Dương Lăng ở trong phủ không biết xảy ra chuyện gì, trên Kim Loan điện chưa tan triều, lại không ai có thể nghe được tin cụ thể, hắn đứng ngồi không yên. Cuối cùng hắn gọi người dẫn ngựa đến, đang định đích thân đi vào thành hỏi thăm một chút, kiệu quan của Tiêu Phương đã hối hả đến nơi.
Dương Lăng nghe Tiêu Phương nói xong, mới biết hôm nay trong kinh có động tĩnh lớn như vậy là vì Uy Quốc công hắn. Dương Lăng vốn không mấy hứng thú chuyện làm Vương làm hầu, nếu không phải muốn gây dựng sự nghiệp ở thời đại này, dùng nỗ lực của mình để tránh cho đời sau có nhiều bi kịch. Ngay cả chức Xưởng công Nội xưởng quyền uy hiển hách hắn cũng không nguyện ý nhậm chức, cho nên chỉ thản nhiên cười, đồng ý khước từ chức vị Quốc công.
Tiêu Phương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu Dương Lăng chủ động khước từ, thiết nghĩ Hoàng thượng cũng đồng ý. Tiểu Hoàng đế chung quy vẫn còn trẻ, nhìn không thấu đáo âm mưu giảo quyệt trong chốn quan trường. Mà người của Lưu Cẩn phái chỉ cho rằng luận công Dương Lăng phải được gia phong, căn bản không đề cập tới chức vụ và quyền lực hiện tại của hắn. Những thứ này chỉ cần đưa Dương Lăng vào tròng, chính thức quyết định tước bỏ chức vị Uy Quốc công thì sẽ không sợ hắn không giao ra.
Tiêu Phương và Dương Lăng ở trong thư phòng bí mật bàn luận đến tận chiều mới cáo từ rời đi, chuẩn bị triệu tập người của Dương Lăng phái ngày mai lâm triều cùng nhau tạo thế, giúp hắn tháo gỡ tước vị Uy Quốc gò bó này.
Tiễn Tiêu Phương về, Dương Lăng trở lại thư phòng suy nghĩ lại toàn bộ sự việc. Lưu Cẩn làm vậy thật ra là một nước cờ hay, lão ra vẻ chí công vô tư trước mặt Hoàng thượng và người trong thiên hạ, vờ thân thiết với Dương Lăng để gây thiện cảm với Hoàng đế, đồng thời lại buộc bản thân hắn giao lại quyền lực trong tay. Với thế lực hiện tại của Lưu Cẩn, chỉ cần giao quyền, có lý nào lại không quy về tay lão?
Không thủ thì Lưu Cẩn có thể cắn chết, có điều ý chỉ của Hoàng đế không dễ dàng rút lại. Công lao của Dương Lăng đủ để gia phong Quốc công, hơn nữa chắc chắn bản thân hắn cũng không tiện trực tiếp chỉ rõ với Hoàng thượng rằng họ tiến cử hắn là vì muốn tước bỏ quyền của hắn, muốn hắn ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy nhiên âm mưu này biết mà không phá thì thôi, đã gọi là âm mưu thì không thể chỉ rõ ra được, một khi bị kẻ khác hiểu rõ dụng tâm của ngươi thì khó đạt được hiệu quả như mong muốn. Các lão thần trong triều lăn lộn quan trường cả đời, sao có thể không đối phó lại mấy tên thái giám thiếu kinh nghiệm trong hậu cung? Mưu kế này đã bị nhìn thấu, chỉ cần bản thân ra vẻ đường hoàng kiên quyết từ chức, y còn có thể giở trò gì nữa?
Lưu Cẩn lợi hại ở chỗ có thể đoán được tâm tư hoàng thượng, lợi hại ở quan hệ thân mật giữa y và Hoàng đế, chứ không phải y có quỷ kế lợi hại thế nào ở chốn quan trường. Bằng không với quan hệ và quyền lực mà y sở hữu, lại không giống bản thân hắn làm đủ thứ cải cách và quan hệ lợi hại không thể điều hòa với phái bảo thủ, thế lực của y đâu chỉ phát triển như cục diện hiện giờ? Nhưng đám người Trương Thái và Trương Văn Miện dưới trướng y cũng không phải ngồi không, bọn họ tất nhiên cũng sẽ dự đoán được hắn nhất định khước từ, họ còn có thể giở đòn sát thủ nữa sao?
Dương Lăng mỉm cười: Bên cạnh ta có một nhà đại âm mưu, đáng tiếc nàng không ở đây. Bằng không, nàng tám chín phần có thể nhìn thấu âm mưu mà đám Lưu Cẩn muốn sử dụng, ta có thể nắm rõ mà liệu trước tiên cơ. Hiện tại cũng đành đi bước nào xem bước đó, dù sao cuộc chiến này sẽ không chấm dứt trong nhất thời, ta muốn tước quyền Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cũng muốn tước quyền của ta, ngày tháng vẫn còn dài lắm.
Lúc này, Dương Lăng thấy ánh mặt trời dần tắt, đang định gọi người thắp đèn lên. Vân nhi hai tay ướt sũng, trong tay còn cầm một cây kéo thi lễ với Dương Lăng:
- Lão gia, Cao quản gia bảo tôi thông báo lão gia, trước nhà có người đến thăm, xưng là họ Dương tên Thận, lão gia có muốn gặp không?
- Dương Thận? Gặp! Gặp chứ! Mời y đến hậu... Không không, ta tự mình đi đón y.
Dương Lăng mừng rỡ, vội vàng đứng lên ra ngoài. Hắn đi tới bên cửa bèn nhìn sang Vân nhi, chợt hỏi:
- Ngươi đang giặt quần áo?
- Đúng vậy, lão gia.
- Hửm? Vậy ngươi cầm kéo làm gì?
- À...
Vân nhi cười khan nói:
- Quần áo rách rồi, tôi cắt ra rồi vá lại.
Dương Lăng mở to hai mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Vừa giặt vừa vá quần áo? Ừm... Được rồi, ngươi lo việc của mình đi.
- Vâng, lão gia!
Vân nhi nhanh như chớp chạy mất.
Dương Lăng không kịp nghĩ gì, cũng vội chạy về phía tiền sảnh, vừa thấy thư sinh áo xanh nho nhã đúng là Dương Thận, Dương Lăng cười to nói:
- Dương Thận. Quả nhiên là ngươi, ha ha, không ngờ ngươi tới nhanh như vậy. Ta vừa mới đến kinh còn chưa kịp gặp Hoàng thượng tiến cử thì ngươi đã tới.
Dương Thận mỉm cười thi lễ nói:
- Ha ha, tiểu nhân đi sớm hơn đại nhân mười ngày, có điều hôm qua mới đến kinh sư, vừa đến liền nghe nói đại nhân gặp nạn, ngạc nhiên đến thất kinh hồn vía. Tiểu nhân đang hoang mang thì lại nghe nói đại nhân đã giục ngựa về kinh, may mà việc đó không phải sự thật.
- Đại nhân vừa mới hồi kinh, mọi việc phức tạp. Tiểu nhân định qua hai ngày nữa mới đến thăm, hôm nay nghe được một tin nên không thể không đến thăm trước.
- Hả?
Dương Lăng chớp mắt, đăm chiêu rồi nói:
- Đi, chúng ta đi đến thư phòng thong thả hàn huyên.
Vừa vào thư phòng, Dương Lăng liền nghiêm nghị nói:
- Thận lão đệ là vì hôm nay triều nghị bãi miễn tước vị Uy Quốc công của ta mà đến?
- Ha ha, đại nhân liệu sự như thần, tiểu nhân đến là vì chuyện đó.
Dương Lăng cười ha ha, nói:
- Mời ngồi.
Hắn ngồi sau bàn rồi bảo người dâng trà. Sau khi đóng kín cửa phòng, hắn liền hỏi:
- Không biết Thận lão đệ có gì chỉ giáo?
Dương Thận mỉm cười nói:
- Chức Quốc công làm cũng được, không làm cũng thế, vốn không quan trọng. Việc quan trọng chính là những kẻ đẩy đại nhân lên trên và kéo đại nhân xuống đều có chủ ý gì. Đại nhân nói có phải không?
Dương Lăng mỉm cười nói:
- Ha ha. Ta đi thẳng vào vấn đề vậy, ngươi cứ đối đãi thành khẩn thôi, dù gì cũng muốn nói đến Lưu Cẩn mà thôi, phải không?
Dương Thận nghiêm nghị đứng dậy, cúi người thật thấp, nói:
- Đúng vậy! Tiểu nhân thỉnh giáo đại nhân, Lưu thái giám này như thế nào?
Chậc chậc, giọng điệu này... Dương Lăng suýt nữa cũng đứng dậy cúi chào, nghiêm nghị trả lời:
- Đổng Trác, danh là Hán Tướng, thật cũng là Hán tặc.
Dương Lăng nghĩ ngợi một hồi rồi từ tốn nói:
- Nếu nói y là gian hoạn thì được; nếu nói là y nịnh thần cũng được; gây hại không chỉ trong cung đình.
Dương Thận nhìn thẳng vào hắn, hỏi:
- Hiện giờ đại nhân bây giờ có thể vì nước trừ giặc không?
- Không thể!
- Tìm khắp chốn, người có thể chống lại Lưu Cẩn duy chỉ có đại nhân. Tiểu nhân cũng biết đại nhân và Lưu Cẩn như nước với lửa, không biết đại nhân khi nào lại kết thù với Lưu Cẩn?
- Làm thế lực của y suy yếu, đả kích khí thế của y, ta có thể làm được. Nếu muốn hoàn toàn loại bỏ tai họa này thì rất khó! Trừ phi Lưu Cẩn mất đi thánh sủng, nếu không chẳng ai loại trừ được y. Nhưng nếu y thực sự đã thất sủng thì cũng không có nguy hại gì khác, cần gì phải diệt trừ y?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...