Bá Châu Tri châu đại nhân Phàn Mạch Ly sáng sớm tinh mơ đã tới bái đợi khâm sai, hôm nay là đêm ba mươi tết mà, trong thành các nơi đã có tiếng pháo linh tinh nổ vang lên, lốp bốp đùng đùng mang theo hương vị của ngày tết.
Lương Hồng dậy sớm, không ngờ y cùng Tri châu đại nhân đến ngoài cửa lầu khâm sai, lại được cho biết đại nhân vẫn kê cao gối mà ngủ chưa dậy, còn đang ngủ nướng. Hai người không biết nên khóc hay cười, ngồi ở trong sảnh uống trà, trò chuyện, đợi mãi nửa canh giờ, mới thấy Dương Lăng quần áo không chỉnh tề, ngáp đi đến.
Phàn đại nhân vội vàng đứng dậy, cung kính nói: - Quốc công gia, Ảm gia ở bản địa cùng sở hữu bất động sản hơn một ngàn khoảnh, bảy nhà cửa hàng, bất động sản hơn chín trăm tràng, người làm bán mình làm nô, đầy tớ gái hơn bốn trăm người, ngoài ra còn có kê biên tài sản vàng bạc và châu báu ngọc khí những vật này đều phong ở bên trong phủ kho, tất cả tài sản đều đăng ký trong danh sách, nên niêm phong đều niêm phong rồi, quốc công gia hiện tại đi nha môn Tri châu ấn sách kiểm kê bàn giao hay không?
- Gấp cái gì? Dương Lăng mắt buồn ngủ lim dim nói: - Hôm nay tra xong rồi cũng không thể trở về vào đầu năm? A... A a..., hôm nay là đêm 30 a!
Dương Lăng vỗ trán nói: - Ta nhớ ra rồi, hôm nay là đêm ba mươi, đêm ba mươi ngay cả nhà địa chủ vô lương cũng không đi đòi nợ nữa, bản công gia lại đi nhận thu tài sản Ảm gia? Không nên không nên, rất không hiền hậu, ách... Ta thấy, hai ngày nữa rồi nói sau, Lương công công, ngươi thấy thế nào?
Lương công công vừa nghe đã gãi đúng chỗ ngứa, hớn hở mà nói: - Công gia nói rất đúng, công gia là người phúc hậu, vẫn là vài ngày nữa tới thu nhận mới tốt.
Phàn đại nhân vốn tưởng rằng chỉ cần làm cho các sổ sách rõ ràng, khiến vị quốc công gia này tiếp nhận nhanh chóng, sớm một chút cút đi cho xong việc, không nghĩ tới địa phương Bá Châu nhỏ bé này, lại khiến hai vị khâm sai thật thích ở lại.
Vừa thấy Chính, phó khâm sai đều muốn làm "người phúc hậu", Phàn đại nhân đành phải cười khổ nói: - Dạ dạ dạ, đúng là hạ quan lỗ mãng rồi. Mùa đông đường tuyết khó đi, hai vị khâm sai đại nhân mới ngủ một đêm sao có thể đỡ mệt chứ? Ách, quốc công gia và Lương công công muốn ở mấy ngày, không biết hôm nay có sắp xếp gì chưa, cần hạ quan hầu hạ cùng đi không?
Dương Lăng nói: - Miên đi, hôm nay lễ mừng năm mới, Phàn đại nhân sớm nên đóng phủ nha rồi, vì chờ chúng ta. Chậm trễ không ít chuyện, cứ việc hồi phủ mừng năm mới đi. Bản công gia ở trong kinh bận bịu, cả ngày đón tiễn các vị công hầu, ra kinh chính là để tĩnh tâm, nghỉ ngơi một chút, thanh lọc dạ dày, vị đạo dưỡng sinh. Ngươi còn đang bận việc thì đi thôi, ta cứ ở đây cũng buồn nên muốn ra đường tùy ý đi dạo, Lương công công có tính toán gì không?
Lương Hồng cười nói: - Chúng ta và thái giám trấn thủ bản địa Trương Trung Trương công công nguyên là bằng hữu cũ trong cung, quốc công gia nếu không bận gì. Chúng ta liền đi bái vọng một phen.
Dương Lăng ha hả cười nói: - Được được, nhị vị đi làm việc của các vị đi, bản công gia lại đi ngủ một giấc, vừa mới thay đổi địa phương, một đêm ngủ không ngon. Hẹn gặp lại hẹn gặp lại.
Dương Lăng mặc kệ bọn họ tự lo rồi lại quay về đi ngủ, Phàn đại nhân nếu không được Trương Trung dặn, cũng không phải quá để ý đến Dương đại nhân dở hơi này, chức quan của Dương Lăng được thăng lên rồi, nhưng hắn không xen vào một khối này của mình, nếu hắn lười kiểm kê tài sản đêm ba mươi, Phàn Tri phủ nhớ tới quý phủ mình hôm nay có không ít quan lại địa phương tới cửa chúc tết, tặng lễ, liền cũng nhanh như chớp đi mất.
Đợi cho cỗ kiệu của Lương Hồng kích động chạy tới quý phủ Trương Trung, Dương Lăng lại đợi thêm chốc lát, cũng lên một chiếc kiệu nhỏ theo cửa nách đi ra ngoài. Hơn hai mươi tên gia tướng ăn mặc theo kiểu dân chúng bình thường trước sau đi theo hộ vệ, Dương Lăng và Hắc Diêu Tử Miêu Cương ngồi chung trong kiệu.
Bởi vì lễ mừng năm mới, trong Bá Châu Thành khắp nơi khắp chốn đều lộ ra màu sắc vui mừng. Tiểu thư, thái thái của những nhà giàu cũng dẫn theo người nhà ra ngoài, tiểu thương, người bán hàng rong chen chúc ở đầu đường góc ngõ, thật là không ít người. Đoàn người Dương Lăng ở trong thành chậm rãi đi dạo, đang đi về phía trước, đột nhiên tiền phương vọt tới số lớn nhân mã, khua chiêng gõ trống, tiếng thanh la điếc tai, cờ bay trong gió phần phật sinh uy. Nhất thời tiểu thương người đi đường đều dạt ra. Rất nhiều dân chúng ngã quỵ xuống đất, quỳ bái.
Dương Lăng thấy tình hình này, cho dù vương hầu đi tuần cũng không chắc có thể bì kịp được, liền tò mò bảo người đặt cỗ kiệu đứng ở ven đường, xốc màn kiệu lên xem, trên lá cờ kia mà xem, có Phật gia Lục Tự Chân Ngôn, còn có chữ vạn 卍 Phật hiệu, theo sát sau là một đống lớn tiểu sa di, Đại hòa thượng, đang niệm Phật hiệu, tù và nổi lên, thế mới biết là người xuất gia.
Hôm qua vừa mới nghe Miêu Cương nói qua tứ tặc Bá Châu, đám giả Phật đạo lừa tiền lừa tình xếp hạng thư hai. Dương Lăng ngưng mắt nhìn lại, đã thấy bốn chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ theo thứ tự chạy qua, trên xe bố trí hoa sen ngai vàng, đều có một vị tăng nhân áo cà sa đỏ thẫm ngồi, bốn vị tăng nhân kia đều đã hơn thất tuần, mày thọ râu dài, bảo tướng trang nghiêm, một đám nhắm mắt tụng kinh, đối với ồn ào náo động xung quanh làm như không thấy, thoạt nhìn đúng là bộ dáng cao nhân đắc đạo.
Xa giá đi qua, đám tín đồ thành kính mới đều đứng lên, có người nói nói: - Bốn vị Phật gia không phải ở Long Tuyền tự tu hành sao? Đây là đi đâu vậy?
Có người khác biết chuyện nhân tiện nói: - Nghe nói là Trương Thái giám trấn thủ nơi đây mời bốn vị Phật gia tới cửa làm pháp sự, để xem ngày lành năm mới.
- Phì! Cái lũ ăn thịt người không sót phân, mời Chân Phật tới cũng không phù hộ được gã! Có người mắng như vậy.
Dương Lăng buông màn kiệu thấp giọng nói: - Xem ra dân chúng Bá Châu đối với mấy vị Phật sống này rất là thành kính a, tuy nhiên đối với vị thái giám trấn thủ Trương Trung kia lại không có cảm tình gì. Nhưng kỳ quái là, bọn họ thù hận Trương Trung như thế, lại đối với bốn vị xuất gia tới cửa tác pháp cầu phúc cho y lại không hề oán càng, bốn vị người xuất gia này rất được dân tâm nha.
Hắc Diêu Tử cười khổ nói: - Đây chính là chỗ cao minh của bọn họ rồi, há miệng lưỡi nở hoa sen, có thể làm cho ngươi cam tâm tình nguyện đem toàn bộ gia sản dâng lên, trái lại chúng thi cho ngươi một chén cháo ngươi đều cảm thấy Phật tâm đại từ bi.
Bá Châu chúng ta nơi này ban đầu vốn không có những phật đạo này, nghe nói đều là trước đây vài năm, ở kinh thành Vạn Xuân cung, Thọ An cung có thế ngoại cao nhân từng hầu hạ Hoằng Trị Hoàng Đế, có đại thần thông, đại pháp lực, di cư tới nơi đây phổ độ chúng sinh.
- Hoá ra ở Vạn Xuân cung, Thọ An cung?
Dương Lăng bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra Bá Châu giả thần giả thánh hoành hành, chính là mầm tai hoạ Hoằng Trị Hoàng Đế lưu lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...