Lão nói xong, cảm kích liếc mắt nhìn Dương Đình Hòa một cái, đột nhiên thấy tên tiểu hồ ly này hình như cũng không đáng ghét như vậy. Lão lại không biết, Dương Đình Hòa đồng ý nói giúp lão, là vì Dương Đình Hòa chính là người Tứ Xuyên, bắt giữ hung thủ đã có Thục vương làm chủ là đủ rồi, nếu thật sự phái cái mối họa lớn tên Lưu Cẩn này tới Tứ Xuyên, dẫn theo một đám Phiên tử Đông xưởng, Nội xưởng như hổ lớn trong triều còn không biến nơi giàu tài nguyên thiên nhiên thành địa phủ quốc gia hay sao? Vậy sẽ liên lụy đến bao nhiêu bách tính đây?
Chính Đức si ngốc hỏi lại:
- Giải quyết tốt hậu quả, giải quyết tốt hậu quả gì?
- Chuyện này…
Lưu Cẩn suýt nữa phun ra câu “Quan vu Nội xưởng, hải sự nha môn”, vội vàng sửa lời nói:
- Dương đại nhân bị bọn đạo chích làm hại, vì nước hi sinh, hắn nhiều lần lập chiến công, uy danh hiển hách, triều đình chắc hẳn phải truy phong ca ngợi, lo liệu tang sự, tỏ rõ ân sủng và ưu ái của Hoàng thượng chứ ạ.
Lý Đông Dương nghe xong chợt cảm thấy không ổn, kia đường đường là quan to nhất phẩm, thi thể còn chưa tìm thấy, lo liệu tang sự này, chẳng phải qua loa đại khái rồi sao? Nhưng muốn đến chỗ nửa ngọn núi đổ sụp đó, hơn ba ngày cũng chưa dọn dẹp sạch sẽ được, tảng đá lớn đè lên thành núi, vai khiêng gỗ nạy, muốn tìm ra thi cốt thật thì phải đến ngày tháng năm nào đây.
Thời gian lâu như vậy, gió thổi mưa dầm, giao long rắn cắn rồi, quần áo đều đã nát hết, ai có cách tìm ra thi cốt của Dương Lăng đây? Mình can dự vào nữa cũng không khỏi mất đi phúc đạo của trưởng giả, cho nên lời đến bên miệng lại nuốt trở vào.
Trong lòng Chính Đức loạn cả lên, chẳng có chủ ý gì hết, nghe xong lại giống như con rối gỗ gật đầu nói:
- Được! Vậy… lo liệu tang sự cho Dương khanh, trẫm cấp cho Dương Lăng lễ tang thật lớn. Lập tức truyền chỉ, lệnh cho hai vị chủ quan Chính phó chưởng viện học sĩ Hàn Lâm Viện, Đô Sát viện, cả các quan lớn chủ chốt của Cửu khanh lục bộ, chuẩn bị các nghi cụ an táng Dương khanh, trẫm phải truy công khen ngợi.
Y đứng dậy nói:
- Các ngươi cứ chờ đi, quần thần đến đủ lại gọi trẫm, trẫm đi gặp Nhất Tiên.
Chính Đức Hoàng đế dẫn theo hai tiểu thái giám đi rồi, Lưu Cẩn vì việc gấp này mà toát mồ hôi. Chỉ thấy mũi họng đã thông, cảm mạo hình như đã khỏi rồi, cũng bận rộn đi truyền thánh chỉ.
Ba thủ phụ đại thần Nội các nhìn nhau thở dài, lặng yên tìm một chỗ ngồi xuống, mỗi người đều mang tâm tư, vì cục diện chính trị, vì tiền đồ mà lo lắng không thôi…
Trong Cầm Tiêu Trúc lư của Chính Đức yên tĩnh không một tiếng động, bên đường lá vàng đã mọc đầy cành trúc, trong tiếng gió nhẹ phát ra âm thanh xào xạc. Có vẻ tiêu điều không một chút sinh khí.
Chính Đức lẻ loi bước một mình, hai tiểu thái giám dừng ở rất xa phía sau, không nói lời nào. Chính Đức bước nhẹ tới Trúc lư, thấy Đường Nhất Tiên đã thay một bộ u phục đỏ thẫm, mặc quần đen tuyền, eo thắt lụa trắng, cái eo nhỏ nhắn như sắp gãy, nằm sấp trên bàn, đang buồn bã khóc ròng.
Chính Đức đi tới, thấy trên bàn đặt một dải lụa trắng, chắc là Đường Nhất Tiên vừa mới xé ra. Trên gò má trắng nõn của Đường Nhất Tiên còn vương nước mắt. Chính Đức khe khẽ thở dài, nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng. Đường Nhất Tiên bỗng ngồi bật dậy, nhào vào lòng y, òa lên khóc lớn.
Trong lòng Chính Đức cũng khổ sở, ánh mắt long lanh nói:
- Nhất Tiên. Đừng đau khổ, trẫm… trẫm nghe xong trong lòng cũng khó chịu lắm.
Đường Nhất Tiên khóc không thành tiếng:
- Thiếp nhớ tới lần đầu gặp mọi người, nhớ tới lần trong quân doanh của Thần Cơ Doanh, nhớ tới khi gặp lại hai người ở Đại Đồng, trong lòng khổ sở vô cùng. Thiếp vốn nghĩ hai người là quân thần cũng như thủ túc, thiếp… có đại ca rất thương yêu thiếp, lại có người, chúng ta sẽ mãi mãi vui vẻ bên nhau, nhưng mà…
Chính Đức buồn bã, cất giọng khàn khàn:
- Trong lòng ta, Dương khanh quả thực thân thiết như người cha người anh, trẫm cũng muốn có thể cùng y quân thần như thủ túc, cả đời như thế, ai ngờ… Nhất Tiên, đừng đau khổ nữa, người chết không thể sống lại được. Trẫm không yên lòng về nàng mới qua thăm, lát nữa lại phải trở về, lo công việc hậu sự cho Dương khanh.
Đường Nhất Tiên rời khỏi lòng y, nhẹ nhàng lau nước mắt đi, thấp giọng nói:
- Thiếp không chỉ khổ sở, thiếp còn đang lo lắng, không biết Ấu Nương tỷ tỷ biết tin, tỷ ấy sẽ… tỷ ấy sẽ ra sao.
- Ấu Nương tỷ…
Chính Đức há miệng thở dốc, cũng không cách nào phản bác.
Hai người tựa vào nhau, tâm tư bồng bềnh, suy nghĩ về những chuyện xưa ngọt ngào, giờ phút này lại lộ vẻ chua xót. Không biết qua bao lâu, một tiểu hoàng môn đứng ở cửa nhỏ nhẹ nói:
- Hoàng thượng, chư vị đại thần đều đã tới rồi, cung thỉnh Hoàng thượng nghị sự.
- Biết rồi.
Chính Đức lau lau khóe mắt, đứng dậy muốn đi, nhìn thấy dải lụa trắng trên bàn kia, thuận tay cầm lên, quấn trên long bào của mình. Đường Nhất Tiên giật mình kinh hãi, bật thốt lên:
- Hoàng thượng!
- Trước mặt nàng, ta vĩnh viễn là Tiểu Hoàng, Hậu Chiếu. Đại ca của nàng, cũng là đại ca của ta.
Chính Đức Hoàng đế mím môi, buộc nhanh dải lụa trắng, sải bước ra khỏi phòng.
Chỗ ở của Chính Đức, căn phòng lớn không khoa trương giống như phòng ngủ, thư phòng, phỏng nghị sự, chen chúc gần như tất cả quan viên đang kiểm soát mọi hoạt động của triều đình. Tin tức Dương Lăng gặp nạn mọi người đều biết cả rồi, bất kể là rất thương tâm hay rất vui mừng, trên mặt mỗi người đều mang nét bi thương, vẻ mặt ngưng trọng.
Chính Đức Hoàng đế vào phòng, mọi người thấy thắt lưng Hoàng thượng lại quấn lụa trắng, giật nảy mình, Tả đô ngự sử Đốc sát viện Lưu Quản nhướng mày định tiến lên khuyên can: “Thật nực cười, quân thần như phụ tử, nhân luân đại lễ, ở đâu có chuyện quân để tang cho thần, cha khoác đay vì con được?”
Dương Đình Hòa quắc mắt, lập tức trừng mắt với gã, ánh mắt sắc bén, bao hàm ý cảnh cáo, Lưu Quản bất giác ngừng bước.
“Thật sự là ngu mục, cũng không phân rõ thời điểm gì hết, Hoàng thượng bản thân đã lửa không chỗ phát, bây giờ tiến lên không may, nhẹ nhất cũng phải lập tức bãi quan làm dân thường”, Dương Đình Hòa xua xua tay áo, lão nhiều lần huých phải đinh rồi, cuối cùng cũng hiểu ra tiểu hoàng đế tùy hứng và không câu nệ nghi thức thông thường, bây giờ phái Thanh lưu thế lực cực yếu, sao có thể để tổn thất thêm nữa?
Quy cách lo liệu lễ tang tương xứng với chức vị của hắn. Chức vị này, bình thường đối với thần tử có công lại trên chức vụ vốn có phải phong thêm chức vụ hoặc tước vị khác, chức vị định rồi thì mới bàn đến tên thụy hiệu, sau đó lại nghiên cứu quy cách mai táng.
Dương Lăng đã là Nhất đẳng hầu, không thể thêm tước vị, mọi người bèn suy nghĩ thêm một danh hiệu Vinh Lộc đại phu hoặc tam sư tam công, sau đó lại đặt thụy danh, không ngờ Chính Đức Hoàng đế đã sớm có chủ ý. Vừa mở miệng là phong Quốc công, dọa cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Đại Minh ngoại trừ Lục vương và mười vị quốc công khai quốc khác họ ra, thần tử đời sau có công huân lớn hơn thế, cũng không được phong Quốc công. Công lao của bọn họ có lớn hơn, cũng không hơn được công thần khai quốc đã mở mang bờ cõi giành lại chính quyền chứ? Cho nên mặc dù không có quy định nào ngăn vua không thể phong công, nhưng vẫn chưa từng có đại thần nào được xứng phong chức quan này, cũng không ai dám hi vọng xa vời có được niềm vinh quang ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...