Ngược Về Thời Minh

Dây cung trong tay quan binh phát ra âm thanh, rồi mũi tên bắn sà xuống như mưa. Bọn cướp kẹp chặt thân ngựa để không bị hất xuống, cơ bản là không tài nào phản kích. Người có thân thủ cao minh còn có thể ẩn thân, còn người thân thủ kém thì chỉ còn nước trơ mắt nhìn mình bị bắn chết.

Chưa từng gặp qua cách đánh trận kì lạ như thế bao giờ, cũng chưa từng giết người mà nhanh gọn như cắt rau cắt thịt như thế. Một số binh sĩ thậm chí còn giết đến mỏi cả tay. Tình hình như thế cùng lúc diễn ra trên các đường giao thông yếu đạo.

Người của Du kích Tân đã không còn có thể vung đao chém người được nữa, một số thanh đao còn cong cả lưỡi đao. Người ngựa chen chúc, tốc độ ngày càng nhanh, bất cẩn một cái là sẽ ngã ngựa chìm trong dòng “nước lũ”. Họ chỉ đành thu đao, khống chế gắt gao chiến mã của mình. Quan binh và thổ phỉ cùng chung một con đường, cả hai bên đều nhìn thấy nhau, nhưng không ai có thời gian vung đao. Quân chủ lực của Bạch Y quân kèm cặp, hỗ trợ nhau, xông thẳng ra Thái Bình Trang.

Phía trước đầy mùi máu tanh, cũng không biết đã hi sinh hết bao nhiêu thương vong, mới mở ra một con đường như thế. Vó ngựa đạp lên vũng máu, đống thịt nát bấy, phát ra âm thanh nghe rất kì lạ.

Xông ra Thái Bình Trang rồi, đại đội binh mã chạy thoát tứ phương, lại chạy thêm khoảng hơn hai mươi dặm nữa, những con ngữa điên mới dần bình tĩnh lại. Du kích Tân và thuộc hạ do đã nhét đồ vào tai ngựa từ trước, nên họ là những người đầu tiên khống chế được chiến mã. Họ vừa khống chế được chiến mã lập tức tập họp một cách có ý thức trong lúc chạy. Khi nhân mã của Bạch Y Quân cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, thì người của Du kích Tân cũng đã tập hợp hoàn tất.


Bọn họ cởi áo giáp ra, ca người đầy mồ hôi, trông nhếch nhác vô cùng. Số binh sĩ chết trong lúc xông vào doanh trại kẻ địch và bị chèn ép trong lúc chạy nạn là hai trăm người, còn lại khoảng hai ngàn tám trăm người xếp thành đội hình tấn công, Du kích Tân hô một tiếng ra lệnh thì ngay lập tức tấn công Bạch Y Quân vừa mới bình tĩnh trở lại.

Trận hình của Bạch Y Quân rối loạn, có người còn chưa hoàn hồn, thì bị thiết kỵ của Du kích Tân tấn công, chém giết cả một đám tản kỵ du dũng không hề biết phối hợp là gì. Sau đó, lợi dụng địa hình rộng lớn, Bạch Y Quân hoàn hồn trở lại và bắt đầu tổ chức phản công. Bốn phương tám phía đều là binh sĩ chạy thoát ra ngoài của Bạch Y Quân, chúng đều vội vã tập trung về nơi vang lên tiếng giết rung trời này.

Trải nghiệm chết chóc cực độ, khiến cho những binh sĩ sau sự kinh hãi cực độ nảy sinh một sự dũng cảm bệnh hoạn. Người của Du kích Tân lợi dụng ưu thế bình tĩnh và điều chỉnh đội hình trước, thúc ngựa xông lên như con hổ thoát khỏi chuồng, liều mình chém giết. Lợi dụng cơ hội số người của họ ít, mà Bạch Y Quân thì nhất thời không thể tập họp thành đội hình tấn công hiệu quả, giết hết bên này tới bên kia trong vòng vây của chúng.

Bọn họ dụ đám Bạch Y Quân đang phát cuồng đuổi theo chạy về một hướng, sau đó lại đột nhiên vòng ngược lại, với ý đồ “khuấy đục nước dễ bắt cá”. Rồi Du kích Tân nhắm chắc cơ hội, nhảy ra khỏi vòng vây của Bạch Y Quân, nhanh chóng thúc ngựa xông về phía đông nam. Đội ngũ của Bạch Y Quân rất thưa thớt, dù sao mục đích quấy nhiễu Bạch Y Quân cũng đã đạt được rồi, bây giờ chúng mới là đối tượng săn mồi của quan binh, không cần thiết chỉ dùng hơn hai ngàn người này quyết đấu trong vòng vây của kẻ địch.

Y tính rằng đội kỵ binh xông ra đây cùng quân chủ lực này có khoảng ba vạn người. Theo kinh nghiệm chiến đấu của y, Bạch Y Quân chạy thoát mạng trên những con đường khác vốn đã ít, có thể sống sót mà thoát khỏi vòng vây lại càng ít hơn, tổng số người chắc cũng khoảng hơn một vạn. Nói cách khác, mười vạn Bạch Y Quân thí có ít nhất sáu vạn chôn thân dưới thành Thái An. Con số này có thể xem như đại thắng, toàn thắng rồi.

Kỵ binh tinh nhuệ của Ngoại tứ gia quân đều luôn chú ý đến động tĩnh của chủ soái, thấy y vung đao thúc ngựa phi về hướng đông nam, liền lập tức đi theo, xếp thành hình tam giác quật ngựa đuổi theo. Tản kị du dũng của Bạch Y Quân ở hướng đông nam không nhiều, thấy sắp không thể ngăn cản được thế công của họ, thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng rống như sấm rền của ai đó. Mấy chục kỵ sĩ điên cuồng chạy tới, người dẫn đầu mặc áo choàng trắng bay phấp phới trong gió, ánh mắt hung hãn như mãnh thú, sát khí đầy mặt như con mãnh hổ sẵn sang xé xác người.

Y không ngừng hò hét, không ngừng quật ngựa. Trong tiếng hí dài của chiến mã, y đã đuổi kịp kị binh của Du kích Tân. Trong một tiếng quát dữ dội, cây trường thương trên tay phải y cứ như là cái lưỡi của con rắn độc, ung dung đâm tới.

Một kỵ binh đứng gần đó nhất lập tức giật ngựa vung đao, chém từ bên hông qua. Một tiếng “keng” chói tai vang lên. Y vốn đã né qua đầu thương, chém vào giữa thân của cây thương, nhưng không biết tại sao lại vừa chém đúng vào đầu cây thương. Cánh tay chấn động mã đao lại vung lên lần nữa, và để lại phần ngực không có gì bảo vệ. Cây trường thương vừa rụt lại vừa duỗi ra, và đâm thẳng vào tim của y, xuyên qua cả lớp giáp da.


Đầu thương nhọn hoắt chưa kịp nhỏ máu xuống, đại hán cầm thương ấy rống một tiếng, chỉ dùng một cánh tay, nâng người đó lên khỏi ngựa. Sau đó, hai tay nắm cán thương, xoay vòng như bánh xe, quẳng xác của người kỵ sĩ cường tráng ấy đi thật xa, rồi hai chân điều khiển ngựa, hai tay cầm thương, tiến thẳng về phía tướng quân Tân Quý Hỉ.

Du kích Tân tận mắt chứng kiến cái chết thê thảm của đồng đội mình, không khỏi trừng lớn con mắt, giật cương thắng ngựa, đột hiên quay đầu ngựa, tay cầm trảm mã đao có lưỡi đao hơi cong, cũng xông về phía đại hán đó.

Vó ngựa rầm rập liên tục, cả hai đều là tướng thiện chiến trên ngựa, lợi dụng và phát huy triệt để đà chạy của chiến mã. Một thương, một đao, chỉ tới khi giao chiến hai người mới đột nhiên bộc phát ra tiếng rống lớn. Khí thế của chiêu này quả thật kinh thiên động địa, mạnh như quả núi; lại mượn lực đạo to lớn khi chiến mã xing kích và lực eo của bản thân, và quan trọng nhất, là người ngựa hợp nhất. Đây là sự dung hợp hoàn mỹ giữa kĩ thuật cưỡi ngựa và võ công, sức mạnh được sử dụng khéo léo đến đỉnh điểm.

Ánh đao như lụa, thương múa như rồng. “Keng” một tiếng, thương đoạn đao vỡ. Hai con chiến mã chạy gần nhau, thanh gỗ dài khoảng ba tấc còn lại trong tay cảu bạch y nhân, “vút” một tiếng xoay ngược lại, đâm ngay hộ tâm kính sau lưng Du kích Tân. Du kích Tân phun ra một ngụm máu đỏ tươi.

Một bạch y nhân khác thúc ngựa chạy về phía này, từ xa gọi với tới:


- Hổ ca, thương này!

Một cán trường thương bay tới.

- Hổ ca? Người này chính là Dương Hổ!

Du kích Tân nắm chặt yên ngựa, thúc ngựa quay đầu, mắt thấy mây đen đầy trời, trong đó một cái bóng trắng phi nhanh đến, cây trường thương trong tay chuyển động như bay, vì tốc độ quá nhanh nên đầu thương phát ra tiếng xé không khí vô cùng chói tai.

- Tướng quân cẩn thận!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui