Ngược Về Thời Minh

Tiêu Phương khẽ mỉm cười nói: -Đúng vậy! Thái Hoàng Thái Hậu mãi không dứt bệnh, nếu điện hạ cầu phúc tận hiếu vì tổ mẫu, thì bất luận là Thái hậu hay Hoàng thượng đều không thể nói gì, cũng không ngăn được. Thứ nhất, là để tranh thủ thời gian, thứ hai, Thái hậu có thể nhịn một ngày hai ngày, nhưng thời gian dàiđiện hạ là thân sinh cốt nhục của Thái hậu, người sao nỡ lòng để điện hạ sớm tối niệm phật cả đời chứ?

-Còn thứ ba, đã xuất gia thì chính là tứ đại giai không, vứt bỏ tất cả thân phận hồng trần, công chúa có thể nói Hoàng thượng thu hồi phong hiệu. Đợi khi hoàn tục thì ban phong hiệu lần nữa, thân vương công chúa nhất phẩm thì phải chọn ngày lành cử hành đại điển hoàng gia, long trọng ban sách vàng

Lão Tiêu Phương cười gian nói:

-Thời gian này nói sao cũng phải hai tháng, trong hai tháng này công chúa chỉ là một nữ tử không có phong hiệu, không có phẩm bậc, có sự đồng ý ngầm của Thái hậu, Quốc Công gia muốn kết hôn với một nữ tử hoàng tộc bình thường thì có gì khó chứ? Sau đódanh hiệu của công chúa sẽ là Quốc Công phu nhân.

Hàng mày trắng của con cáo già này nhíu lại, khó khăn nói: -Công chúa không thể gả cho người đã kết hôn, không thể để trượng phu lấy thê thiếp khác, nhưng nếu hoàng gia phong cho một vị Quốc Công phu nhân là công chúa thì không thể ép người ta vợ con ly tán được chứ?

Ông ta lắc đầu thở dài nói: -Khổng Thánh nhân định ra đại lễ, cũng chưa từng nhắc đến tình huống này, ôi! Lão thần cũng không biết nên làm sao nữa, đau đầu, thật đau đầu quá!

Tiểu công chúa Vĩnh Phúc vừa mười sáu tuổi, vừa nghe thấy thì vui mừng nhảy dựng lên, nàng hưng phấn nói: -Được! Bản công chúa lập tức đi tìm hoàng huynh, ta muốnxuất gia làm đạo cô!


-Không không không không, không làm đạo cô, làm ni cô!

-Hả? Phảiphải cạo đầu sao? Vốn dĩ tiểu cô nương oán hận phải sớm tối niệm phật không nhìn thấy ai cả, nhưng vừa nghe lão già này nói thì đã thông suốt, trong lòng hoạt bát hơn, nhưng lại không nỡ bỏ mái tóc đen này.

-Hì hì hì Tiêu Phương cười gian hai tiếng: -Nữ tử trẻ tuổi xuất gia, phần lớn đều phải tu hành trước, đợi khi tuổi lớn hơn rồi, phật tâm kiên định, lúc này mới chính thức quy y làm tăng. Công chúa hiện tại chẳng qua là đổi cung trang thành thâm y thôi!

-Còn về mái tóc kia, điện hạ, người nuốt hôn thư kia e rằng mới là cửa khó qua nhất của điện hạ đó. Xuất gia làm ni, mái tóc dài có cạo hay không đều khiến hắn đau lòng vì điện hạ, vậy chẳng phải càng tốt sao?

-Trưởng công chúa điện hạ! Thầnthần có tội!

Dương Lăng bước vào phật đường nhỏ mờ tối trong hoàng cung, thấy nàng mặc một thân áo trắng, quay mặt quỳ xuống, hai tay chắp lại lặng lẽ lễ phật. Mái tóc của nàng đã tháo búi tóc ra, mềm mại phủ sau vai áo trắng tuyết, trong lòng Dương Lăng đau xót, lặng lẽ quỳ gối sau lưng nàng, chậm rãi cúi đầu.

-Nàng muốn xuất gia rồi, một cô gái mới mười sáu tuổi chịu đả kích này cuối cùng lại thoái chí nản lòng, muốn sớm tối niệm phật cả đời!

-Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại chết vì ta. Cả đời cả kiếp này, mỗi khi ta nhớ tới trong phật đường thê lương này có một thiếu nữ xinh đẹp như hoa dung nhan tiều ngồi trước tượng phật, từng tiếng mõ khô khốc vang lên, mái tóc đen nhánh đổi màu bạc, tata sao có thể chấp nhận được

Ánh mắt của Dương Lăng đã ươn ướt, nhưng nhìn công chúa Vĩnh Phúc một thân trắng như tuyết thanh khiết, đến cả câu khuyên nàng hồi tâm chuyển ý đừng xuất gia cũng không nói nên lời.

-Dương Quốc Công Công chúa Vĩnh Phúc lạy ba lạy, uyển chuyển đứng dậy, quay đầu lại:

-Ngài không phải là thần của ta, ta cũng không phải công chúa của ngài. Ta đã xuất gia làm ni, pháp hiệu là Tu Duyên, nghiền ngẫm phật pháp, tu tâm dưỡng tính cầu phúc cho Thái Hoàng Thái Hậu.

Đôi mắt trong suốt của Dương Lăng ngước lên, phát hiện vẻ mặt công chúa Vĩnh Phúc điềm tĩnh, còn mang theo nụ cười dịu dàng, giống hệt như nữ Bồ Tát đại từ đại bi Quan Thế Âm, trong tay nâng bình cam lộ, nào có chút bi thương tuyệt vọng xuất gia nào, bất giác sửng sốt.


Công chúa Vĩnh Phúc nhẹ nhàng bước lên vài bước, áo bào trắng đung đưa, ngọc thể nhẹ nhàng, phong tư thật sự có khí chất siêu phàm thoát tục, khí chất cao quý ung dung ốn có đã biến mất không còn gì nữa.

-Vẫn ở trong cung, chỉ đổi tên cung điện vốn có, lại có cung nữ thái giám theo hầu hạ thì sao có thể gọi là tu hành chứ? Ta đã bẩm tấu hoàng huynhà, sai rồi, sai rồi, nên gọi là Hoàng thượng mới đúng, chọn một miếng đất tốt ở ngoại ô phía tây, xây một tòa ni am, phiền Quốc Công gia đốc thúc xây dựng ni am rồi.

Dương Lăng lặng yên nhìn nàng, Vĩnh Phúc lần đầu bị ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn chằm chằm, trái tim lập tức đập loạn nhịp, nàng vội quay đầu đi, vội nói: -Việc này do tự ta quyết định, ngài không cần vì vậy mà ray rứt, ngài theo hoàng huynhHoàng thượng đi đi. Đợi khi xây xong tân phòng, ta sẽ chính thức xuất gia.

-Là xây ni am hay là xây tân phòng vậy? Dáng vẻ vui mừng của muội muội nào giống xuất gia chứ, giống xuất giá hơn đó Chính Đức Hoàng đế đứng ngay cửa vào phật đường buồn chán đảo mắt.

-Ni am của ta ngay bên cạnh nhà của huynh. Xuất gia rồi thì cơ hội gặp mặt sẽ nhiều hơn trong cung đó. Dương Lăng ơi Dương Lăng, huynh không được phụ ta, bằng khôngbằng không ta sẽ thật sự xuất gia đó! Công chúa Vĩnh Phúc vừa xấu hổ vừa vui mừng nghĩ thầm, ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng vào mắt ca ca nàng, đôi huynh muội buồn tẻ đồng thời quay đầu đi.

-Dương khanh, chúng ta đi thôi. Chính Đức dẫn đầu bước nhanh ra ngoài, thầm nghĩ: -Vừa rồi mẫu hậu nghe nói muội muội muốn xuất gia có chút kinh hoảng, hình như có hơi hối hận, có lẽ biện pháp này của muội ấy thật sự có thể thỏa mãn được tâm nguyện. Nàng muốn làm ầm thì cứ làm đi, muốn mặc áo nào thì cứ mặc đi, chơi chán rồi thì sẽ quay lại, dù sao thì trẫm cũng không để nàng thật sự xuất gia.

-ÔiĐợi đã, nếu muội muội thật sự gả cho hắn, vậy chẳng phải hắn sẽ trở thành muội phu của trẫm sao? Ha! Dương khanh lớn hơn ta mà phải gọi ta là đại ca, ha ha, ha ha! Cái suy nghĩ không nghiêm túc này khiến long nhan vui mừng, vung tay áo càng hăng hái ra ngoài.

Dương Lăng đi phía sau mà khó hiểu: -Hai huynh muội này làm gì vậy? Sao lại vô tâm vô phế như vậy chứ, ta đau lòng cho nàng, mà bọn họ thì


Hai người một trước một sau đi vào tiền đường, Mã Vĩnh Thành đang đợi ở đó, Chính Đức ho một tiếng nói: -Việc Vĩnh Phúc xuất gia xây dựng ni am, trẫm sẽ bảo Khâm Thiên Giám chọn một miếng đất tốt ở ngoại ô phía tây. Ừmviệc đốc thúc xây dựng thì giao cho Dương khanh vậy.

-Dạ! Sắc mặt Dương Lăng nặng nề, vái một cái thật dài.

Nội kho bây giờ không giàu, nhưng trẫm cũng không muốn ủy khuất ngự muội. Ảm gia khi quân, trẫm đã truyền chỉ Lưu Cẩn bảo ông ta giao việc điều tra xét nhà lại cho khanh làm. Khanh phải đào hết cả cái ổ chuột chết này ra, tài vật thu được thì dùng để xây ni am, nếu không đủ thì tìm Mã Vĩnh Thành.

Dương Lăng và Mã Vĩnh Thành đồng thời đáp lời, Chính Đức tiến lên vỗ bờ vai của Dương Lăng nói: -Ni am ở ngoại ô phía tây rất gần chỗ khanh. Bình thườnggiúp trẫm để ý một chút.

-Dạ! Thần nhất định dốc hết toàn lực.

-Ừm, trẫm tin tưởng khanh. Chính Đức Hoàng đế gật đầu nói: -Vĩnh Phúc là bào muội của trẫm, trẫm rất thương muội tử này, tuổi muội ấy còn qua nhỏ, khanh phải giúp trẫm chăm sóc muội ấy thật tốt

Mã Vĩnh Thành nghe thấy thì vẻ mặt cứng đờ lại. Những câu nàygiống như từng nghe thấy vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui