Lương Hồng nghe thấy cũng có chút ấn tượng, nhìn kỹ thấy quen mặt, liền lo sợ nói:
- Hình …. Hình như là bọn họ, dẫn bọn họ tới đây, khoan đã, trước tiên nên lục soát trên người trước!
Hai ban đầu bị lục soát một lượt, sau đó được binh lính áp giải tới trước mặt. Hai ban đầu tới trước mặt “phịch tung” một tiếng quỳ xuống đó, khóc lớn:
- Công công à, ngài phải báo thù cho chúng tôi, hưởng mã đạo công thành, Bá Châu đã bị cướp sạch rồi.
- Nói! Là ai đốt nhà ta?
- Nói! Hưởng mã đạo bây giờ đang ở đâu?
Lương Hồng và Hứa Thái đồng thanh hỏi.
Đỗ Hành Viễn lau mặt một cái, khóc lóc nói:
- Chúng tôi không biết là ai đốt. Chúng tôi không biết hưởng mã đạo ở đâu. Thành Bá Châu bị công phá rồi, Tri phủ, đồng tri, thôi quan đều tử chiến đầu thành rồi. Giang du kích tấn công cướp lại thành Bá Châu, sau đó bị người ta đánh tan rồi, luân phiên đốt giết thiên hạ đại loạn.
Chúng tiểu nhân thay quần áo của người dân lúc này mới chạy thoát thân được. Bây giờ binh hoang mã loạn, hưởng mã đạo chiêu binh mãi mã khắp nơi cướp bóc. Binh lính của Giang du kích cũng không biết đi đâu. Chúng tiểu nhân, ồ ồ ồ … con của ta, vợ của ta, tất cả đều không thấy đâu rồi, a a a a a …..
Trịnh Hòa Nghị vừa nghe thấy Hoa Thôi quan tử chiến, không khỏi đau lòng, nói:
- Đừng khóc, Hứa tướng quân phụng ý chỉ Hoàng thượng, phát binh Bá Châu, chính là vì bình ổn phản loạn, tiêu diệt hưởng mã đạo. Mau kể hết những gì mà các ngươi biết ra đi!
Đỗ Hành Viễn bị y quát, liền ngừng khóc, lúc này mới nói hết tình hình mà mình biết ra.
Hóa ra, đêm đó đám người Trương Mậu tập kích thành, thành Bá Châu căn bản không thể bảo vệ được. Trong thành ngoài Tuần kiểm ti và nha dịch tam ban nào còn ai có thể làm việc, nhưng làm chủ một châu ra, ngươi chỉ có thể thủ mà không thể lui được. Thà rằng toàn bộ tử chiến, ngươi dám trốn chạy chính là vận mệnh bị chém đầu thị chúng rồi.
Cho nên, Tri phủ tân nhiệm đại nhân chỉ có thể dẫn theo toàn bộ nhân viên quan nha lên thành tác chiến. Hoa Thôi quan cơ thể bị tổn thương chưa lành cũng leo lên tường thành, hưởng mã đạo đều có câu viện leo lên Bách Bảo Câu, còn lấy thang từ Tập Đạo doanh ra. Thành Bá Châu không cao, cộng thêm căn bản cũng lơ là, sau một lúc hưởng mã đạo đã công lên được thành, bắt đầu phóng hỏa khắp nơi, sau đó mở cổng thành, dẫn đại đội nhân mã vào. Kiếp nạn đầu tiên của thành Bá Châu đã bắt đầu rồi.
Phú hộ thành Bá Châu gặp xui xẻo trước tiên, người có của cải lập tức bị cướp trước tiên. Tiếp sau đó có phụ nữ xinh đẹp bắt đầu bị cưỡng hiếp làm nhục. Cả thành rơi vào trạng thái hỗn loạn, người chạy thoát chết tự mở cổng thành, chạy tán loạn khắp nơi.
Chưa tới lúc trời sáng, Trương Mậu đã khống chế được cả thành, bắt đầu chiêu binh mãi mã. Một số người bị quan phủ ức hiếp lâu rồi, nhân lúc hỗn loạn mà đánh cướp tài sản. Du côn vô lại cưỡng hiếp phụ nữ, đồng thời cũng vì sự an toàn của bản thân đã lần lượt hưởng ứng, gia nhập vào đội ngũ của Trương Mậu. Hơn ba trăm người tới khi mặt trời lên cao đã phát triển lên thành một nghìn hai trăm người.
Lưu Lục, Lưu Thất thấy đại thế mà vui mừng, chỉ có nhanh chóng phát triển nhân mã mới có khả năng đối kháng với triều đình. Cho nên, họ lập tức yêu cầu dẫn lính xuất chinh, nhân lúc tin tức vẫn chưa được phát tán, nhanh chóng tấn công Văn An, Vĩnh Thanh, Hùng Huyện. Những huyện phủ này đều không có binh mã thường trú, có thể nhanh chóng cướp được tiền của, mời chào bần dân gia nhập.
Trương Mậu cũng biết chuyện cấp bách chính là nhanh chóng mở rộng thế lực của mình. cho nên không chút do dự đồng ý, sai các cánh quân của Lưu Lục, Phong Lôi đi, đồng thời tập kích các thị trấn. Nhưng trong thành Bá Châu còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong, một số lương thảo, vàng bạc còn chưa lục soát hết, Trương Mậu liền xung phong nhận việc, ở lại trị lý Bá Châu.
Đám người Lưu Lục lo lắng Giang Bân gần trong gang tấc, nghe tin tấn công, Trương Mậu đối với Giang Bân còn có chút tin tưởng. Tin là hắn ta không thể vì triều đình mà bỏ tình huynh đệ không quan tâm, huống hồ nếu Giang Bân dẫn quân tới tấn công, mình lúc nào cũng có thể bỏ chạy, người nhiều đánh không lại, nhưng chạy thì không thành vấn đề. Lưu Lục, Lưu Thất biết bản lĩnh của y, suy nghĩ một hồi tới thời cơ bỏ qua, liền đồng ý.
Trương Mậu để lại sáu mươi tinh binh và một trăm hai mươi huynh đệ mới chiêu nạp, lục soát từng gia đình đại hộ. Đang lúc bận vơ vét tiền của, có người tới báo, tướng quân du kích Giang Bân dẫn theo 12 kỵ binh cầu kiến. Trương Mậu liền giậm chân lên ghế ngồi của Tri châu đại nhân, vừa nghe thấy tin này liền bật cười ha hả, nói với mọi người:
- Thế nào? Huynh đệ của ta chỉ dẫn theo 12 kỵ binh tới cầu kiến, rõ ràng là tới đầu quân theo ta rồi, ha ha ha, mau theo ta đi nghênh tiếp.
Trương Mậu phấn khởi dẫn người xuất thành nghênh tiếp, chỉ thấy Giang Bân dẫn theo 12 thân tín, đang đứng ở bên cổng thành. Vừa thấy y xuất thành liền thúc ngựa lên gặp mặt kinh ngạc nói:
- Ta vừa mới tới Tập Đạo doanh, quả nhiên là đã bị hủy rồi. Binh lính chạy tán loạn. Đại ca, ca … sao ca lại phản thế?
Trương Mậu cười dữ tợn một tiếng, nói:
- Còn không phải lão tặc Lương Hồng sao? Vơ vét tài sản vô số, ép người quá đáng. Huynh đệ chúng ta không chịu nổi tính khí bẩn tưởi này, liền phản con mẹ nó đi. Đệ đệ, đệ là đại quan, tiền đồ như gấm. Ca ca cũng không làm khó đệ, ta không dẫn theo binh lính tập kích quân doanh của đệ. Đệ cũng đừng mang xui xẻo tới cho ta. Bá Châu cỏn con không giữ được ta, cũng đủ quân lương và nhân mã rồi, đại ca sẽ đi xa tha hương, không ở địa bàn của đệ làm khó đệ, thế nào?
Giang Bân “phì” một tiếng, chửi:
- Rắm thối, một vị quan không tốt sao? Một đời người, hai huynh đệ, nghĩa tự mỏng tựa trời cao. Nếu ca làm giặc, đệ đệ thân là tướng quân du kích, khó mà không làm chuyện ác với ca. Đệ tính toán một chút, ca vừa làm phản, triều đình coi đệ không ra gì nữa, chức quan này không làm cũng được. Đệ phản theo huynh!
Trương Mậu vui mừng, nhìn gã nói:
- Lời này là thật chứ?
Giang Bân tức giận nói:
- Đương nhiên là thật rồi! Ca còn không tin đệ sao? Mấy huynh đệ này là huynh đệ tốt cùng sinh tử với đệ từ Tuyên phủ tới. Đệ cũng đã nói với họ rồi, họ bằng lòng đi theo đệ. Đệ đây không phải là tới đầu quân vào huynh sao? Quân mã của đệ vừa tiếp nhận, thực sự không yên tâm được, không dám nói cho họ biết suy nghĩ của đệ được. Cho nên … chỉ có những người này, không thể giúp ích được nhiều cho đại ca, còn cảm thấy có chút xấu hổ khi gặp ca.
Trương Mậu vung dây cương lên, vòng ngựa tới đứng ngang hàng với gã, hào khí ngất trời nói:
- Nếu không tin đệ, đại ca cũng không thể chỉ dẫn theo số người ít ỏi này xuất thành, không sợ dẫn quan binh tới sao? Đệ một mình cũng đủ chống lại được trăm nghìn tinh binh sao. Nào, theo đại ca vào thành. Từ nay về sau hai huynh đệ chúng ta cùng đánh giang sơn, cùng tọa giang sơn!
Giang Bân và Trương Mậu bắt tay nhau, cười lớn, sau đó thúc ngựa tiến vào thành, gia nhập đám trộm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...