Ngược Về Thời Minh

- Ha ha! Ha ha ha!

Bỗng vang lên một tràng cười lớn. Văn võ khắp triều sợ hãi nhìn lên trên, chỉ thấy Chính Đức cười ngửa trước ngửa sau. Y ngồi lại ghế rồng, nghiêng người sang một bên, khuỷu tay vịn lên thành ghế, vừa vịn vừa cười, vừa lấy khăn ra lau nước mắt.

Trên đại điện yên tĩnh vô cùng, rõ ràng Hoàng đế đang cười bên trên, nhưng người phía dưới đều cảm thấy quá yên lặng, yên lặng giống như cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy. Bầu không khí lạnh lẽo vô hình, khiến ai nấy khi nghe thấy tiếng người đều cảm thấy nổi da gà. Ngay cả Giang Bân vẫn luôn giả ngốc cũng cảm thấy áp lực vô hình này. Vẻ mặt bất cần đời cũng nghiêm nghị lại.

Hoàng đế Chính Đức cười khanh khách, cười đến bả vai nghiêng ngả, hạt châu trên mũ rung lên liên tục, chỉ thấy y cười đứng lên, khoát tay nói:

- Tan triều, hồi cung!

Nói xong quay người bước đi, Đỗ Phủ dẫn theo bốn tiểu hoàng môn hoang mang đi theo. Sau khi Chính Đức đi qua tấm bình phong, tiếng cười bỗng nhiên vang lên từng trận “ha ha ha ha” truyền tới tai mọi người.

Lưu Cẩn vẫn đang ngây người ra bỗng giật mình, hình như vừa mới sống lại. Y quỳ xuống đất “rầm” một tiếng, cũng không biết phương hướng, không biết lạy ai, tuyệt vọng thét lên:

- Hoàng thượng! Hoàng thượng!

Tiếng cười ha ha đã đi xa rồi, căn bản đã dừng lại rồi. Lưu Cẩn ngây người quỳ xuống hồi lâu, cảm thấy môi căng lên, mặt lạnh toát. Y từ từ ngẩng đầu lên, chỉ thấy đám người Trương Thái, Lưu Vũ đang kinh ngạc đứng bên đó nhìn lên ghế rồng trống không. Vẻ mặt đó giống như một người chết ….

Lưu Cẩn, xong rồi!

Hoàng đế hạ chỉ tan triều. Nhưng văn võ toàn triều chưa ai đi, tất cả đều đứng ở Kim Loan điện. Họ cần thời gian để tiêu hóa thông tin này. Khi họ hiểu đây đã là sự thực, họ bắt đầu đoán rốt cuộc Hoàng thượng đang chuẩn bị xử lý Lưu Cẩn thế nào?

Cũng may, chỉ chờ nửa canh giờ nữa, thái giám lại tới truyền chỉ. Người truyền chỉ vẫn là Đỗ Phủ. Y tới Kim Loan điện đứng, thấy ngoài Dương Lăng ra, tất cả đều ở điện. Đỗ Phủ truyền chỉ:


- Tam Đại học sỹ Nội Các tới Càn Thanh cung kiến giá. Lưu Cẩn áp giải vào đại lao. Những người còn lại trở về phủ của mình.

Vị nhân huynh truyền chỉ này truyền chỉ xong lập tức phi ngựa tới phủ Uy Quốc công.

Bách quan văn võ lập tức giải tán, chuẩn bị uống rượu làm thơ chúc mừng, chuẩn bị thay đổi bóng cây khác. Sau khi sắp xếp xong việc, ai nấy đều rời đi.

Thánh chỉ khắp nơi, thị vệ thân quân rút lui khỏi Quốc công phủ. Dương Lăng vào cung kiến giá, cùng ba Đại học sỹ và Hoàng thượng mật nghị cả buổi chiều. Hoàng đế lập tức hạ chỉ, lệnh cho Cẩm y vệ, Đông xưởng kê biên tài sản Lưu Cẩn phủ.

Lưu Cẩn bị nhốt vào trong lao. Nội lao chính là phòng cũ nát ở trong hoàng cung. Trước tiên là nhốt ở bên trong, nếu không giao lại cho cai ngục, đó là còn có một đường sống. Lưu Cẩn biết hôm nay thực sự là đã làm tổn thương tới trái tim Hoàng thượng rồi. Nhưng, y bây giờ chỉ còn lại một mạng sống, chỉ cần mạng vẫn còn, sự tức giận của Hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ tiêu tan. Khi đó mới có thể ung dung mưu tính Đông Sơn tái khởi được.

Tuy nhiên, y dùng hết tâm cơ, nhưng khi nhìn người canh giữ mình, toàn bộ đều là thân tín của Miêu Quỳ chọn ra từ ngàn vạn người, bất luận y có cầu xin thế nào, dùng lợi ích dụ dỗ thế nào cũng không có ai thay y đi đưa tin cho Hoàng thượng. Lưu Cẩn không còn cách nào khác, nằm trên giường gạch trừng mắt nhìn nên nóc nhà, căn bản không thể ngủ được, chống đỡ đã lâu như vậy, không ngờ Hoàng thượng lại tới thăm y.

Lưu Cẩn vui mừng, thấy Chính Đức vào điện, lập tức bổ nhào tới ôm lấy hài của Chính Đức, hét lớn:

- Hoàng thượng, Hoàng thượng thứ tội. Lão nô hầu hạ Hoàng thượng mười mấy năm rồi. Lão nô không hề tiếc Hoàng thượng điều gì!

Nói xong liền đập đầu xuống đất, binh binh liên tục.

Chính Đức giận giữ, đá thẳng một cái, lại thấy Lưu Cẩn vẫn không buông tha, mặc nội bào trắng, đầu tóc hoa dâm, trên trán đã rướm máu, dưới ánh đèn soi rõ khuôn mặt y đầy nếp nhăn, già nua vô cùng, vô cùng đáng thương. Trong lòng y bỗng như có dòng điện chạy qua, quá khứ ùa về.

Nhà đế vương từ trước đến giờ không ít thân tình. Từ nhỏ tới lớn, thời gian ở bên phụ hoàng mẫu hậu ít, bên cạnh y chỉ có những thái giám này. Từ nhỏ y ngồi trên lưng Lưu Cẩn cưỡi ngựa, nhớ khi bướng bỉnh bị phụ hoàng trách mắng, Lưu Cẩn đã thay y chịu đánh. Y lại nhớ tới vì triều chính mà phiền não, bị ngôn quan công kích, Lưu Cẩn trăm phương ngàn kế để y vui lòng, làm cho y thoải mái, đó là người hầu từ nhỏ.

Hai mắt Chính Đức rưng lệ, rung giọng nói:


- Lưu Cẩn, Trẫm đối với ngươi có bạc đãi không? Vì sao Trẫm tin ngươi như vậy, ngươi lại hai mặt với Trẫm? Thật không ngờ lại còn bắt nạt Trẫm, làm tổn thương Trẫm.

Lưu Cẩn là người thông minh cơ trí, nghe thấy nỗi đau của y, tức giận đã bớt đi vài phần, liền khóc lóc đến không ra hơi nói:

- Hoàng thượng, lão nô ngu xuẩn. Lão nô xuất thân bần cùng nghèo khổ, được sự tin tưởng của Hoàng thượng, nhất thời nổi lòng tham, liền muốn kiếm chút tiền. Lão nô là một hoạn quan, không có được thứ của con người, trước mặt phụ lão quê hương xấu hổ không dám nhìn. Lão nô tu sửa phần mộ của phụ mẫu, chỉ là muốn khoe khoang khoe khoang.

Y khóc lặng người đi, nước mắt giàn giụa nói:

- Lão nô thực sự không có ý gì xấu, cầu xin Hoàng thượng từ bi, Hoàng thượng từ bi. Lão nô chết không có gì đáng tiếc. Lão nô vào cung nhiều năm như vậy, chỉ có Hoàng thượng là chủ tử. Lão nô xem Hoàng thượng là người thân thiết nhất, nghĩ rằng từ nay về sau không được hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng nữa, lão nô chết không nhắm mắt!

Chính Đức rơi lệ nói:

- Lưu Cẩn, ngươi, ngươi đúng là quá phụ lòng Trẫm rồi, làm tổn thương lòng Trẫm rồi! Niệm tình ngươi hầu hạ Trẫm nhiều năm, hôm nay Trẫm mới tới gặp ngươi một lần, sau này vĩnh viễn không gặp nữa!

Chính Đức nói một cách tuyệt tình, nhưng lòng thương tiếc còn xa hơn sự phẫn nộ. Lưu Cẩn liếc thấy Hoàng thượng muốn quay người đi, liền quỳ lê mấy bước, khóc lóc cầu xin:

- Hoàng thượng, đầu xuân thời tiết lạnh giá, trong điện này càng ẩm thấp, lão nô chỉ có bộ đồ lót, lạnh run người, cầu xin Hoàng thượng rủ lòng thương, ban cho vài cái áo cũ chống lạnh!

Chính Đức dừng lại một chút, chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói gì liền sải bước ra ngoài.

Lưu Cẩn mong chờ quỳ ở đó, hai đầu gối tê cứng, bỗng thấy hai tiểu hoàng môn bên cạnh Hoàng thượng dẫn theo hơn 10 người mang đống quần áo cũ chăn đệm tới cho y. Lưu Cẩn vui mừng nghĩ: Hoàng thượng bị lòng thương của y làm cho mềm lòng, lần này vẫn còn có hy vọng.


Y liền quỳ xuống đất liên tục dập đầu, tạ thánh ân. Hai tiểu hoàng môn này, trong đó có một người là người của y. Y vẫn quỳ rạp xuống đất không dậy nổi, Hoàng thượng ban quần áo lại bái xa tạ ân. Những lời này tiểu hoàng môn đó lại thêm mắm muối truyền tới tai Hoàng thượng, đương nhiên cũng có thêm vài phần cảm tình.

Một tiểu hoàng môn khác trở về liền bớt thời giờ tới Ti lễ giám, nói lại tất cả mọi việc cho Miêu Quỳ biết. Miêu Quỳ hiện giờ đang tọa trấn ở Ti lễ giám, nghe tiểu hoàng môn hồi bẩm, cười lạnh hai tiếng, khoát tay cho y lui xuống, sau đó tự rót cho mình một ly uống, lầm bẩm:

- Quốc công gia quả nhiên là thần cơ diệu toán. Lão khốn kiếp này còn muốn trở mình!

Y gắp một miếng thức ăn, nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt lộ rõ nụ cười quái dị:

- Ngày mai mời Hoàng thượng tới phủ ngươi, mở mang kiến thức, có hai người bạn thân Trương Vĩnh, Mâu Bân nay giúp chuyền đồ tới nhà ngươi. Lưu Cẩn ơi Lưu Cẩn, người tính trở mình cái gì chứ? Tính toán muốn quay trở về bên cạnh Hoàng thượng dưới một người mà trên vạn người hay sao? Lão huynh ngươi lần này không được xếp vào hàng lớp tiên rồi, bay lên trời rồi, ha ha, Miêu ta viết lộn chữ xuống!

…….

Vàng bốn vạn thỏi lẽ năm vạn bảy ngàn tám trăm lượng, bạc bốn trăm năm mươi ba vạn lượng, bảo thạch hai đấu, vàng bạc châu báu khác vô số, áo mãng xà 70 bộ. Hoàng đế Chính Đức đích thân tới hiện trường tịch thu tài sản, tận mắt chứng kiến của cải như thế, không khỏi thầm tức giận:

- Lưu Cẩn, giả danh Trẫm, vơ vét nặng tay như vậy. Vốn định giáng chức hắn đi Nam Kinh nhậm chức, xem bộ dạng này, hừ! Để y quay về quê Phượng Dương làm việc vặt thôi.

Chính Đức đang thầm tức giận, lại tìm ra bắt đầu có chút không đúng: Chiến giáp ngàn chiếc, cung nỏ năm trăm, ngoài ra còn có bát trảo kim long bào 4 chiếc, Lưu Cẩn đây là muốn làm gì? Y thực sự có lòng mưu phản sao? Còn có hai chiếc quạt lông chồn lớn, không thể ngay cả một mình y cũng chuẩn bị tất cả những thứ này chứ?

Loại quạt này không phải là quạt bình thường mà là nghi thức của Hoàng đế. Chiếc quạt dài phía sau lưng Hoàng đế, dùng lông chim quang mười màu tết thành, gọi là “Phiến sáp”. Sau khi cất phía sau lưng Hoàng đế, dùng để chắn bụi đất, bất phân mùa vụ đều có thể sử dụng. Nhưng mùa đông dùng là lấy lông chồn.

Trương Vĩnh ôm chiếc quạt lật lên quan sát hồi lâu mới tìm thấy cái gọi là cơ quan mà Mâu Bân báo cho hắn ta biết. Trương Vĩnh liền thử một chút quả nhiên là linh nghiệm, lập tức mang ra cho Hoàng thượng xem, nói:

- Hoàng thượng người xem xem, chiếc quạt này hóa ra là ẩn chứa cơ quan, trong đó thực sự là ác độc.

Chính Đức hiếu kỳ nói:


- Hai cánh quạt tròn có cơ quan gì?

Trương Vĩnh hưng phấn nói:

- Hoàng thượng người xem nay, chỉ cần ấn một cái!

Hắn ta nói đoạn bóp chặt lại, ‘vụt” một cái phia ra một con dao nhọn mỏng như lá liễu, sắc nhọn vô cùng. Lưỡi dao màu xanh đậm, rõ ràng là có tẩm cực độc của kiến huyết phong hầu.

Chính Đức liền đứng lên, tim đập thình thịch, trong cánh quạt lại dùng để giấu tên độc sao? Lưu Cẩn quản lý Ti lễ giám, muốn đổi hai chiếc quạt cho Hoàng thượng là chuyện dễ dàng. Nếu bố trí hai tâm phúc, cầm hai chiếc quạt này, giấu phía sau y, một tiếng ám hiệu, hai lưỡi đao rơi xuống. Khoảng cách gần như vậy, lại ra tay phía sau, đó thực sự là thần tiên cũng không cứu giá nổi.

Trương Vĩnh cao hứng nói:

- Hoàng thượng, trên chiếc quạt khác cũng có cơ quan tương tự, lão nô lấy ra cho người xem!

Chính Đức cười lạnh, đứng dậy nói:

- Không cần, ngươi tịch thu tài sản của ngươi, Trẫm không xem nữa, bãi giá hồi cung!

Chính Đức quay người bước ra ngoài, trong lòng kiên quyết: Lần này, dù y nói ba hoa chích chòe cái gì, khóc lóc thế nào Trẫm cũng quyết không buông tha!

Cẩm y vệ chỉ huy sứ Mâu Bân thấy thế liền theo sát phía sau y.

Hoàng đế Chính Đức thực sự đã hết hy vọng rồi, thời tiết dù ấm áp, nhưng trong lòng y lại lạnh như băng, một hàn ý lạnh thấu xương, khiến cho nụ cười trên mặt y, giọng nói y đều lạnh lẽo vô cùng.

Y đứng cạnh Mâu Bân nghiêm nghị quát:

- Truyền dụ! Bắt Trương Thái, Lưu Vũ, Tào Nguyên, Mã Vĩnh Thành …. Canh phòng nghiêm mật, kinh doanh tiến quân vào cửu thành. Lưu Cẩn … giao lại cho Tam ti, công khai thẩm vấn, xử phạt theo pháp luật mức cao nhất!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui