Chúng Phật sống nghe xong lộ ra vẻ mừng rỡ, làm gì còn tâm tư lưu lại, lập tức người người đáp ứng, cáo từ rời đi, lập tức chuẩn bị thu thập hành trang để trở về Thanh Hải.
Gian phòng rộng lớn như vậy trong thoáng chốc đã trống trơn, Hoàng đế Chính Đức rướn cổ ra nhìn trái nhìn phải, nhịn không nổi phì cười, y vội nghiêm mặt lại, một tay lật hướng lên trời, một tay hướng xuống đất, chỉ Thiên họa địa, bệ nghễ chúng sinh, miệng niệm “Úm Mạ Ni Bá Mê Hống…”, tùy ý kết xuất Đại Uy Đức Kim Cương Ấn, quả thực là vô cùng thành thục.
Cửa bên chợt mở, hai bóng người nhanh như thiểm điện lướt vào bên trong, người đi đầu nhìn thấy bộ dạng của Chính Đức, cười khanh khách nói:
- Coi ngài kìa, diễn cũng giống lắm, ngồi tê cả chân rồi phải không, mau đứng dậy đi.
Đường Nhất Tiên vừa cười vừa đá đá chiếc bồ đoàn nơi Chính Đức đang ngồi, gắt giọng nói:
- Làm cái gì thế, mau đứng dậy đi.
Chính Đức mặt mày nhăn nhó nói:
- Đừng đụng vào, đừng đụng vào, cái bàn này mà để lâu cũng chịu không nổi nữa là, chân của ta tê rần rồi, ai da, nàng đừng có động vào ta.
Y nhăn nhó đặt chân xuống phản, cẩn thận ruỗi ra, vừa ngồi yên chờ cho huyết mạch lưu thông, vừa cười nói:
- Thế nào, ta diễn kịch cũng có nghề đấy chứ?
Dương Lăng tiến đến gần điện thi lễ:
- Thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn…
- Ta nói rồi Vạn Niên huynh, đã nói ở chỗ này không cần câu thúc nghi lễ quân thần, ta sắp thành hôn rồi, sau này, đây chính là nhà của ta và Nhất Tiên. Ở nơi này, ta sẽ sống một cách bình dị dân dã. Ái dà, huynh đừng giận ta, Ta không động đậy được, đúng là không thể so được với người cả đời ngồi đả tọa, ái, tê quá, huynh tự tìm chỗ ngồi đi.
Đường Nhất Tiên cười hì hì đem một cái ghế đến, Dương Lăng thấy Hoàng thượng ngồi trên bồ đoàn, bản thân mình ngồi ghế sẽ cao hơn y, liền cầm lấy một cái bồ đoàn, ngồi đối diện với Chính Đức, Đường Nhất Tiên thấy vậy, tự mình cũng cầm cái bồ đoàn đến, lại lấy thêm một đĩa nho từ trên thư án của vua đặt ở giữa ba người.
Chính Đức vỗ nhẹ lên đùi nói:
- Bá Nhan chiếm cứ Hồ Thanh Hải, cứu tế ở Sơn Đông, dân di cư khai hoang ở Liêu Đông, tên điên họ Triệu ở Sơn Tây chiêu binh mãi mã tại Trung Điều Sơn, lại còn Bạch Y quân ở Giang Nam…có sống có chết, có hy vọng và cả thất vọng, trẫm cũng vừa buồn lại vừa vui.
Dương Lăng thản nhiên cười nói:
- Chính là muốn bọn chúng Nam tiến. Miền Bắc cưỡi ngựa, miền Nam đi thuyền, một khi đến Giang Nam, bọn chúng sẽ phát hiện nơi ấy đích thực là giàu có vô cùng, nhưng ưu thế trên ngựa của bọn chúng cũng không còn nữa. Tận lực phân hóa chia rẽ, tập kích và làm suy yếu, sau ba bốn tháng thì đem đám tàn binh còn lại đuổi về phía Bắc. Trời đông giá rét mặt đất đóng băng, lại thiếu y phục và lương thực, từ lúc khởi sự đến khi cáo chung, bọn chúng ồn ào không được tới một năm, Hoàng thượng cứ việc yên tâm.
- Về phía Thanh Hải, cứ chờ xem năng lực của đám Phật sống kia thế nào, nếu bọn họ không giải quyết được Bá Nhan, khi đó chúng ta cũng đã giải quyết xong Bạch Y Đạo, có thể rảnh chân rảnh tay rồi. Chuyện ở Liêu Đông cũng không khó giải quyết, đây là chuyện cần giải quyết lâu dài, giống như dò đá để vượt sông vậy, phát hiện ra vấn đề gì thì giải quyết ngay vấn đề đó, triều đình chỉ cần quan tâm nhiều hơn, đưa ra nhiều chính sách hỗ trợ hơn là được.
Về phần Triệu Toại ở Sơn Tây, đợi những việc ở đây có chút kết quả, thần muốn đích thân đi một chuyến, nếu có thể chiêu an được thì tốt, bằng không tuyệt đối không để cho y phát triển lớn mạnh. Đám phỉ lưu lạc này một khi có được căn cơ vững chắc, vậy thì rất khó để trấn áp, nhất định phải đuổi y đi.
Chính Đức gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm chỉnh lại:
- Nói rất đúng. Trải qua việc này, những khiếm khuyết của công tác Triều chính đều đã bộc lộ ra, đây chẳng phải là một chuyện tốt sao. Giải quyết kịp thời có thể tránh cho mâu thuẫn bị đẩy lên cao trở nên gay gắt. Trẫm cũng muôn văn có thể an bang, võ có thể định quốc, làm nên một phen sự nghiệp, nhưng vấn đề của bản thân mình còn cả một đống chưa giải quyết xong, đã nghĩ đến việc mở mang bờ cõi, đó là tham vọng viễn vông, đúng là có thực mới vực được đạo.
Dương Lăng nghe vậy rất mừng, nói:
- Kiến giải của Hoàng thượng rất hay, thần và mấy vị đại nhân Nội các, Lục bộ thương nghị một phen, đem mười hai điều trong sách lược cải cách tinh giản xuống còn mười điều, cảm thấy đã vô cùng ổn thỏa rồi, chuẩn bị trong hai ngày tới trước hết cử người dâng tấu chương lên, trước tiên lộ ra một chút tin tức, để cho mọi người trong lòng có sự chuẩn bị, sau đó sẽ chính thức do Nội các tấu lên Hoàng thượng xin được thực thi. Thần xin nói trước một cách vắn tắt cho Hoàng thượng nghe kết quả thương nghị của chúng thần để ngài có sự cân nhắc.
Dương Lăng nhặt ra những điểm quan trọng nhất thuật lại một lượt, về phương diện cải cách chế độ thuế khóa, chúng quan viên sau khi trải qua thực hiện thí điểm các chính sách thuế mới tại địa phương, như “Lý Giáp Ngân”, “Quân Bình Ngân”, “Cương Ngân”, “Thập Đoạn Gấm”, cuối cùng chọn ra chính sách có tính ưu việt nhất là “Nhất Điều Tiên Pháp”. Chính Đức nghe đến đó, phun ra một nhúm vỏ nho, liên tục gật đầu nói:
- Được! Được! Được! Những chính sách lạc hậu về thuế khóa của Đại Minh cũng nên sửa đổi rồi, Nhất Điều Tiên Pháp rất phù hợp.
Giang Sơn Đại Minh to lớn như vậy, Trẫm muốn dùng binh mà không có ngân lượng, Trẫm muốn cứu tế mà không có ngân lượng, đến quốc khố cũng vét sạch sành sanh, đáng thương đến mức độ như vậy, bách tính nghèo khổ vẫn còn nói bị thuế má đè tới nỗi không thở nổi, chẳng lẽ Đại Minh thật sự nghèo đến như vậy ư? Chỉ là vì đánh thuế không đúng đối tượng thôi, người giàu thì bỏ ra không tới một sợi lông bò, nhưng dân nghèo thì lại phải nộp thuế tương đương nửa năm thu nhập.
Kết quả là nuôi một số người não toàn những mỡ, đánh rắm cũng có thể chảy ra dầu. Ta nghe nói Giang Nam có phú thương muốn ăn cháo lưỡi vẹt, liền giết hơn một trăm con vẹt, loài vật cảnh này thực sự ăn rất ngon sao? Sĩ diện thôi. Muốn ăn râu cá liền mua về trăm con cá chép, chỉ cắt lấy râu để dùng, xa xỉ như vậy, trẫm còn chưa được hưởng nha.
Dương Lăng có chút kinh ngạc, phần kiến giải này điểm đúng chỗ mấu chốt, chỉ là không hiểu sao Hoàng thượng hiện tại lại nói nhiều từ thô tục như vậy, hơn nữa đối với chuyện trong dân gian lại biết cũng không ít, nếu nói là do Xưởng Vệ báo cho y biết, thì cũng không thể dùng những từ thô tục như vậy để nói với Hoàng thượng, đại bất kính nha.
Hắn đưa mắt nhìn Đường Nhất Tiên, trong lòng có chút hiểu ra:
- Tám chín phần mười là do cái miệng toang toác của tiểu ni tử này nói xằng nói bậy với Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng tình nguyện để cho nàng ta làm vậy, thích được người ta đối đãi với mình như đối với người thường, hai người đó, một tình nguyện đánh một tình nguyện bị đánh, bản thân mình cũng không phải là thày dạy giáo dục công dân, loại chuyện nhỏ nhặt này cũng chẳng đáng để mà can ngăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...