- Triệu Toại đến Sơn Tây, Hứa Thái, Giang Bân cũng đuổi theo sau. Hứa Thái đã truyền dụ lệnh xuống, quan viên quân chính địa phương Sơn Tây đều tự phụ trách lãnh địa thuộc mình quản lý, chỉ được kháng cự kẻ tặc bên ngoài, không được lãnh binh đuổi theo, để tránh bị trúng kế kẻ tặc, khiến chúng thừa dịp thành không mà vào.
Người mặc áo bào xanh ngồi đối diện với Trương Dần chậm rãi nói. Gã hiện tại có thân phận là Tham nghị trong quân Trương Dần, tên là Giang Nam Nhạn. Trên thực tế gã cũng là thành viên tham mưu của Trương Dần, thân phận thật sự là Đại pháp sư Di Lặc giáo của Di Lặc Giáo chủ Lý Phúc Đạt.
Lý Phúc Đạt cười ha hả nói:
- Không cần quản hắn, chỉ cần không đến Thái Nguyên, cứ mặc cho Triệu Phong Tử tung hoành đi. Hứa Thái này có quân lệnh, rất hợp ý ta. Sơn Tây đông có Thái Hành. Tây có Lã Lương, nam có quần sơn Trung Điều, Tích Thành, đông liền Thái Hành, tây sát Lã Lương, có thể nói đâu đâu cũng là rừng núi rậm rạp, khe rãnh tung hoành. Nếu như tiêu diệt phỉ còn khó hơn lên trời. Nói tới, vẫn là nên trông giữ Sơn Đông bên kia.
Lý Phúc Đạt hưng trí bừng bừng nói:
- Không thể tưởng được Dương Hổ lại lập nên cục diện lớn như vậy ở Sơn Đông. Ừm…trong đó dĩ nhiên không thể thiếu công lao người của chúng ta âm thầm hiệp trợ. Chẳng qua hắn có thể tạo nên cục diện như hiện giờ, phát triển đến mức này vẫn là ngoài dự liệu của ta. Xem ra Lưu Cẩn, Tất Chân ở Sơn Đông cướp đoạt vô độ, quá mất dân tâm, cũng đã giúp hắn một đại ân rồi.
Lý Phúc Đạt mỉm cười nói:
- Bá Nhan Khả Hãn cũng chỉ như vậy thôi, lần trước hợp tác thất bại, khiến cho tình cảnh của hắn khó khăn. Bộ tộc Thát Đát sắp sụp đổ, ta còn lo lắng rất khó lại hợp tác được với hắn. Không thể tưởng tượng lúc này không cần ta ra tay, hắn lại chủ động tới hỗ trợ.
Có hắn lúc ẩn lúc hiện ở biên tái, triều đình chẳng những không dám vận dụng biên quân, mà ngay cả Kinh Doanh cũng không dám phái ra, điều này rất có lợi cho Dương Hổ ở Sơn Đông tạo phản. Có điều hành động của Bá Nhan hơi cổ quái, nếu dốc toàn bộ lực lượng được ăn cả ngã về không, vậy thì đánh nhỏ gây loạn nhỏ có tác dụng gì chứ? Nếu không công mà lui, lòng người tận tán, ôi, Bá Nhan Khả Hãn từng ngạo mạn kiêu hãnh, cũng có lúc đáng thương.
Giang Nam Nhạn nói:
- Giáo chủ, với binh lực hiện tại Bá Nhan rất khó có động tác lớn. Tôi thấy hắn đã cùng đường rồi, chạy đến biên cảnh đầu cơ thủ lợi, mong ngóng thừa dịp Đại Minh nội loạn, tìm kiếm thời cơ chiến đấu. Tuy nhiên đến lúc này, lại giúp Dương Hổ, Lưu Lục một đại ân rồi.
Bên chúng ta, vốn trong kế hoạch là muốn lợi dụng Dương Hổ tạo phản, tranh thủ thời gian cho Ninh Vương. Nhưng mà Dương Hổ trong thời gian ngắn đã có thể tụ nhiều binh mã như vậy, có thể thấy được triều đình cũng không lớn mạnh như chúng ta tưởng tượng. Thừa dịp hắn gây loạn họa ở Sơn Đông, sao chúng ta không thuận theo thời thế, nhân cơ hội khởi binh chứ? Làm gì mà cứ nhất định phải mượn dùng tên phế vật Ninh Vương?
Lý Phúc Đạt lắc đầu mỉm cười nói:
- Thời cơ chưa đến, Đại Minh hơn một trăm năm cơ nghiệp, không phải đơn giản có thể lay động như vậy. Tuy nói hiện tại dân chúng bất mãn nhiều, nhưng trong đại bộ phận người dân vẫn thừa nhận địa vị chính thống của nó.
Sau khi Chính Đức kế vị, gian nịnh trong triều đã loại trừ dần dần, bề ngoài nhìn nó rất yếu, nhưng trên thực tế Giang Nam, Đông Nam, Tây Nam, Đông Bắc, Tây Bắc vẫn đang được triều đình nắm giữ chặt chẽ trong tay, không thể khinh thường.
Lực lượng của chúng ta chủ yếu ở phương bắc, Dương Hổ có thể nhanh thành thế như vậy, thật ra trợ lực chính là do chúng ta âm thầm ủng hộ, sao không để hắn xung phong cơ chứ? Thành hay bại chúng ta cũng không bị tổn thất. Nếu chúng ta khởi binh vào lúc này, chẳng khác nào giành thức ăn với Dương Hổ, bởi vì địa bàn mà thế lực của chúng ta có thể khống chế trên cơ bản chính là địa phương mà Dương Hổ tung hoành lui tới không cố kỵ. Chúng ta khởi binh, chính là phân binh cho Dương Hổ đấy.
Hiện tại địa phương khác còn rất bình ổn, Ninh Vương cánh chim không gió, vẫn chưa phải lúc tạo phản. Hiện tại phải nghĩ biện pháp khiến Dương Hổ gây họa lớn hơn nữa, khiến người người oán trách, dân chúng mất lòng tin, khi đó dân chúng, thân sĩ, quan lại các nơi ăn bữa hôm lo bữa mai, nhất định tụ tập oán cho triều đình. Phiên vương các nơi tự thấy lợi ích bản thân bị ảnh hưởng, cũng sẽ bất mãn với triều đình. Như vậy, Ninh Vương khởi binh, lấy danh nghĩa giúp đỡ hoàng thất tiêu diệt loạn phỉ, thanh quân trắc mà xuất binh bắc phạt, có thể tranh thủ được dân tâm, dễ dàng đánh hạ triều đình đang sứt đầu mẻ trán.
Y thở dài nói:
- Nam Nhạn, biết vì sao ta nhất định phải mượn Ninh Vương để đoạt thiên hạ không? Nhiều lần thất bại, khiến ta không thể không thận trọng được. Chúng ta khởi binh, Dương Hổ khởi binh, phản đối chúng ta chính là khắp thiên hạ, một khi cổ lực lượng này quật khởi, không phải là nhỏ, thành công sẽ cực kỳ bé nhỏ. Mà Ninh Vương khởi binh Tĩnh Nan, chẳng qua chỉ là tranh đấu trong bộ phận hoàng tộc, phiên vương khác sẽ thờ ơ không quan tâm, rất nhiều Đại tướng nơi biên cương cũng sẽ ngồi yên đầu cơ, lực cản trở sẽ có thể giảm đến thấp nhất. Hơn nữa một khi thành công, chúng ta là có thể lợi dụng con rối Ninh Vương này để nắm trong tay hai lực lượng khổng lồ nhất tinh nhuệ nhất là Kinh Doanh và biên quân.
Đến lúc đó, bất kể quan ngoại ai là đương gia, chúng ta đều bí mật liên hệ cắt đất kết minh, mười vạn quân đội tinh nhuệ chín vùng biên giới lập tức có thể phóng xuất, có một đại quân vô địch như vậy có thể nam chinh thảo nghịch bất cứ lúc nào, lại lấy danh nghĩa ủng hộ Ninh Vương làm Hoàng đế tước bỏ thuộc địa, có lẽ căn bản không cần phải xuất binh, phiên vương các nơi sẽ ngoan ngoãn giao ra lãnh địa, hồi kinh làm một Vương gia nhàn tản. Sau đó…ha hả, Ninh Vương cũng không còn tác dụng gì nữa rồi.
Giang Nam Nhạn gật gật đầu, nói:
- Giáo chủ nói rất đúng, điều lo lắng duy nhất của thuộc hạ là liệu thế lực của Dương Hổ, Lưu Lục phát triển đến mức không khống chế được hay không? Nếu thật sự phái hắn khống chế Sơn Đông, Hà Nam, Sơn Tây, ngăn cách nam bắc, tinh binh Bắc Cương lại không thể gấp rút tiếp viện, Dương Hổ, Lưu Lục thừa cơ tọa tại, nếu chẳng may Ninh Vương khởi binh cũng không thể chế phục hắn, chẳng lẽ không phải lợn lành chữa thành lợn què sao? Người của chúng ta ở bên cạnh hắn hữu hạn, Dương Hổ, Lưu Lục cũng không phải những kẻ đơn giản nha.
Trương Dần thản nhiên cười, khinh miệt nói:
- Thiên hạ hôm nay còn chưa tới mức loạn thế không có thuốc chữa, dưới tình hình trước mắt, hạng người Dương Hổ, Lưu Lục không có kinh doanh tích lũy trường kỳ, không có thế gia đại tộc ủng hộ, không có nho lâm sĩ tử hưởng ứng, không có dân chúng rộng khắp làm căn cơ, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đi lên, trong thời gian quá ngắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, muốn có ngày đó, chỉ là nằm mộng thôi.
Tranh hùng trục lộc là mua bán lớn, không phải là dành cho hạng thảo mãng không có đầu óc như chúng chơi đâu. Dương Hổ cũng thế, Lưu Lục cũng thế, đều là một đám ô hợp không có tầm mắt dài rộng, bọn chúng chơi sẽ tự làm mình rơi đầu.
Dương Lăng không phải là đi Sơn Đông sao? Ta thấy, người này vài lần tác chiến ở nam bắc tây đông, chiến pháp biết tròn biết méo, căn bản vượt xa đám người Dương Hổ. Hơn nữa địa vị của hắn ở trong quân hết sức quan trọng, có lực ảnh hưởng lớn đối với Hoàng đế trong triều. Hắn làm Tổng đốc, tuyệt đối có thể khiến cho các lực lượng đang phân tán chia sẽ nghe theo chỉ huy điều hành của hắn.
Nếu ta đoán không sai, Dương Hổ ở Sơn Đông đã bị chặn chân rồi. Lựa chọn duy nhất của hắn là xuôi nam Trung Nguyên, cắn loạn trung tâm Trung Nguyên, hoàn thành sứ mệnh lưu tặc duy nhất của hắn: Sáng tạo điều kiện cho Ninh Vương tạo thế tụ binh.
Trương Dần nâng chung trà lên, ngón tay chuyển động, cười khoái trá:
- Hạng Dương Hổ, Lưu Lục chỉ thích hợp làm may, chuyên môn may áo cho kẻ khác là rất tốt đấy. Bọn họ có thể đối phó được Dương Lăng sao? Ha hả, một người nếu từ nhỏ chính là Hạng Võ, ngươi cho hắn một trăm lần cơ hội, hắn làm theo vẫn không đánh lại Lưu Bang đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...