Lục Hoàn gật đầu nói:
- Quốc công gia diệt phỉ thì chỉnh đốn chính trị trước, đây là kế sách quét sạch từ gốc. Hoàng Thượng cũng có lòng làm, thì hạ quan đương nhiên dốc hết toàn lực. Chỉ có điều hiện tại đang dụng binh, lúc này cải cách binh chế dễ khiến quân tâm dao động, không thể không lo. Mà quân đội hủ bại, đồn điền thất thoát, lại liên quan đến lại trị và cải chế đất đai, việc trọng đại. Hạ quan lao tâm khổ tứ, cảm thấy có thể dùng cách dung hòa
Y vê râu nhìn Binh bộ Thượng thư tiền nhiệm Dương Nhất Thanh, nói:
- Về cải cách binh chế, hạ quan cho rằng có thể tách ra từ trong Thập Nhị Sơ, chậm rãi tiến hành, lửa chậm nấu nhừ, làm không ầm ĩ. Hiện tại sức chiến đấu của đoàn luyện các nơi không dưới Vệ Sở binh, thậm chí còn muốn mạnh hơn mấy phần. Triều đình không ngại đưa chiếu lệnh đến tuần phủ các nơi, mở rộng đoàn luyện, chỉnh đốn quân bị.
- Hiện tại chẳng phải lưu dân nổi lên bốn phía sao? Có thể thay đổi quy định đoàn luyện chỉ chiêu mộ binh sỹ bản địa, tiếp nhận một bộ phận binh sĩ là lưu dân nhập ngũ, như vậy tố chất binh sĩ được bảo đảm, lại khiến phản tặc không có lưu dân để dùng. Sau khi chiến sự kết thúc, lại tuyên bố đổi đồn điền nuôi binh làm mộ binh. Những Vệ Sở binh từ lâu đã không muốn tham gia quân ngũ thậm chí còn tìm cơ hội bỏ trốn đương nhiên sẽ vui vẻ phục tùng. Lỗ hổng binh sĩ trong quân đội cũng có thể lập tức dùng đoàn luyện binh đã huấn luyện để bổ sung vào. Mộ binh chế có thể tiến hành vừa nhanh vừa ổn định rồi.
Dương Nhất Thanh cầm binh đã lâu, trước giờ y luôn đảm nhiệm chức vụ trong đội ngũ biên quân, mà đại bộ phận biên quân dùng mộ binh chế, binh sĩ vốn dĩ không hạn chế là người bản địa, cho nên y suy nghĩ một hồi lâu, liền gật đầu tán thành nói:
- Từ nhi đồ chi, tòng dung binh bị (từ từ mà đạt được, ung dung chỉnh đốn quân), bổn quan cho rằng có thể làm được. Chỉ có điều phải lệnh cho Binh bị đạo, Đoàn luyện sứ các nơi phải gia tăng thăm dò binh sĩ, đừng chiêu mộ kẻ vô lại, có tiền án vào đội ngũ.
Lục Hoàn cười nói:
- Dương đại nhân yên tâm. Hiện tại loạn phỉ nổi lên bốn phía, sau khi đoàn luyện mới được thành lập, phải tham dự bao vây tiễu trừ lưu phỉ. Trong chiến sự, binh sĩ có đủ tư cách hay không, tự sẽ được khảo nghiệm phù hợp.
Tiêu Phương thấy không ai phản đối nữa, liền ghi chép điều này vào hồ sơ. Lễ bộ Thượng thư Vương Hoa nói:
- Đạo trị quốc không ngoài mưu cầu phú cường, nhưng sĩ tử văn nhân tôn sùng, đa phần là lý học Tống Chu, coi trọng tâm ngoại vô vật, bất giả ngoại cầu (ngoài tâm không có gì cả, không cần phải cầu từ bên ngoài). Những người thế này đã làm quan thì không trọng quốc kế dân sinh đâu. Bọn họ bốc phét, ba hoa, xem thường thực tế dân sinh, dùng lời nói suông làm hại đất nước.
- Hạ quan cho rằng, có thể tập trung một đám Hồng học đại nho, quan viên thoái sĩ, giáo huấn về hưng vong thịnh suy, đề xướng học thuyết pháp chế vô thường, cận dân vi yếu, cổ kim dị thế, tiện tục vi nghi (một học thuyết trong biến pháp của Trương Cư Chính), khiến quan viên các cấp từ bỏ quy tắc cũ, lấy nước giàu binh mạnh làm nhiệm vụ hàng đầu, quét sạch những lời lẽ suông vô dụng, đòi hỏi hiệu quả thực tế trong thực hành, đem trị học lý chính và giải quyết quốc kế dân sinh kết hợp lại, quét sạch áp lực dư luận.
Dương Lăng vui mừng đồng ý, nói:
- Đúng vậy, lời Vương Thượng thư nói chí phải. Thi hương năm nay, khoa cử phải gia tăng phần thời sách chính luận, giảm bớt thi từ ca phú, sau này đề thi cũng phải như vậy. Để có thể thi đậu, các học sinh sẽ chú trọng hiện thực, quan tâm đến dân sinh quốc sự. Theo ta thấy chuyện này mới là đại sự hàng đầu của Lễ bộ, nhất định phải thay đổi thói nói suống không thực tế từ tận gốc, bồi dưỡng nhiều năng thần có tài thật sự cho triều đình, mà không phải là đạo học hủ lậu.
Các quan viên hợp mưu hợp sức, trau chuốt lại sách lược tân chính chuẩn bị thi hành lần sau cùng, rồi mới cáo từ.
Tiêu Phương ghi chép lại ý kiến về các phương diện, các đoàn thể lợi ích, rồi nói với Dương Lăng:
- Quốc công, tân sách đưa ra không khó, khó ở chỗ thi hành. Sách lược chính trị lớn này, Nội các và Lục bộ còn có Khoa đạo đều tán đồng, hơn nữa Hoàng Thượng vô cùng ủng hộ, lại là vì giải quyết ảnh hưởng chính trị của các phương diện trong triều đình, lý do đường hoàng, người phản đối rất khó có thể đưa ý kiến phản đối của mình ra.
- Nhưng biến cách này, bất kể là điều nào cũng liên quan đến lợi ích của rất nhiều người. Mỗi con đường đều có mấy con cọp lớn. Cọp lớn chặn đường không bị đánh gục, người rảnh rỗi sẽ đều bắt chước theo. Vậy thì bất luận quốc sách có hoàn thiện bao nhiêu, cũng chỉ có một đường thua mà thôi.
Dương Lăng nói:
- Ừm, điều này ta đã tính trước. Đừng thấy Hoàng Thượng tán thành, Nội các thực hiện, mỗi con đường có vẻ đều rất thông thuận, nhưng khó tránh có vài người trong lòng ôm suy nghĩ cầu may, hơn nữa sẽ đẩy ra mấy đại nhân vật đến gánh vác. Cửa ải này, đừng bàn đến nữa.
- Ta vội vã trở về kinh đích thân tọa trấn. Một là lo lắng thế cục Thanh Hải, cũng chính là do suy nghĩ này. Mặc kệ hổ lớn gì, đều phải nghĩ cách quật ngã nó. Ta sẽ ở trong kinh chờ thêm mấy ngày nữa, đợi các sách lược bước đầu thi hành, ta lại đi Sơn Tây.
- Khụ khụ khụ!
Tiêu lão đầu ho khan mấy tiếng, ngữ diệu có hơi quái dị, nói:
- Có một con hổ lớn, nhất định sẽ bị người ta đẩy ra trước làn tên.
Dương Lăng trầm giọng nói:
- Là người nào?
- Đương kim Diễn Thánh Công gia.
Dương Lăng khẽ giật mình:
- Diễn Thánh Công? Y lại làm gì rồi à?
Loại thế gia đã không còn tiếp diễn được bao nhiêu triều đại này, giỏi nhất là khiến người khác đau đầu. Năm Thành Hóa bính tuất, tháng ba, Diễn Thánh Công Lỗ Hồng Tự cưỡng hiếp hơn bốn mươi phụ nữ, cưỡng sát bốn người bá tánh vô tội, chỉ bị đoạt tước vị, do đệ đệ thay thế, mà sau khi y sinh con trai, vẫn muốn đòi tước vị về. Giết người hại mạng, Hoàng Đế trừng phạt cũng là lẽ thường.
Chân nhân được kế thừa duy nhất của Sơn Tây Long Hổ sơn Trương Nguyên Cát đã vi phạm quyền hạn sử dụng khí vật, cướp đoạt phụ nữ, vì lợi lộc trước sau đã hại chết hơn bốn mươi bình dân bá tánh, trong đó có một nhà ba người đều bị mưu hại. Kết quả là cũng bị tước đi phong hiệu. Cái gì gọi là đặc quyền? Đặc biệt đến nỗi Hoàng Đế cho rằng ảnh hưởng đối với giang sơn của việc giết một phạm nhân còn hơn cả giữ gìn tôn nghiêm của luật pháp. Lực lượng thế gia như thế này đã lên đến tột cùng rồi.
Chỉ nghe Tiêu Phương nói:
- Diễn Thánh Công về quê còn chưa đến nửa tháng, hiện tại đã có hai vụ án cáo đến kinh. Tam ti không dám quản, Lục bộ không dám nhận, liền đẩy qua chỗ ta. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng triều đình muốn chỉnh đốn lại trị, muốn thanh lý ruộng đất bị chiếm, nhất định sẽ có người làm lớn chuyện này để khiến triều đình khó xử, cho nên phải sớm nghĩ cách.
Hóa ra sau khi Diễn Thanh Công hồi hương thấy phủ đệ bề bộn, lương thực đều tịch thu, thực căm hận không nguôi. Quãng thời gian đó, tính khí y không tốt lắm. Đất của nhà y, hơn trăm vạn mẫu thẳng cánh cò bay không thấy bờ, kéo dài đến mấy huyện.
Vừa lúc huyện lân cận có một mảnh đất của nhà y, ở giữa có một con rạch chảy qua, mà thượng du là mấy mươi mẫu đất của một tiểu địa chủ. Lúc này triều đình đã phân phát loại lương thực dễ trồng sớm chín, các nhà đều gấp rút gieo trồng. Khổng gia chê nguồn nước sử dụng không tiện, liền có gút mắc với hộ gia đình nọ, Khảo lão thái gia tính khí không tốt cho lắm chỉ cần bày mưu một chút, tự nhiên sẽ có người lấy tội danh qua lại với giặc phỉ hại dân đi kiếm chuyện với gia đình nọ, cuối cùng dùng cái giá vô cùng rẻ để cưỡng ép "mua" đất của nhà nọ.
Một chuyện khác là trong nhà y có tên hạ nhân, là tiểu quản gia có địa vị coi như cũng khá cao. Huynh đệ của y có công diệt phỉ trong quân, thăng làm Bách hộ, đi Khổng phủ thăm đại ca. Hai người nói rất vui vẻ, muốn về nhà thăm cha mẹ một chuyến, đi về chẳng qua chỉ mất thời gian không quá ba ngày. Khổng lão thái gia không đồng ý. Bách hộ kia đụng chạm mấy câu, lão thái gia giận dữ, lập tức lôi từ nhà bếp lên tận nhà trước, đè tên Bách hộ này và ca ca của gã xuống đất, đánh mỗi người sáu mươi đại côn, đánh đến hai người mình đầy thương tích.
Lúc này là thời chiến, tàn phỉ Sơn Đông còn chưa diệt sạch, chỗ dựa của quan binh khá vững chắc. Vị Tham tướng lãnh binh chính là Kiều Tứ Hải. Y đau lòng cho quan tướng của mình. Quan viên Sơn Đông Tam ti không dám quản, y liền cáo trạng lên kinh. Thuận theo đó, sẽ đem chuyện Khổng lão thái gia chiếm phi pháp hơn mười vạn mẫu đất mà quản gia nọ biết báo lên trên không sót chút nào.
Dương Lăng nghe rõ chân tướng, cẩn thận suy nghĩ một hồi, mơ hồ đã có một chủ ý hay để xử lý. Hắn cười mà như không, nói:
- Ta biết rồi. Chuyện này, dù sao cũng phải để các tướng sĩ đang đổ máu đánh trận dùng ác khí nói ra mới được. Về phần đất đai chiếm cứ không hợp pháp, cũng phải khiến cho y nhả ra. Chuyện này ta sẽ bắt đầu chuẩn bị ngay bây giờ, không thể để cho y trở thành chướng ngại vật cho công cuộc cải chế cách tân của ta.
Tiêu Các lão ừ một tiếng, lại nhỏ giọng nói:
- Quốc công gia, môn hạ có thể nghĩ đến, còn có một người, không chắc ngài có gan đủ lớn để lôi người đó ra.
Dương Lăng cười ha ha, lạnh nhạt nói:
- Nói đi, lại là con hổ lớn nào?
Tiêu Các lão lắc lắc đầu, nói:
- Vị này không phải là hổ, mà là rồng, một con rồng thật sự!
- Hả?
Dương Lăng trố mắt ra, nói:
- Đương kim Hoàng Thượng! Hoàng Thượng có cái thóp nào?
Tiêu Các lão kề tai hắn, nhỏ giọng thủ thỉ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...