Cô nương nói: -Dương Lăng Dương đại nhân. Ngài ấy dặn ta sớm ngày vào kinh tòng quân cống hiến, chẳng phải ta đã vội chạy đến Kinh sư đó sao? Kết quả thật tốt mà, bản cô nương tới rồi, cửa chính Binh Bộ không vào được, lại gặp phải tên khốn khiếp này nói chuyện vô lễ với bản cô nương, động tay động chân, ta không làm thịt gã, là vì nể mặt Dương đại nhân thôi.
-Dương Lăng Dương đại nhân? Dương Nhất Thanh giật mình. Ông ta không hiểu được liếc nhìn thiếu nữ và những thanh niên mặt mũi ngăm đen, ăn mặc kỳ dị sau lưng nàng, trong lòng không khỏi nghi hoặc: -Dương đại nhân chiêu một kỳ nhân dị sĩ ở đâu vậy, một cô gái, để nàng tòng quân gì đây? Ặcchắc không phải là món nợ phong lưu gì đó của Dương đại nhân ở bên ngoài chứ?
Vừa nghĩ như thế, ngữ khí của Dương Nhất Thanh lập tức cẩn thận hơn, Dương Ngọc quỳ rạp trên mặt đất giãy dụa la mắng: -Tiểu tiện nhân, ngươi vừa không có thẻ bài, lại không có lệnh phù, cửa chính Binh Bộ có thể để ngươi vào sao? Bản quan có ý tốt hỏi vài câu, người của ngươi lại đánh bản quan ngã xuống đất, Dương đại nhân, ngài phải làm chủ cho hạ quan đóAi da!
Cáo trạng xong, bị ba người cầm đao gõ thẳng vào đầu mấy cái, gã vội vàng ngậm miệng oán hận.
Dương Ngọc hôm nay đến Binh Bộ vì chạy quan nên mới đến, sắp năm mới rồi, Lục Bộ đều đã phong nha phong ấn, có điều Dương Nhất Thanh chưa mang theo gia quyến vào kinh, ông ta sẽ ngụ ở tiểu viện mà lúc trước Lưu Đại Hạ ở, coi Binh Bộ là nhà. Dương Ngọc tức tối vì bị huynh đệ của Trương Vĩnh chiếm mất vị trí Chỉ Huy Sứ, tính toán Dương Nhất Thanh vẫn luôn không có tính cảm gì đối với nội hoạn, bản thân mình và ông ta cùng họ, năm trăm năm trước là người một nhà, cho nên mang theo lễ vật, muốn thông qua Binh Bộ, tạo áp lực cho Cẩm Y Vệ, lại nói với Lưu công công một tiếng, chức quan này có lẽ sẽ tới tay.
Không ngờ Dương Nhất Thanh một mực đẩy đưa, hai người giằng co cả nửa ngày, Dương Ngọc cũng không mò được lời hứa đồng ý, lại không nhận được tin tức cự tuyệt. Dương Nhất Thanh chỉ dựa vào một phần bổng lộc, không có đường kiếm tiền khác, đang lo lắng không lo được việc mừng năm mới, phần lễ vật này thật sự không khách khí mà nhận lấy.
Nhận lễ lại không làm việc, làm Dương Ngọc buồn bực không thôi, y nhanh chóng cáo từ ra khỏi Binh Bộ, vừa vặn nhìn thấy một vị cô nương xinh đẹp ngọt ngào dẫn theo vài người đang nói chuyện trước cửa. Dương Ngọc xưa nay háo sắc, cô gái này dung mạo xinh đẹp, có vẻ phong tình hơn các cô nương trong Kinh sư, làm tên sắc quỷ nổi lòng dâm tà, không khỏi cười dâm tiến lên gọi "Tiểu nương tử", lôi kéo làm quen.
Tống Tiểu Ái nhìn thấy bộ dạng ti tiện của gã thì tức giận, Dương Ngọc ương ngạnh đã quen, thấy cô nương này vải thô áo lam, cũng không giống như cô nương của gia đình giàu có, căn bản lười hỏi thân phận nàng, còn cho rằng là nữ nhi hay muội muội của binh lính nào đó, hai bên cũng chưa hỏi rõ thân phận của đối phương, móng vuốt của gã đã sờ lên vai của cô nương người ta rồi.
Tống Tiểu Ái là người đứng đầu Lam Choang, trong mắt hán tử Choang gia chính là công chúa là vua đó, vừa thấy thủ lĩnh chịu nhục, tiểu cô nương lại nổi giận, bọn họ lập tức đồng loạt xông lên, xuất ra binh khí, bắt hết Dương Ngọc và mấy trên thuộc hạ. Quan binh ở cửa thấy thế liền tiến lên giúp đỡ, lần này xong rồi, hô vọng sang con đường đối diện, hơn một trăm người lao đến, làm những quan binh này hoảng sợ, vội vàng lui lại giữ cửa, phái người thông báo cho Dương Nhất Thanh.
Dương Nhất Thanh có nghe qua thanh danh Dương Ngọc, tiểu tử này háo sắc, nhưng lại không thích nữ tử thanh lâu, gã đặc biệt thích câu dẫn phụ nữ nhà lành, chuyên đùa giỡn cô nương tức phụ, nếu là tiểu quả phụ có dung mạo xinh đẹp lại càng thèm chảy nước miếng, vị cô nương này nói tám chín phần mười là sự thật. Ông ta nhìn Dương Ngọc một cái, thầm nghĩ: -Nếu cô nương này thật sự là người trong lòng của Uy Quốc Công, cái vỗ này của ngươi đã vỗ nhầm rồi. Có điều nói đi nói lại, ngươi đúng là nên bị đánh.
Dương Nhất Thanh vẻ mặt ôn hoà nói với Tống Tiểu Ái:
-A, hóa ra là Dương Lăng Dương đạiỪm, Dương đại nhân hiện tại vinh dự thăng làm Uy Quốc Công, nên xưng Quốc Công gia. Ha hả, hóa ra cô nương là Uy Quốc Công mời vào kinh, Quốc Công gia bây giờ không có ở Kinh sư. ẶcHay là để bản quan nhân dẫn cô đến phủ Quốc Công đi. Đúng rồi, một phen hiểu lầm, cô nương còn chưa thả Dương đại nhân ra, trên đường nhiều người, để người qua đường nhìn thấy thì không hay lắm.
Tống Tiểu Ái nhướng mày liễu, vui mừng nói: -Quốc Công gia? Lớn hơn cả Tổng Đốc nhỉ? Ha ha, Dương đại nhân lại thăng quan rồi! Nàng thích thú nói xong, cao thấp đanh gia, vị quan trước mắt này râu dài, mặc dù không dài như của cha Ngũ Hán Siêu, nhưng cũng không tính là ngắn. ỪmHẳn là người đứng đắn.
Tống Tiểu Ái liền rất rộng rãi khoát tay một cái nói: -Được rồi, ông là Binh Bộ Thị Lang, luận phẩm bậc hai ta cao ngang nhau, luận quyền lực ông quản lý ta, ta sẽ nể mặt ông, thả cái thứ đui mù này ra.
Dương Nhất Thanh ngạc nhiên nói: -Phẩm bậc? CôCô rốt cuộc có thân phận gì?
Tống Tiểu Ái nói: -Ta là quan Tham tướng binh Choang gia Quảng Tây Tống Tiểu Ái, Hoàng thượng ban hàm Tổng Binh, hắn mạo phạm ta, có tính là xúc phạm quan trên không? Ta có thể mang thị vệ đến Binh Bộ không?
Dương Ngọc được người ta thả ra, vừa nghe thân phận cô nương người ta lại ngẩn cả ngươi, nằm sấp ở đó ngây ngẩn quên cả đứng dậy. Dương Nhất Thanh cũng nghe nói qua vị nữ anh hùng này, không khỏi kính nể hẳn, chắp tay nói: -Hóa ra là Tống đại nhân, ai nha, mau mau mời vào, binh lính coi cửa cũng thật không quy củ mà, sao biết thân phận đại nhân mà lại không thông báo chứ! Tống đại nhân, Trương công công, mau mau mời vào.
Tống Tiểu Ái nghe xong mặt nóng bừng. Việc này không thể trách binh lính coi cửa, Dương Lăng truyền tin cho nàng thông qua quân dịch, trong thư cũng không nhắc đến chuyện mình đã thăng làm Quốc Công, chỉ nói với nàng Ngũ Hán Siêu đã sắp xếp đến Binh Bộ, bảo nàng khi vào kinh đến Dương phủ trước, còn phải nghĩ cách sắp xếp cho nàng nữa.
Nhưng nàng nôn nóng gặp tình lang, vừa vào kinh liền chạy đến Binh Bộ, tới trước cửa chỉ thẹn thùng nhỏ nhẹ nói muốn gặp Ngũ Hán Siêu. Ngũ Hán Siêu hiện giờ không có ở trong Binh Bộ, y vừa đến Binh Bộ cũng không quen biết nhiều người lắm, tên lính lười để ý nàng, kết quả Dương Ngọc thấy mỹ nhân sáng mắt lên, bước lên bắt chuyện, mới tạo thành cục diện này.
Dương Nhất Thanh dẫn hai người vào nha môn Binh Bộ. Dương Ngọc bò người dậy, căn bản không ai để ý tới gã, ngẫm nghĩ thấy cô gái này bất kể là quan hệ cá nhân với Dương Lăng hay là chức quan đang làm, căn bản không phải là người mà một Thiên Hộ như gã có thể đụng tới, chỉ đành nuốt cục tức này xuống mà cút xéo.
Dương Nhất Thanh mời hai người vào phủ, bảo người dâng trà lên, ba người đàm đạo một phen. Ông ta cố ý tiết lộ ý đồ của Dương Ngọc cho Trương Vĩnh nghe. Trương Vĩnh vừa nghe tên khốn kiếp kia vừa đến đoạt vị trí của huynh đệ ông ta, hận đến nghiến răng, sớm biết có chuyện này, ban nãy ông ta cũng muốn đánh Dương Ngọc một trận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...