Bình thường y thấy con gái một khi chịu thiệt thòi này căn bản không dám lên tiếng, sợ mất mặt, lặng lẽ bỏ đi. Nên nhớ, dù bị người ta thất lễ, một khi công khai ra, thanh danh bị tổn thương cũng là một phía phụ nữ. Cô nương này … sao lại dám công khai như vậy?
Lúc này cô nương đã nghiêng mặt qua, dưới ánh đèn nhìn người đẹp, càng đẹp hơn mấy lần, huống hồ bây giờ còn có đèn có trăng. Hơn nữa, nhiều màu sắc sặc sỡ, bản thân cô nương này tướng mạo, cơ thể cũng đẹp vô cùng. Dung mạo xinh đẹp đó khiến người ta vừa nhìn là động lòng rồi.
Cô nương này bị người ta thất lễ, liền hung hăng tát cho tên háo sắc kia một bạt tai, hẳn là rất tức giận mới đúng. Nhưng, lúc này nhìn vẻ mặt cô lại tươi cười không có chút tức giận nào. Ngược lại, giống như gặp được tình nhân cũ, cười rất quyến rũ, vẻ mặt vui vẻ, nụ cười quyến rũ lòng người.
Hai mắt cô là mắt đào hoa điển hình, nước mắt ang ang, đôi môi đầy đặn, quyến rũ người ta. Nếu nói tới ngũ quan của cô, dáng người cũng không phải là đẹp, nhưng cũng phải kém nương tử Triệu gia vài phần. Nhưng có sự khác biệt, cô là vẻ đẹp hoang dã, là một người phụ nữ gợi cảm khiến cho người ta gặp là đã muốn lên giường chinh phục rồi.
Nếu nói nương tử của Triệu gia đẹp như một nước hồ xuân, thì cô chính là một đống lửa mãnh liệt, phong tình hoàn toàn khác biệt. Cô nương này ăn mặc chẳng lẽ là một kỹ nữ trong Giáo phường? Làm gì có người con gái đứng đắn nào lại bị người ta sờ soạng mà còn dám đường hoàng mắng nhiếc như vậy chứ?
- Lá gan của ngươi quả thực không nhỏ đâu!
Đại cô nương cười nói:
- Dám đùa giỡn phụ nữ con gái nhà lành ngoài phố.
Kẻ phóng đãng đó đã bừng tỉnh lại rồi, vẻ kinh sợ bị người ta tát tai một cái cũng vì cô nương có sắc đẹp tuyệt trần và nụ cười quyến rũ mà biến mất:
- Đây chính là Nguyên tiêu này 15 tháng Giêng, không cẩn thận đã có sát vào cô một chút, cô lại tát ta một cái, còn muốn thế nào nữa? Ha ha, cô nương là con gái nhà lành ư? Đừng gây chuyện nữa, là cô nương trong viện nào thế? Gia trở về nhất định sẽ tới thăm hỏi chuyện làm ăn của ngươi, khiến cho ngươi sống dở chết dở.
Bởi vì sự mạnh dạn của cô nương và phong tình của cô gái lẳng lơ đó, thực sự không giống với một cô nương con nhà đứng đắn. Người này lầm tưởng cô là kỹ nữ thanh lâu, cũng đã yên tâm hơn, cũng không lo người dân xung quanh tới xem náo nhiệt, ngược lại còn ngang nhiên nảy sinh tình ý với cô.
Chứng kiến chuyện không phải là chuyện lớn gì, Dương Lăng cũng không khỏi mỉm cười. Hắn bỗng nhớ lại lúc ban đầu ở Địa phủ cố ý chọc giận vị Thôi phán quan đó, nói tới giấc mộng lớn của mình: Khi không có chuyện gì dẫn vài tên cẩu nô tài, đùa giỡn mấy người con gái nhà lành.
Bây giờ thấy cảnh này, sau khi xác thực mình không chết, trong đêm hoa đăng như mộng này, kiều thê thiếp đẹp hôm nay, thời điểm ân ái, bỗng nhớ lại chuyện này, bừng tỉnh giấc mộng kiếp trước. Dương Lăng không khỏi mỉm cười trong lòng. Ngày xưa Phật tổ Niêm Hoa, Ca Diếp mỉm cười, nhìn chung cũng là tâm cảnh thản nhiên, kỳ diệu khó mà diễn tả được.
- Khốn kiếp!
Dương Lăng đang phiêu diêu trong tưởng tượng, tiểu nha hoàn bên cạnh người phụ nữ đó tức giận nói. Trừng mắt tức giận nói:
- Ngươi mọc gan báo à? Dám đánh gia nương…phu nhân nhà ta. Còn nói năng lỗ mãng như vậy, Trần Phong, Đơn Hùng, dạy dỗ hắn ta!
Hóa ra cô gái này vốn không chỉ dẫn theo một nhà hoàn, trong đám người liền bước ra ba người, hình như là vừa mới đuổi kịp tới, vừa nghe tiểu nha hoàn nói như vậy, liền xông lên. Không ngờ kẻ phóng đãng đó dù là lãng tử không may đùa bỡn. Dù sao không phải là một tiểu tử nghèo không một xu dính túi, không những dẫn theo một người hầu, hơn nữa còn có một đám bạn chó má cùng du ngoạn phố đèn. Lúc này cũng đã bao quanh, vừa thấy bạn mình bị thiệt thòi, liền xông lên nghênh tiếp với dáng vẻ lưu manh:
- Thế nào? Muốn đánh nhau à? Được thôi, chúng ta theo. Các ngươi có bao nhiêu người, tất cả lên hết đi.
Kẻ phóng đãng đó vừa thấy bạn bè đã xuất hiện, càng mạnh dạn hơn, nhìn đối phương thì có ba nam hai nữ, liền cười nham nhở đấm một cái vào ngực một người đàn ông, lớn tiếng nói:
- Thế nào, có còn vương pháp không? Ta vốn là địa sinh đồ huyện này, là tú tài đọc qua sách thánh hiền, dam làm ô danh của ta sao?
Hai người đàn ông xông lên trước mặt, thân hình khá săn chắc, nhưng xem ra là chỉ là người thật thà, căn bản không có dáng vẻ đánh nhau, mặt đỏ bừng lên nhìn về phía mỹ nữ cao gầy đó, lại không dám đánh trả người ta. Triệu Toại vừa thấy kẻ phóng đãng đó vẫn còn muốn ỷ thế hiếp người, không khỏi đập bàn một cái, tức giận nói:
- Ban ngày ban mặt dám ức hiếp người, thật là nhục nhã người đọc sách!
Lấy một chiếc kẹp từ trong vạt áo ra, nhìn bộ dạng y là muốn xông ra. Triệu phu nhân biết trượng phu lực lớn vô cùng, sợ lỗ mãng đánh thương người ta. Đang lúc muốn đứng dậy can ngăn, Dương Lăng đã đón ở phía trước nói:
- Triệu huynh đợi đã. Xem thêm lúc nữa, hai bên vẫn chưa đánh nhau mà.
Triệu Toại nghe xong mới ngậm tức ngồi xuống. Hóa ra, ba người được nha hoàn đó gọi ra, có hai người xông lên phía trước, người còn lại chỉ là đứng cách người dân xem náo nhiệt có hai bước, nhìn cũng không rõ ràng. Nếu bỗng nhiên nhìn thấy còn cho rằng y tới xem náo nhiệt. Dương Lăng mắt tinh, thấy người thứ ba này chính là Phong Bán Tiên, liền ngăn Triệu Phong Tử lại, muốn xem xem người này có gì khả nghi không.
Mỹ nữ cao gầy đó tức quá mà bật cười, nói:
- Ngươi, tên lang sói này dám động tới ta, vu cáo ngược lại ta làm nhục thanh danh ngươi? Không biết xấu hổ, đánh cho ta!
Bảy tám người đối diện không phải là tú tài, mà là người hầu. Tú tài lại đều là thân hình yếu ớt, tú tài giống như Triệu Toại là cực phẩm vạn dặm tìm thấy này không còn ai nữa. Hai người đàn ông to khỏe bên cạnh cô nương vừa nhìn là biết người đàn ông tráng kiện, thực sự ra tay sẽ không bị thua thiệt gì. Nhưng hai người này lại có vẻ mặt chất phác, mờ mịt không biết làm sao, vừa nhìn là biết chính là những người thành thật từ nhỏ đến lớn chưa đánh nhau bao giờ.
Đám tú tài đó thấy tình cảnh này trong lòng không chút sợ hãi, kiêu ngạo chạy ra đón đỡ. Mỹ nữ cao ráo đã nói hai lần “dạy dỗ bọn chúng cho ta”. Hai người đàn ông cường tráng mới miễn cưỡng giơ tay lên chống lại, chỉ dám xô đẩy, không dám đánh người, bị mấy tên tú tài đánh cho lui về phía sau.
Triệu Toại tính nóng như lửa, thấy tình hình này lại muốn nhảy lên trợ chiến. Nha hoàn đó lại tức giận quát:
- Một đôi rác rưởi! Như vậy mà còn mơ tưởng có một ngày làm thống lĩnh thị vệ Ngự tiền thân quân sao?
Một câu không đầu không đuôi, Dương Lăng và Tống Tiểu Ái, Đại Bổng Chùy nghe xong gần như nhảy dựng lên. Một câu nói không đầu không cuối như vậy, đám dân chúng nghe được, dù cảm thấy cổ quái, nhưng lại không nảy sinh được tưởng tượng phong phú quá ly kỳ nào.
Trên đời vốn không có chức quan Ngự tiền thân quân thị vệ thống lĩnh đó, hoàn toàn là vị trí quan nhân Dương Lăng tự nghĩ ra để an bài thỏa đáng bên cạnh đương kim Hoàng thượng đó sao. Mình chỉ dựa vào chức quan hư cấu, nhưng quan chức này giờ thiên hạ lại đều biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...