà Trẫm sở hữu mấy vạn hecta đất, rồi Phiên Vương sở hữu bao nhiêu vạn hecta đất, đây đơn thuần chỉ là tin đồn bậy bạ, cụ thể thế nào, chẳng lẽ Khanh lại không rõ sao?

Đường Nhất Tiên căng tròn con mắt, liếc bên trái một cái, liếc bên phải một cái, thấy hai huynh đệ sắp tranh luận đến mức đổ vỡ rồi, vội vàng lại cầm lấy hai chùm nho khuyên nhủ:

- Nào nào, ăn nho đi.


Hai người vẫn không hề để ý tới nàng ta, Đường Nhất Tiên oán hận ngắt một quả nho xuống, ném vào miệng.

Dương Lăng khẽ cười nói:

- Khi thần thay mặt Hoàng thượng quản lý Hoàng Trang, ngài cũng biết, đấy chẳng qua chỉ là để ngụy trang, có điều lần này vì sự cải cách, thần đã điều tra lại một cách tỉ mỉ, hiện tại đương nhiên đã hiểu.

Chi phí của Hoàng thất, vương thất, vốn là do tài chính của triều đình chi trả, số tiền này từ đâu mà có? Từ tiền nộp thuế của dân chúng. Dân chúng mọi nơi đều phải nộp thuế, đây là điều hiển nhiên. Những vùng đất mà Phiên Vương được phong, Hoàng thất chỉ định (hay còn gọi là Vương Điền), không phải có ý nghĩa ở chỗ vị Vương gia này có bao nhiêu ruộng đất, mà là ở chỗ thuế thu được trên những vùng đất này không phải giao nộp lại cho Hộ bộ, mà do người của Vương thất cử ra để quản lý, trực tiếp do Vương thất sử dụng. Hoàng Trang của Hoàng thượng cũng là như vậy.

Chi tiêu của Hoàng thất, Vương thất vốn chính là do tài chính của triều đình cung ứng, phần đất đai được quy hoạch thành Hoàng Trang, phía Hộ bộ liền căn cứ vào số lượng để cắt giảm tiền cung ứng, sự tồn tại của Hoàng Trang và Vương Trang, chỉ là khiến tiền thuế của dân chúng không phải nộp qua khâu trung gian là Hộ bộ, mà trực tiếp giao nộp cho đối tượng vốn nên hưởng dụng nó là Hoàng thất, Vương thất sử dụng.

Nộp Hoàng thuế, Vương thuế, thì không phải nộp Quan thuế, không hề có sự trùng lặp về thu thuế. Vì vậy, gọi đó là Quan thuế hay Hoàng thuế cũng đều như nhau, chỉ khác ở khâu quản lý, đối với bách tính mà nói, kỳ thực không có gì khác biệt.

Sắc mặt của Chính Đức từ từ dịu xuống, Dương Lăng tiếp tục nói:

- Hơn nữa, thuế đất mà Hoàng trang, Vương trang trưng thu được ấn định theo tỉ lệ là một mẫu đất thu ba phần thuế, so với tỉ lệ trưng thu bình thường của địa chủ còn ít hơn một chút, gánh nặng mà nông dân canh tác trên ruộng của Hoàng trang phải chịu nhỏ hơn so với nông dân canh tác trên ruộng đất thông thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui