Sáng sớm, sau khi Chính Đức Hoàng đế rửa mặt chải đầu liền đến đình viện luyện công phu, thuận tay cầm khăn do Khâu Tụ đưa lau mồ hôi ở cổ. Khâu Tụ cười nịnh nói:
- Hoàng thượng, công phu của Người càng ngày càng xuất sắc rồi, uy lực vung đao như mãnh hổ, nô tỳ đứng cạnh cũng thấy giật mình.
- Ha ha, đây là trẫm học từ ngoại Tứ gia quân và biên quân tướng sĩ, đao pháp này là Đại Minh ta dạy binh sĩ trong quân sử dụng. Có câu “nguyệt côn niên đao cả đời thương” (*), đao tuy không khó luyện nhất, nhưng so với khi trậm theo Cẩm Y Vệ luyện kiếm pháp trước kia còn khó hơn. Giết địch trên chiến trận, nhắc đến thì đao vẫn làm chủ.
(*) Ý nói những gian khổ khi luyện côn, đao, thương đo bằng tháng, năm và cả đời người.
Chính Đức được Khâu Tụ khen, nhân cơ hội khoe khoang:
- Khi thế đao mạnh, lực phải lớn, nhất là đơn đao. Đơn đao phải xem tay, song đao thì xem bước, lực tay của trẫm vẫn chưa đủ mạnh. Nếu ngươi nhìn thấy Hứa Thái dùng đao, nhất là Đỗ Phong Tử và Kinh Phật Nhi của Đại Đồng phủ, đó mới là đao pháp sắc bén như giết thần.
- Dạ dạ dạ, Hoàng thượng rộng lượng vô cùng, nô tì khâm phục. Cũng sắp thượng triều rồi, Hoàng thượng nên thay đồ thôi.
Khâu Tụ căn bản không biết võ công, nghe không hiểu gì. Sợ nịnh bợ quá mức, vừa nghe Chính Đức muốn luận đao pháp với mình, y vội vàng chuyển đề tài khác.
- Hả?
Chính Đức thấy sắc trời đã sáng, đến lúc thượng triều rồi, thiết nghĩ hôm nay bá quan lại đấu nước miếng nữa, có điều y không thèm lo. Chiều hôm qua gặp Đường Nhất Tiên, y đã nói ý định của mình với Đường Nhất Tiên, bảo nàng trở về nói với Dương Lăng sáng sớm mai vào điện, Hoàng thượng muốn đích thân gia phong Quốc công, xem quan viên còn có thể lắm mồm thế nào nữa.
Chính Đức cười đắc chí, bèn phân phó:
- Mau bày loan giá, trẫm thay triều phục rồi đi.
Y ném khăn cho Khâu Tụ rồi bước về phòng. Khâu Tụ ở sau lưng Chính Đức dùng tay ra hiệu với tiểu Hoàng Môn đứng ngay cửa, sau đó xoay người ra ngoài. Cửa mở ra, Chính Đức bước vào, bốn tiểu Hoàng Môn hầu hạ thay đồ đang chỉnh vương miện và long bào, đồng thời cũng trò chuyện, dường như không hề chú ý tới Hoàng thượng đã vào.
Một tiểu Hoàng Môn trong đó nói:
- Nghe nói hôm qua Hoàng thượng vào triều sớm, quan lại yêu cầu bãi miễn gia phong đối với Dương Lăng Dương đại nhân, kết quả lại có người phản đối, triều hội mở đến tận chiều cũng chưa thể định luận, hôm nay lâm triều quan lại hẳn sẽ tranh cãi nữa..
Một tiểu thái giám khác nói:
- Hải! Có gì phải làm ầm lên, chỉ cần Dương đại nhân không muốn làm Quốc công, Hoàng thượng có thể miễn cưỡng ngài ấy được sao? Hoàng thượng sủng ái Dương đại nhân mà.
- Ngươi biết quái gì! Quốc công? Thế tập công gia và thế tập Hầu gia là đẳng câp, Dương đại nhân nếu làm Quốc công, còn có thể đảm nhiệm Đề đốc Nội xưởng, còn có thể làm đốc quản hải vận Giang Nam, còn có thể đảm nhiệm thường chức trong triều sao? Hiện tại Dương đại nhân rất oai phong, thiên hạ hôm nay ngoại trừ Hoàng thượng thì chính là Dương đại nhân rồi.
Nếu trở thành Quốc công, Dương đại nhân mới hai mươi tuổi, phải từ bỏ quyền lực lớn như vậy, chịu mới là lạ. Một người là Quốc công không quyền không thế, một người là đại quan nắm quyền hành lớn. Đồng thời còn có thế tập Hầu gia đủ để con cháu hưởng mãi không hết, ngươi chọn đi, nếu là ngươi thì sẽ chọn ai?
- Ta? Ta... Ta nếu có thể làm Tập Đại tổng quản ngự thiện phòng cũng đủ rồi, mỗi ngày có đồ ngon để ăn, ta nào dám nghĩ nhiều như vậy.
- Ta khinh, biết ngay ngươi không có tiền đồ mà.
- Ngươi có tiền đồ, vậy ngươi muốn làm gì?
- Ta, ta mong cố gắng thêm ba mươi năm, làm đến quản sự của Kính Sự phòng. Ầy, số phận hẩm hiu...
Trong lòng Chính Đức thấy không thoải mái. Dương khanh hắn... thật sự để ý quyền thế như vậy sao, muốn dưới một người trên vạn người, làm đệ nhất quyền thần của đương triều sao? Một tia u ám dấy lên trong lòng y.
Không thể nào, không thể nào! Trong lòng Chính Đức hơi hốt hoảng, y không tin Dương Lăng có ý định mưu nghịch, nhưng Dương Lăng trong lòng y thực sự là một thần tử hoàn mỹ nhất. Về mặt cảm tình giống như huynh đệ thủ túc, y không muốn người mình tin cậy nhất lại có tư tâm như thế. Chuyện thường tình của con người, y nguyện ý cho, song lại không muốn ngươi lúc nào cũng nhớ đến.
Sắc mặt của Chính Đức trầm xuống, y đằng hắng một tiếng, bốn tiểu Hoàng Môn quay đầu lại, thấy Hoàng thượng tới bèn vội quỳ xuống dập đầu. Chính Đức không vui bảo người chỉnh áo mũ. Sau khi chỉnh tề, y bước ra phòng đi về phía nghi trượng cùng các hoạn quan theo hầu.
Khâu Tụ nhìn thấy thần sắc y, trong lòng mừng thầm: Chỉ cần gieo mầm mống nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng, có điều kiện có lợi khi Lưu công công và bọn ta luôn ở cạnh Hoàng thượng, dù bọn họ là anh em ruột cũng sẽ hãm hại nhau dưới sự châm ngòi không ngừng của bọn ta. Để mầm mống nghi ngờ trong lòng Hoàng đế mọc rễ nẩy mầm, càng ngày càng lớn, thậm chí đẩy đến mức ngươi chết ta sống.
Ha ha! Dương Lăng ơi Dương Lăng, làm công gia thanh nhàn không chịu, ngươi lại tự đào mộ chôn mình, đừng trách bọn ta không trượng nghĩa. Trương Văn Miện không hổ là đệ nhất cơ trí bên người Lưu công công, kế sách của Mã công công được y bổ sung, có bước mai phục này, các kế sau có thể thuận lợi hơn rồi, kẻ đọc sách đúng là giết người chỉ cần há miệng mẹ nó thôi.
Văn võ bá quan đều tới, không ai xin nghỉ, dù thực sự có người đau đầu khổ não, họ cũng dùng tinh thần không sợ cách mạng cản trở hỏa tuyến vào triều từ sớm rồi. Trải qua hiệp đọ sức đầu tiên hôm qua, hai bên đều chuẩn bị đầy đủ về các mặt pháp lý, chính thể, quan chế, tổ chế, chuẩn bị tiếp tục liều chết đánh cược một phen.
Nhất là hôm nay mồi lửa của cả sự việc - Dương Lăng cũng đứng ở kim điện, mãng bào đai ngọc, áo mũ chỉnh tề. Hắn đứng tại chỗ đó, hai mắt như mở như khép, thần khí không mấy khác lúc mới đầu khẩu chiến ở tiệc, những kẻ bị hắn chỉ trích không khỏi ngấm ngầm xì xào.
Chính Đức vào điện yên vị, ánh mắt vừa chạm phải Dương Lăng, một chút nghi ngờ trong lòng y lập tức tan thành mây khói. Chỗ khác nhau giữa Dương Lăng và những quan viên khác chính là ánh mắt mà hắn nhìn bản thân y, cho dù hắn đang hành đại lễ ba quỳ chín lạy, trong mắt của hắn cũng không hề có sự kính sợ vô hạn của thần tử đối với Hoàng đế chí cao vô thuợng. Đó là một cảm giác thân thiết, một cảm giác quan tâm, một người không sợ quyền uy tại sao lại để ý quyền lực, hắn sẽ tham quyền, chuyên quyền sao?
Ti điện thái giám đã thay người, Tất Vân bị Lưu Cẩn đuổi tới lãnh cung quét sân, đổi lại là thái giám Tôn Bân của Nội Quan Giám. Tiểu thái giám tuổi không lớn lắm, chỉ mới mười chín tuổi, từng học ở Nội thư đường, từng là tùy tùng cận thân ở Càn Thanh cung, kế nhiệm viết chữ ở Ti Lễ Giám. Tuy y không phải thân tín của Lưu Cẩn, có điều con nguời cực kỳ thành thật, hơn nữa cũng được Chính Đức yêu thích, cho nên Lưu Cẩn vừa nhắc tới, Chính Đức liền gật đầu đồng ý.
Tôn Bân đợi bá quan kiến giá xong, ai ấy về chỗ của mình, lúc này y mới xướng lên:
- Văn võ bá quan, có việc mau tấu, không việc bãi triều.
Dương Lăng liếc qua Tiêu Phương. Tiêu Phương lập tức đứng ra nói:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, thần có bản tấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...