Lưu Cẩn làm việc cũng không phải chuyện gì cũng sai lầm. Ví dụ như đo đạc đất đai, quả thật là có một số người tham ô phạm pháp sa lưới, nhưng động cơ của lão không trong sạch, không phải là vì xã tắc thiên thu, mà là vì chiến tích khi lão thượng nhiệm, cho nên khó tránh khỏi chỉ vì cái lợi trước mắt.
Cái lão muốn chỉ là có thể báo cáo cho Hoàng thượng một xấp tấu chương vài chục chữ để thể hiện năng lực chính trị của lão thôi, cho nên quan viên phái đi thanh tra đều có chỉ tiêu, mặc kệ có đất đai bị tham ô hay không, ngươi không tra ra chính là thất trách, sẽ phải vào ngục. Những người này đương nhiên sẽ hung thần ác sát tới địa phương không hỏi rõ xanh đỏ đen trắng, chỉ quan tâm thu lại đất đai, khó tránh tạo thành dân biến.
Lưu Cẩn bị Dương Thận chỉ trích vẻ mặt không chịu được nữa, lão kỳ quái nói:
- Dương đại nhân vừa mới vào triều, có vài quy củ có thể chưa rõ ràng. Ngài là Lại Bộ Đô Cấp Sự Trung, không phải Hộ Bộ, có phải đã đi quá giới hạn rồi không? Làm quan làm việc, không theo quy củ thì sao thành được?
Dương Thận khẽ mỉm cười, thi lễ thật lâu với ông ta nói: - Công công, nói đến quy củ, công công là thái giám Ti Lễ Giám, đến Nội Các nghe bàn chính sự hình như không thích hợp lắm? Cánh tay này, phải chăng còn vươn dài hơn cả hạ quan?
- Ngươi?! Lưu Cẩn vỗ bàn cái "rầm", tức giận chỉ vào Dương Thận thật lâu, đột nhiên giận quá hóa cười, phất tay áo một cái nói: - Con nít ranh, ta không so đo với ngươi!
Hoàng Cảnh cười lạnh nói: - Công công đại nhân đại lượng, không so đo với ngài. Ta lại muốn tính toán với ngài đó. Ngài đã quan tâm chuyện của Hộ Bộ ta, vậy ta cũng muốn hỏi việc của Lại Bộ ngài. Binh bộ đệ trình danh sách điều động mười hai tướng lĩnh, còn đề nghị binh sĩ trong "Thiên Nhân đội" mà Tổng đốc Dương Lăng giữ lại ở lục tỉnh quay về nơi cũ, vì sao bị ngài đều một mực ém đi. Đào xương trong trứng, không muốn trình lên Ngự tiền sao? Mười hai tướng lĩnh, chỉ có ba người được ngài thông qua nhỉ?
Dương Thận cười mỉm nói: - Việc này sao, chính là việc trong chức trách của hạ quan, mười hai tướng lĩnh, phần lớn chưa lập công gì, vô công mà được ban thưởng, chưa từng có lệ này. Quan viên là cánh tay giúp Hoàng thượng trị quốc, can hệ trọng đại, hạ quan phải tra xét từng người một.
- Vô công không thưởng? Nếu hơn trăm năm mà không lập công gì, vậy tướng lĩnh sẽ không được thăng chức sao? Tích lũy kinh nghiệm không được thăng quan sao?
Mười hai tướng lĩnh được đề cử này hoặc là đã sớm đầu nhập làm người của Lưu Cẩn rồi, hoặc là gần đây đã tặng hậu lễ cho Lưu Cẩn để nhờ mua chức quan, giống như ba người Chu Đức An, tuy nói là tặng hậu lễ mua quan, nhưng tốt xấu gì cũng có chiến tích. Dương Thận cũng không thể giấu nhẹm toàn bộ không báo, những quan lại khác y có thể kéo thì kéo.
Vừa nghe lời của Hoàng Cảnh, Dương Thận nói: - Quá lạm dụng ân thưởng, thì quan viên không biết coi trọng. Hiện tại cũng không còn nhiều chỗ trống trong quan lắm, tích lũy kinh nghiệm thăng quan có cần thiết không?
Y chắp tay với Lưu Cẩn nói: - Lưu công công trọng luật pháp, thường thi ân, bất kể danh lợi cá nhân, một lòng vì triều đình, ta cũng là học tập Lưu công công nha. Soạn xong "Hiếu Tông thực lục", theo thông lệ nhóm Hàn Lâm tham gia biên soạn đều phải được thăng chức, Lưu công công chẳng phải chỉ thưởng bạc, điều mười sáu vị Hàn Lâm đến Lục Bộ Nam Kinh thôi sao?
Hàn Lâm Viện hơn phân nửa nằm trong tay Dương Đình Hòa, Lưu Cẩn hận đám Hàn Lâm này giả thanh cao, không chịu nịnh bợ thuận theo mình. Kết quả Thực lục soạn xong, dựa theo quy định những Hàn Lâm này nên được thăng chức, tiền lương cũng tăng lên, ông ta lại cười híp mắt mà thưởng cho mỗi người chút bạc, sau đó minh thăng ám giáng, phái toàn bộ đến Lục Bộ Nam Kinh dưỡng lão.
Những Hàn Lâm này sẽ làm gì? Sẽ đùa bỡn cán bút, châm chọc khiêu khích một phen, làm ầm ĩ đến mức oàn thành đều biết chuyện này. Dương Thận mượn việc này châm chọc Lưu Cẩn một phen, Hoàng Cảnh không dám giằng co việc này, liền khinh thường cười lạnh nói: - Hoa ngôn xảo ngữ, răng nanh bén nhọn. Đường đường đệ nhất thần đồng Kinh sư, chẳng qua cũng là loại người giỏi khua môi múa mép thôi. Tuổi còn nhỏ, mà chỉ biết cố ý càn quấy. Đừng tưởng dựa vào phụ thân, là muốn làm gì thì làm. Triều đình như vịnh nước sâu vậy, ngài cẩn thận bước nhầm vào vũng bùn, sặc một ngụm bùn đó.
Dương Thận dựa vào khoa cử mà vào triều, điều kiêng kị nhất chính là có người nói y dựa vào mặt mũi phụ thân mới có thể làm quan, nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, phẩy tay áo một cái trả lời mỉa mai. Y là tài tử, tài tử mắng người không có lấy một chữ thô tục, ám dụ bóng gió, làm cho tên nịnh hót bẫn thỉu đỏ bừng cả mặt và cổ, không nhịn được chửi ầm lên.
Dương Thận là một hiếu tử, nhưng phàm là những câu chửi người không phải là mắng cha thì là chửi mẹ. Vừa nghe miệng ông ta mắng toàn ô ngôn uế ngữ, văn đấu lập tức thăng lên thành võ đấu, Dương Thận lên một quyền. Dương Thận tuổi trẻ, thân thủ gọn gàng, Hoàng Cảnh trả đòn nhưng lại không đánh trúng y, hai người xem điện Văn Hoa là đấu trường, ngươi truy ta trốn ầm ĩ một trận. Hoàng Cảnh liền hé ra con mắt bị đánh bầm đen kia nhìn khắp nơi, kêu la con trai của Đại Học sĩ đánh người ngay trong triều.
Dương Đình Hòa nhìn trận ầm ĩ này thực sự không nói gì, mặc kệ đúng sai, làm phụ thân phải ra dáng phụ thân, cũng không thể để người ta nói mình gia giáo không nghiêm, thế là đi lên tóm lấy con trai tát cho mấy bạt tai, Dương Thận cũng không dám trốn, thành thành thật thật đứng yên bị đánh.
Lý Đông Dương thấy thế vội ra vẻ người lớn tuổi khuyên can, không ngờ Hoàng Cảnh thừa cơ đánh lén, lại đánh một quyền trúng vai lão, đánh cho lão nhân lảo đảo. Lúc này Ngô Nhất Sơn cũng là Hộ Bộ Cấp Sự Trung không nhịn nữa, ông ta là người của phái thanh liêm Lý Dương, lập tức nhảy ra cùng đồng sự của mình đòi công bằng.
Hai bên đều có bạn tốt, đồng liêu, người lão luyện thành thục còn biết tiến lên khuyên can, người trẻ tuổi lại lập tức xắn tay áo xông vào trận đánh để hỗ trợ. Một trận đánh này đánh đến quên cả trời mây. Lưu Cẩn nhìn ngoại thần đánh nhau, trong lòng chỉ cười thầm, cũng không lên tiếng bảo dừng. Lão cáo già Tiêu Phương cũng không tham gia vào trận ẩu đả này. Ông ta lập tức gọi tiểu Hoàng môn hầu hạ đi gọi người đến.
Ngự Mã Giám Đỗ Phủ vừa lúc hôm nay đang trực, phụ trách an toàn trong cung, vội vã chạy tới nhìn thấy, tất cả đều là quan đó, đặc biệt là trong đám người có Dương Đại Học sĩ xanh mặt không biết đang đuổi đánh ai, phía trước một đống chắn lại, phía sau một đống ngăn đón. Lý Đại Học sĩ lại bị một đám người đồng loạt chen lấn đến nghiêng ngả lảo đảo. Nhân mã Ngự Mã Giám và Cẩm Y Vệ mà y dẫn tới thấy tình hình này cũng không dám dùng vũ lực cản lại. Đỗ Phủ đặc biệt thành thật, thật sự không còn chiêu gì nữa, lúc này mới nhanh như chớp đi báo tin cho Hoàng thượng.
Khi Dương Lăng chạy vội tới, cuộc chiến đã đến trạng thá gay cấn. Nhóm Cấp Sự Trung tính tình vốn khá trầm ổn tiến lên khuyên can bị người xô xô đẩy đẩy, có người còn trúng quyền, cũng phẫn nộ gia nhập trận đánh. Lục khoa Cấp Sự Trung tổng cộng hơn tám mươi người, ngoại trừ người xin nghỉ phép, đi công tác ra, sáu mươi người hôm nay tới đây toàn bộ đều gia nhập trận đánh.
Dương Lăng nhón chân nhìn nhìn, cục diện rất hỗn loạn, chúng quan viên lôi kéo không ra thể thống gì, áo choàng rách toạc, ô sa rơi đầy, mặt mũi bầm dập, vừa động thủ, vừa không ngừng phát động tuyên truyền thế công, trong miệng chi, hồ, giả, dã, cũng không biết đang hô những gì. Bên trong cùng, Lưu Cẩn đang nhấc chân bắc chéo, bưng chén trà cười dài nhẹ nhàng thổi khí, giống như trước mắt không xảy ra chuyện gì vậy. Tiêu Phương đứng trong góc tường, híp mắt vuốt râu bạc, trên mặt tỏ vẻ lo lắng, chỉ tiếc ánh mắt kia nhìn sao cũng thấy gian trá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...