- Làm Quốc công cũng không yên đâu. Ta thực sự là nợ Lão Chu gia hắn. Khi ta nạp thiếp, Hoàng thượng đại hôn. Ta là thiên sứ, hắn ta vào động phòng ta thủ động phòng. Ngọc Nhi và Tuyết Nhi qua cửa ngày hôm sau ta mới gặp. Hôm nay là ngày Văn Tâm qua cửa, ta lại tới chọn Phò mã cho Công chúa. Ôi, Văn Tâm vì ta mà phải chịu quá nhiều đau khổ. Hôm nay nói gì cũng phải quay về sớm, không thể để Nhất Tiên thay ta bái đường động phòng được chứ?
Dương Lăng đưa tay lên vuốt cằm, cùi chỏ chống xuống bàn, sắc mặt vui mừng lẫn lộn. Nhìn thấy một chàng thanh niên tuổi tác phù hợp tự lên đài báo danh, gia thế, lại có tài nghệ biểu diễn hiện trường, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.
Thọ Ninh Hầu và Tất công công không biết vị Quốc công gia này không nói lời nào, lại có bộ dạng mặt mày hớn hở, rốt cuộc là có hài lòng hay không? Đành phải ra mặt thay cho vị quan chủ tuyển này, tự quyết định chọn người. Dù sao, đây là phỏng vấn lần đầu, kết quả tuyển chọn vẫn còn quá sớm. Dương Lăng không lắc đầu. Điều kiện tuyển chọn cũng đã thoáng hơn rất nhiều, một chút thời gian là có thể chọn được hơn 10 người qua cửa, được dẫn vào hậu đường.
Cao Văn Tâm rất khéo léo, hiểu lòng người. Nàng hiểu mình có thể được Ấu Nương cho phép lập làm bình thê, phần đa nguyên nhân là nàng đã trị khỏi tật của Dương Lăng. Ngọc Nhi và Tuyết Nhi cũng không thể bất mãn về chuyện này được. Song, dù cùng làm tỷ muội với mấy người, chuyện này nếu nói trong lòng họ thấy thoải mái thì cũng không phải.
Nếu Dương Lăng gióng chống khua chiêng, thân bằng hảo hữu, cả triều văn võ đều tới chúc mừng. Đặc biệt là địa vị của hắn bây giờ là Quốc công. Quốc công cưới bình thê Hoàng thượng cũng phải tặng quà. Hai người Ngọc Đường Xuân ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng không ghen ghét mới lạ. Cho nên Cao Văn Tâm vẫn luôn nói với Dương Lăng, nàng đã vào cửa, không có chuyện tái giá. Đơn giản là một nghi thức phu thê bái đường là được rồi.
Dương Lăng bây giờ đã có hai vợ và hai thiếp vào cửa rồi. Nhưng, chuyện vui thực sự vẫn chưa có lần nào. Bao gồm cả Cao Văn Tâm lần này với thân phận bình thê vào cửa. Cuộc đời này trừ phi tiếp tục nạp thê tử vào cửa, nếu không thì đừng mơ tưởng nữa. Dương Lăng tự lường trước được không thể cưới thêm chính thê nữa. Nếu không làm chuyện hôn sự, Văn Tâm lại có chút e dè, dứt khoát là không thông báo cho phụ tá cấp dưới, chỉ báo tin cho mấy người bạn bè thân thích Hàn Uy, Dương Vân Long, Dương Thận. Mời họ tới nhà uống rượu mừng.
Lại thêm nửa canh giờ nữa, họ cũng chuẩn bị tới Dương phủ rồi. Lát nữa sẽ bàn bạc với họ một chút, hay là tan trước là được. Những đứa bé này chọn thế nào cũng đều như vậy. Có lẽ là tuổi trẻ ấu trĩ. Nếu thực sự có một thiếu niên lão thành, thấy được tâm cơ đầy bụng lại không thích chọn.
Dương Lăng nghĩ tới đây, nhàm chán đứng dậy ngáp một cái. Miệng hắn vẫn còn chưa kịp ngậm lại, một tiểu tử đứng trước đài đó liền khom người hành lễ, ngơ ngác hỏi:
- Đại nhân, ngài muốn hỏi điều gì?
- Ta hỏi ….
Nhãn lực này còn muốn ứng tuyển Phò mã sao? Dương Lăng xua tay. Chỉ nói một câu, chàng thanh niên chí lớn này giống như một bản kế hoạch hoàn hảo đã tan thành bọt nước:
- Đi xuống!
Dương Lăng mặc kệ vẻ mặt người đó buồn bã như cha mẹ chết, thấp giọng nói với Thọ Ninh Hầu và Tất công công:
- Trường Hầu gia, Tất công công, ta thấy cũng không còn sớm nữa, xem thêm 20 – 30 người nữa thì dừng, ngày mai tiếp tục, thế nào?
Hai người liền chắp tay nói:
- Xin nghe theo lời chỉ dạy của Quốc công.
Dương Lăng chú ý thấy bên trái đài có một thân binh vẫy tay ra hiệu với hắn, liền gật đầu nói:
- Được rồi, hai vị cũng đã mệt rồi, ta đi tiểu tiện một chút.
Hắn đi xuống đài tuyển chọn. Người đó thấy Dương Lăng xuống đài, liền quay người đi trước. Phòng lớn nhỏ của 'Chư Vương Quán' không ít. Hai người một trước một sau tới một phòng yên tĩnh. Lưu Đại Bổng Chùy như hình với bóng đứng chặn ở cửa, Dương Lăng nghiêng người đi vào trong phòng.
Người này tên là Hạ Hiểu Văn, tự Thần Cơ Doanh Thời, là thân binh tùy tùng của Dương Lăng. Qua nhiều ngày luyện tập như vậy, sớm đã trở thành một nhân vật độc lập một phương, phụ trách khá nhiều việc dưới trướng Dương Lăng.
Y thấp giọng nói:
- Công gia, Lưu Cẩn đã thảo thánh chỉ. Nội xưởng quả nhiên đã quy về do Ti lễ Giám quản hạt rồi. Lưu Cẩn bây giờ đang ngồi kiệu 16 người khiêng, đang dẫn theo người đi tới Tây Sơn. Nhìn bộ dạng muốn sẽ lập tức tiếp quản tất cả mọi việc của Nội xưởng.
Dương Lăng khẽ mỉm cười nói:
- Tất cả do hắn ta. Đại Đương đầu … ồ, Ngô Xưởng đốc nói thế nào?
Hạ Hiểu Văn cũng mỉm cười, nói:
- Xưởng đốc đại nhân nói, tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa rồi, tấu chương sẽ nhanh chóng được trình lên. Hắn liền nghển cổ lên nhìn Lưu công công tới tiếp tay làm cục diện càng rối rắm. Chức vụ Xưởng đốc mới này của hắn ta cùng với Công gia ngài không ít liên lụy. May mà nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút, về nhà chơi với cháu.
Dương Lăng cười ha hả, suy nghĩ một hồi nói:
- Hiện tại hẳn giờ Thành đại nhân đã nhận được tin ta đã bình an vô sự rồi. Lập tức truyền một lệnh, bảo nàng không nên vào kinh. Vu đại nhân hiện ở Dương Châu, để Vu Vĩnh đi gặp nàng ta, giao việc đi làm. Sau đó lập tức trở về Kim Lăng trấn thủ. Giang Nam là trọng điểm phát triển của chúng ta từ nay về sau, không thể sơ suất được.
Hạ Hiểu Văn liền nói:
- Vâng, nhân mã của bắc lục tỉnh sớm đã bàn giao rồi, Hàn Lão gia tử hôm qua đã cắt đứt quan hệ với tất cả Nội xưởng rồi. Tin tức bên phía bắc và mệnh lệnh của ngài sẽ được chúng ta liên hệ bằng đường quân dịch.
Dương Lăng chỉ khẽ gật đầu.
Lực lượng khống chế của Nội xưởng bây giờ đã chia làm hai rồi. Bảy tỉnh phía nao giao cho Thành Khởi Vận. Sáu tỉnh phía bắc giao cho Hàn Lâm. Hai bộ phận lớn này bao gồm cả thế lực chính trị, tổ chức kinh tế và vũ lực bí mật, các phương diện đều có người phụ trách cụ thể.
Trọng điểm của sáu tỉnh phía bắc Dương Lăng đặt ở Liêu Đông. Nơi này hắn không có ý đồ kiếm tiền, thậm chí ngay từ ban đầu vì nhanh chóng mở ra cục diện, tiền kiếm được ở Nội xưởng Giang Nam phần lớn đều đầu tư vào đây. Hắn không tiếc bất kỳ giá nào để tai mắt của mình được trải rộng Liêu Đông và Tắc Ngoại. Khiến cho cục diện được bó gọn vào khối dất này, chỉ là vì hắn biết uy hiếp nội bộ Trung Quốc, thường đến từ phương bắc.
Hắn biết, đối với Đại Minh mà nói, uy hiếp tương lai là người Nữ Chân. Nhưng, từ khi hắn tới thời đại này, thế giới này đã xảy ra chút thay đổi. Do vì sự nỗ lực của hắn, sự phát triển và lịch sử vốn có của ba bộ tộc Thát Đạt, Ngõa Lạt, Ngột Lương Cáp và Nữ Chân đã có sự khác biệt. Điều này tương lai cũng sẽ không thể xác định được.
Ai cũng không biết bá chủ tương lai của thảo nguyên liệu có phải là tới từ Nữ Chân Kiến Châu không? Hay là một bộ lạc thiểu số trong các bộ tộc Thát Đạt, Ngõa Lạt. Nhân duyên tế hội, dựa vào mấy khôi giáp, dăm ba chục người cuối cùng trở thành cộng chủ thiên hạ. Không có đối thủ thực sự, đó chỉ có một mình mình tranh bá một phương, một mặt làm suy yếu kẻ thù, tiêu trừ nguy hiểm vô hình.
Muốn mình hùng mạnh, cải cách cấp tiến là điều không thể thiếu. Huống hồ, hắn cũng không nắm được các quốc sách cụ thể thiết thực hiện hành phù hợp với thời đại hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...