Dương Lăng xoa xoa bàn tay bé nhỏ của nàng, khẽ cười nói:
- Những điều này ta không hiểu, nàng lãnh giáo của nàng, ta chỉ là bạn đồng du của giai nhân mình mà thôi.
Cao Văn Tâm mỉm cười ngọt ngào, vừa muốn trêu đùa phu quân vài câu, phía trước Kim Châm Lưu đã cười ha hả nghênh đón rồi ….
Kim Châm Lưu không nhớ rõ người Cẩm y vệ đó lúc đầu cõng vợ tới nhà tìm, nhưng hôm nay Uy Quốc công tới cửa ông đã nghe đại danh từ lâu. Uy Quốc công phu nhân Cao Thị, là con gái của Cao Thái y, cũng là thần y kinh thành nổi tiếng, mình cũng không dám khinh thường. Đón vào trong phòng khách dâng trà lên, từ từ bắt chuyện, lúc này mới biết được ý đồ tới của nàng.
Kim Châm Lưu này y thuật cao minh, nhưng là người có chút tham tiền mộ thế. Hơn nữa, dù là người có tấm lòng rộng rãi khoáng đạt, cũng rất ít người vui vẻ nói cho người khác biết y thuật độc đáo của mình. Nhưng đối với Cao Văn Tâm thì lại khác. Vì sao? Bởi vì nàng là Quốc công phu nhân, không thể cướp đi bát cơm của y được, nói ra điểm độc đáo kiến giải, làm thầy giáo của Quốc công phu nhân, đó chẳng khác nào soi sáng hay sao? Cho nên, Kim Châm Lưu cũng không giấu diếm gì. Nghe Cao Văn Tâm nói về bệnh tình, liền vuốt râu lắc đầu giảng giải.
Y thuật của Cao Văn Tâm không kém gì y. Hai người mỗi người có một sở trường riêng, cùng nhau nghiên cứu. Kim Châm Lưu cũng là được ích lợi không nhỏ. Dương Lăng nghe hai người nói hàng mớ thuật ngũ y học, đầu óc choáng váng không hiểu. Lúc đầu còn ngồi đó, sau đó nghe thấy phiền phức liền đứng dậy bước tới cửa phòng khoanh tay thưởng tức cảnh tuyết trong viện.
Quốc công tới nhà, Dã Cúc Hiên tạm thời đóng cửa. Trong viện rất yên tĩnh, mấy cây cành mai hồng nở rộ, chiêu lên trên tuyết trắng, thể hiện rõ vẻ đẹp yêu kiều. Dương Lăng phun trọc khí từ trong ngực ra, ánh mắt nhìn về phía Tử Cấm Thành, buồn bã thầm nghĩ:
- Ảm gia đã vào cung nạp tài, vấn danh rồi. Bây giờ Hoàng thượng có lẽ đã thưởng yến rồi, thưởng yến, giao hôn thư, chuyện thông gia này đã định rồi.
Không biết cô nương Vĩnh Phúc đó có hài lòng không, ôi! Tính cách của nàng không nóng không lạnh, nói nửa câu giữ lại nửa câu, khiến người ta sao mà đoán được chứ? Nếu là tính cách của Vĩnh Thuần thì dễ hơn. Nếu chọn Phò mã cho cô, ta có thể đoán được những điều kiện, tướng mạo mà cô muốn tìm phu quân, để ta máy móc làm ….
Hai vị thần y trong sảnh nghị luận nhập thần, dù là Kim Châm Lưu coi trọng lợi thế cũng đã quăng Quốc công gia ra phía sau đầu rồi. Hai người đã thảo luận tới phương pháp giải quyết bệnh tình của Thái hoàng Thái hậu rồi.
Chỉ nghe thấy Kim Châm Lưu lắc đầu, rung đùi đắc ý nói:
- Lão phu cho rằng không cần, những biểu hiện như đại cốt tiều tụy, thịt nhão, trong ngực đầy khí, thở dốc không tiện càng không thể là căn cứ để dùng thuốc. Trước tiên nên phán đoán là “Lao trùng”, “'Sái trùng” dẫn tới, hay là chính khí hư nhược, như tiên thiên không đủ, hậu thiên không đúng, từ đó dẫn tới tinh khí huyết bị tổn thương, do đó chính khí không đủ, tà khí mới thừa cơ thâm nhập vào.
Ví dụ như nói mấy hôm trước lão phu chẩn bệnh cho tiểu công tử của Hộ bộ Ảm đại nhân. Vị công tử này chính là bệnh từ trong thai, tiên thiên không đủ, tinh huyết không vượng. Toàn bộ dựa vào gia cảnh giàu có từ nhỏ, các loại thuốc bổ cầm bên người. Vốn là được bồi bổ tốt, mới có thể thọ dài. Nhưng, hắn ta lại học hành thi cử vất vả, dồn hết vào trí óc, cộng thêm thời tiết lạnh, dẫn tới ngoại tà thâm nhập, sái trùng nhập thể.
Ảm công tử vốn cơ thể như lâu đài trên không, cuộc sống như ngọn đèn trước gió. Bây giờ nguyên nhân trong ngoài đều phát tác, người bệnh như vậy giống như cơ thể bệnh nhân của cô đã nói, tự thân quá yếu, dùng thuốc châm cứu không được bệnh, dùng thuốc mạnh thì lấy mạng, ôi! Chỉ có thể kéo dài nhất thời, là nhất thời, dùng thuốc cũng ….
Ông vừa nói tới đây, một bóng người bỗng xông tới trước mặt. Bởi vì thế xông quá mạnh, hai ly trà trên bàn cũng bị đổ xuống. Nước trà đổ ra mặt bàn, chỉ thấy sắc mặt Dương Lăng tái xanh tái mét, vẻ mặt dữ tợn, túm lấy cổ áo ông, quát lớn:
- Ảm công tử Hộ bộ, nói rõ, là người nào?
Kim Châm Lưu gần 20 năm nay được tôn sùng, chỉ bị người ta túm cổ áo hai lần. Một lần là năm xưa bị một quan nhỏ Cẩm y vệ túm lấy cổ áo lôi ra khỏi một nhà giàu có, ép ông trị bệnh cho ái thê. Một lần chính là bây giờ, bị Uy Quốc công gia Đại Minh ….
Cũng là bộ mặt phẫn nộ, ánh mắt phẫn nộ, ánh mắt tóe lửa, hai bóng người đè lên nhau. Kim Châm Lưu hoảng hốt bừng tỉnh nói:
- A a! Năm xưa Cẩm y bách hộ tới nhà, chính là Quốc công gia ….
Dương Lăng không muốn đàm luận chuyện của người nhà Công chúa. Hai ngày nay Hoàng thượng bận, Đường Nhất Tiên cũng không tới gặp hắn. Trên dưới cả nhà Ấu Nương cũng không ai biết người ứng tuyển Phò mã. Cho nên Cao Văn Tâm cũng kinh ngạc đứng lên nói:
- Phu quân, đây là … người buôn Lưu tiên sinh ra, có chuyện từ từ nói.
Dương Lăng rung cổ áo Kim Châm Lưu, nghiến chặt răng nói ra một câu:
- Ảm đại nhân nào của Hộ bộ? Nói, rõ ràng!
- Hộ bộ chỉ có một Ảm đại nhân, chính là Ảm đại nhân Ảm Đông Thần chưởng quản Tây Thập khố.
Ánh mắt nguy hiểm lại áp sát:
- Hắn ta có mấy đứa con trai?
- Chỉ có một đứa!
- Hắn ta … mắc bệnh nặng?
- Bệnh nhập cao hoàng, thuốc cũng không cứu được!
- Phịch!
Chiếc bàn trà trên giường gạch bị Dương Lăng đá tung lên cao.
- Đáng chết!
- Phu …. Phu quân sao thế?
Cao Văn Tâm nhìn bóng dáng của Dương Lăng đi như bay ra khỏi Lưu phủ, liền hỏi Kim Châm Lưu.
Kim Châm Lưu tức giận, thầm nói:
- Tướng công nhà cô thần kinh rồi, lão phu sao mà biết được?
Hơn mười khoái mã đi như bay trên đường phố Bắc Kinh, lao thẳng về phía Tử Cấm Thành.
- Đứng lại, phía trước là trọng địa cấm cung, người nào phóng ngựa điên cuồng … đứng lại, đứng lại! Ô … ô ô ….
Kèn cảnh báo vang lên, bên ngoài Tử Cấm thành xông ra vô số Võ Lâm Vệ tuần thành. Lưu Đại Bổng Chùy khua chùy đen lên vài thước, lớn tiếng quát:
- Mười vạn cấp tốc, Uy Quốc công gia vào cung diện thánh, người rảnh rỗi, lui ra!
Người rảnh rỗi? Ai là người rảnh rỗi?
Thiên hộ Cẩm y vệ Thạch Văn Nghĩa chạy tới nghe thấy suýt chút nữa bị vẹo mũi. Uy Quốc công cũng quá là làm càn. Thế nào? Còn muốn học Hoàng thượng, phi ngựa tới Ngọ Môn, chỉ điểm giang sơn sao? Hắc! Ngươi có quyền cưỡi ngựa trong cung, đó cũng không phải cửa chính. Hơn nữa cũng không được ngông cuồng như vậy, những thị vệ đó của ngươi cũng có quyền này sao? Thật đúng là con mẹ nó một người đắc đạo, gà chó lên trời!
Thạch Văn Nghĩa rút Tú Xuân đao ra, bày ra khí thế một người trấn ải, vạn người không qua được, lẫm liệt quát lớn:
- Đã đến Ngọ Môn, văn võ bá quan xuống ngựa hạ kiệu!
- A! đang!
Tú Xuân đao bị một chùy đập gãy thành hai đoạn, hù Thạch Văn Nghĩa lăn lóc như “con lật đật” lăn sang một bên, tiếng chân như sấm, từ bên cạnh xông qua. Thạch Văn Nghĩa kinh hoàng vẫn chưa hoàn hồn đứng lên, bị chấn động chỉ tay lên phía trên quát:
- Tù và, cảnh báo, Dương Lăng phản rồi!
Dương Lăng không dừng ngựa, một trận gió cuốn tới trước cửa cung, nhảy xuống khỏi ngựa giữ lấy vòng đồng thông báo. Thị vệ cửa cung phải nhận được tin, Dương Lăng lấy ra nha bài, quát:
- Mở cửa, bổn quan phải lập tức vào cung kiến giá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...