Ngược Về Thời Minh

Ấu Nương biết tình tình của hắn, lấy một túi mướp đặt bên cạnh hồ nước, dịu dàng nói với hắn:

- Chàng ngâm trước một lát, thiếp đi xem thử bảo bảo đã tỉnh chưa, rồi lập tức quay lại.

- Ừ.

Đối với thê tử của mình, không cần nói những lời buồn nôn. Một ánh mắt, một động tác, cũng có thể nhanh chong hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, hỉ nộ ái ố của đối phương.

Ấu Nương nhẹ nhàng đóng cửa lại, Dương Lăng thở một hơi thật dài, dùng nước sạch rửa mặt, từ từ nhắm hai mắt yên lặng suy tư:

- Phải nghỉ ngơi cho thật khỏe. Hoàng Thượng đã cho nghỉ, thì trước tiên ngủ một ngày. Chuyện bắt kẻ ác ở Tứ Xuyên, lát nữa theo phỏng đoán của mình phái đám Phiên Tử đi điều tra một chút, chỉ mong không phải Thục thế tử gây nên.

- Còn bên chỗ Vận Nhi, không biết bây giờ thế nào, mấy tên sứ giả đưa tin mình lần lượt phái ra hẳn cũng đã đến rồi. Văn Tâm, đi qua cửa lại chưa thành thân, nhưng nàng đã xem như là người của ta rồi. Hiện tại lại nói không cần nàng, đó không chỉ là làm kiêu thôi đâu, nàng không đi tìm cái chết mới lạ, huống hồ vị đại cô nương này Ôi! Trong lòng mình sao lại không yêu nàng chứ?

- Lưu Cẩn trong triều, hôm nay dám ương ngạnh như vậy, chứng tỏ ở trong triều lão đã có đủ thực lực, không dễ dàng đánh đổ được. Đương nhiên, chủ yếu nhất là lòng tin của Hoàng Thượng, nếu không trừ phi dám giương cờ tạo phản "Thanh quân trắc", còn ai có thể làm gì được lão? Đối với động thái của bá quan, còn phải quan sát một phen, mưu trước rồi mới hành động.

Thanh quân trắc: Quét sạch gian thần xu nịnh bên cạnh Hoàng Thượng.

- Chỉ cần lòng tin của Hoàng Thượng đối với ta không giảm, thì kết hoạch đặt "Vọng Trúc Khê" ở Tứ Xuyên của ta có thể thực hiện. Kế hoạch này cho dù không thể vung tay là đánh bại Lưu Cẩn, cũng khiến lão tổn thất một nửa thế lực. Nhưng hiện tại vẫn phải tìm thời cơ tốt? Nếu trước tiên nắm giữ đầy đủ chứng cứ phạm tội, rồi lại thực hiện cắt vây cánh, nói không chừng có thể lật đổ được lão. Nếu đánh mà không chết, thì phải cẩn thận lão ngóc đầu trở lại

Dòng nước dịu dàng ấm bập bềnh ôm lấy cơ thể, trong sự thư thái thoải mái cảm giác buồn ngủ cũng ập đến. Mí mắt Dương Lăng trĩu xuống, hắn ngáp một cái:


- Từ từ mà nghĩ tiếp, nhu cầu lớn nhất của ta bây giờ, chính là ngủ một giấc

Hàn Ấu Nương nhẹ nhàng đẩy đửa đi vào:

- Tướng

Nàng chỉ gọi nửa tiếng, thì im lặng, rón rén đi lại gần. Dương Lăng phát ra tiếng ngáy nhỏ, đã ngủ rồi.

Hàn Ấu Nương mang một đôi dép, để lộ một đôi bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu. Nàng kéo tay áo để lộ ra một đoạn cánh tay, hiển nhiên là muốn lau người cho tướng công. Nàng ngây ngốc nhìn dung nhan của Dương Lăng lúc đang ngủ ngon, vươn tay muốn vuốt lên chòm râu của hắn, nhưng lại sợ đánh thức hắn.

Nhìn thấy hai vai Dương Lăng lộ ra ngoài mặt nước, Hàn Ấu Nương cầm lấy một cái khăn lông lớn, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phủ lên người hắn, sau đó ngồi xuống cạnh bên hồ nước, hai tay chống cằm, ở bên bờ hồ ngắm nhìn người nam nhân của mình, mắt không chớp, khóe môi thỉnh thoảng nở một nụ cười mỉm, cũng không biết nghĩ đến cái gì rồi

Qua một hồi, tiểu nha đầu Vân Nhi rón rén mở cửa phòng ló đầu nhìn thử. Trong gian nhà gỗ, lão gia nằm trong nước trên chiếc băng ghế dài được đặc chế, ngủ say. Phu nhân nhoài người bên bờ hồ nước, hai má chống trên mu bàn tay, dáng ngủ hồn nhiên vui tươi. Vân Nhi muốn gọi phu nhân, nhưng ngẫm lại từ giờ đến lúc trời sáng cũng không còn bao lâu, mà mấy ngày nay phu nhân vẫn chưa ngủ. Thế là nàng đắp lên phu nhân một chiếc khăn lông, sau đó nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Chiến mã ở tiền viện dắt vào chuồng. Những thị vệ thân binh của Tứ Gia quân này vốn không bị lệ thuộc, phải ở lại trong phủ, may mà đủ chỗ, phía bắc lại rộng rãi, đệm trải ra là được, dù thế cũng bận cả ngày.

Vân Nhi tiểu cô nương là nha hoàn đi theo bên cạnh phu nhân, địa vị trong phủ không thể so với tỳ nữ khác, cho nên trách nhiệm cũng đặc biệt nặng hơn. Nàng nhìn thấy tiền viện vẫn đèn đuốc sáng trưng vẫn chưa ngủ, lại nhìn thấy lão gia phu nhân đang ngủ say, liền gọi hai tỷ muội ở gian nhà gỗ nhỏ căn dặn trông chừng, còn bản thân nàng thì cầm một cái đèn lồng đi về phía tiền viện.

Tiền viện đã được thu xếp rất khá. Cao quản gia thấy đám thị vệ đều thu xếp ổn thỏa, biết những đại hán này có sức ăn kinh người, qua cơn khốn này sợ là đã đói meo cả bụng. Trời chưa sáng, lão đã căn dặn nấu cháo, hấp màn thầu, gọi người mang vào.

Lo liệu xong, căn dặn mọi người cũng đi nghỉ ngơi. Vân Nhi đốt đèn lồng đi tới, nhìn bốn phía, tiên lên lễ phép nói:


- Lão quản gia, đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao?

Cao quản gia tưởng là phu nhân không yên tâm, sai nàng ra hỏi, liền cười híp mắt nói:

- Ừm, đều đã sắp xếp ổn thỏa, sắp tắt đèn đi ngủ. Vân Nhi cô nương mấy hôm nay chăm sóc phu nhân, cũng mệt lắm rồi, sớm đi về nghỉ ngơi đi.

Tiểu cô nương hé miệng cười, duyên dáng vuốt cằm nói:

- Vâng, lão quản gia cũng sớm đi nghỉ đi, tiểu tỳ trở về hậu viện.

Đúng lúc này, Lưu Đại Bổng Chùy hùng hục đi ra, hắn lại thay một bộ y phục, trong tay đang cầm cái áo bị dầu cháo quẩy của vị đại nhân nào đó, sữa đậu nành của vị tướng quân nào đó làm dơ, tức giận nói:

- Thật là đáng ghét, ba bộ y phục này, ta xuất kinh cũng chưa từng thay đổi, rách nát đến không cách nào mặc nữa, vất vả lắm mới trở về thay một bộ, bị tên đui mù nào làm dơ, cũng không biết có giặt ra không nữa.

Vân Nhi nghe xong thiếu chút nữa cười ra thành tiếng:

- Tên ngốc to đầu này rời kinh hơn mấy tháng mới mặc một bộ y phục, còn làm như mình là người sạch sẽ lắm đấy. Thiệt là vui mà.

Nàng ung dung bước lên phía trước, đoạt lấy y phục từ trong tay Lưu Đại Bổng Chùy đang tìm chậu gỗ khắp nơi, mỉm cười nói:


- Đừng tìm nữa, người ta giúp ngươi giặt xong rồi.

- Cô? Không không không, vậy không được đâu. Cô là người bên cạnh đại phu nhân, ta chính là người binh sĩ, không dám để cô giặt y phục.

- Được rồi được rồi, là nam nhân to khỏe, sao lề mề thế. Ta nói giúp ngươi giặt thì giúp ngươi giặt, ta thích giặt cho ngươi có được không? Mau đi ăn chút gì rồi ngủ đi.

- À ừ

Lưu Đại Bổng Chùy chậm chạp đi trở về được hai bước, bỗng lại xoay người, cắn cắn đôi môi dày, chân thành nói:

- Vậy à, cô có phải phải cô thích ta rồi không? Cô thích ta thì không được đâu. Mẹ ta nói, tương lai lấy vợ phải theo về chỗ bà. Cô là người của phu nhân, là người thành thị, không thể đi cùng ta đâu.

- Hả?

Cằm của Vân Nhi cơ hồ sắp rơi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như một mảnh vải đỏ, trợn tròn mắt nhìn Lưu Đại Bổng Chùy vô cùng đáng khinh nói:

- Ai ai ai ai ai muốn gả cho ngươi hả? Không đâu, ta khinh! Ai thích ngươi hả?

Tiểu cô nương lúng túng đến nói lắp bắp, gân cổ cũng nổi lên. Cao quản gia xem đến buồn cười, nhếch môi nhưng lại không đi sang, lão để mặc cô ta và tên ngốc nói thế nào, cũng làm như không thấy. Để Tiểu Vân cô nương khỏi khó chịu, lão quản gia lui về đứng dưới mái hiên, rồi lại lặng lẽ chuồn mất.

Lưu Đại Bổng Chùy xấu hổ nói:

- Là mẹ ta nói. Cô cũng không phải là vợ ta, cũng không phải là muội muội ta, cũng không phải là đại tẩu ta, làm quái gì lại giặt quần áo cho ta. Nữ nhân nào có ai tùy tiện giặt quần ao cho nam nhân xa lạ. Mẹ ta nói

- Cút đi, cái tên trứng vịt nhà ngươi!


Tiểu Vân cô nương không còn mặt mũi gặp người ta nữa, hung hăng nhét quần áo lại vào tay y, lau nước mắt chạy đi.

Lưu Đại Bổng Chùy ngây thơ nói:

- Cô xem, chột dạ rồi chứ gì?

Ngũ Hán Siêu tai thính mắt tinh, nghe được cuộc đối thoại của hai người, liền ra khỏi phòng, toàn bộ quá trình đều nhìn thấy hết. Tiểu Vân người ta là người bên cạnh phu nhân, tên tiểu tử này đã đắc tội với người ta mà còn không biết. Hiện tại y là thị vệ của Dương Lăng, về sau phải thường xuyên ra vào Dương phủ đó, đừng có kết thù.

Ngũ Hán Siêu vội vàng tiến lên ngăn Tiểu Vân lại, cười nói:

- Cô nương đừng trách, cái tên khốn này kỳ thực là hắn bị ngốc, nói mà không suy nghĩ. Cô nương hà tất phải chấp nhặt với hắn, ta sẽ thay hắn bồi thường cho cô.

Tiểu Vân nhận ra y, cũng biết hiện là quan lớn dưới trướng Dương Lăng. Lúc phu nhân xem thư phòng của lão gia từng nói, dường như vị quan đó trông không khác Tri phủ lão gia cho lắm, nên đối với Ngũ đại nhân này, nàng không dám làm càn, liền theo lời đứng lại.

Ngũ Hán Siêu đi sang trách móc Đại Bổng Chùy mấy câu, vỗ mạnh lên vai y, nói:

- Còn không đền cho cô nương người ta sao? Những lời nói như thế ngươi có thể nói ra sao? Mau đi!

- Ta ta nói sai cái gì chứ, làm gì đến nỗi.

Lưu Đại Bổng Chùy lẩm bẩm trong lòng, bước ba bước dài đến trước mặt Tiểu Vân cô nương, nhét quần áo vào tay nàng, to giọng nói:

- Được rồi được rồi. Cô đừng khóc nữa, ta cho cô giặt, được chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui