Chỉ huy Cẩm Y vệ Dương Ngọc cưỡi ngựa đeo kiếm, suất lĩnh một đội thị vệ đi trước dẫn đường, phía sau có một cỗ kiệu nhỏ, do tám tiểu thái giám khiêng, lắc la lắc lư chạy nhanh như bay, tới trước Ngọ môn, đổi thành mấy đại hán tướng quân, vì theo quy định thái giám không thể khiêng kiệu xuất cung, đến bây giờ giống như thi đấu tiếp sức vậy, kiệu nhỏ chạy càng nhanh hơn, ra khỏi cửa cung đến thẳng Báo Viên.
Lưu Cẩn ngồi trong kiệu, trong lòng vui như hoa nở, dọc đường đi vui sướng như vừa được uống bốn lạng rượu trắng, như lọt vào sương mù, bản thân cũng không biết trong lòng đang vòng vo những ý niệm gì: Kẻ khó lật đổ nhất, cũng là đối thủ đáng sợ nhất cứ thế chết đi, vốn dĩ làm việc vẫn có chút e dè, bây giờ nhìn khắp trên dưới vua và dân, còn có kẻ nào là đối thủ của ta? Ha ha ha, đại quyền trong tay, người đứng đầu đương triều, ngoài ta ra còn ai vào đây.
Ngày mai phải bớt chút thời gian tới miếu đưa tiễn! Lưu Cẩn âm thầm quyết định.
Kiệu nhỏ vào Báo Viên, kiệu dừng trước cổng lớn quán trụ của Chính Đức hoàng đế. Lưu Cẩn vừa đi ra đã gặp ngay La Tường. La Tường chẳng khác nào chó săn, vây quanh phòng ốc của Chính Đức ngửi ngửi, vừa thấy Lưu Cẩn như gặp được người thân, lập tức quỳ xuống, vẻ mặt đưa đám nói:
- La Tường ra mắt Lưu công công. Công công, ta oan quá, công công biết rồi đó, ta hiếu kính với công công, trước giờ chưa từng lơ là, hiện giờ rơi vào kết cục này công công nhẫn tâm sao?
Từ lúc trở thành Đại sứ Lạp xưởng, rất nhiều tiểu thái giám ngày xưa thuộc quyền quản lí của ta, đều chê cười ta sau lưng. Lúc trước, vài ngày còn có cơ hội gặp Hoàng thượng, nhưng bây giờ Hoàng thượng thay đổi khẩu vị, không thích ăn lòng dồi nữa, ta chỉ có thể ngày nào cũng ngồi ở chỗ người gác cổng, phơi nắng rồi lại phơi nắng, gãi gãi bọ chét, so với việc vào lãnh cung còn thảm hơn… a a a a…
Lưu Cẩn tủm tỉm cười như hoa cúc, mặt mày rạng rỡ, tinh thần sáng láng, dáng vẻ hòa ái dễ gần.
Lão phất phất áo choàng, hai tay run run vươn ra bắt lấy hai vạt áo, cười híp mắt nói:
- Vội gì chứ, chúng ta không phải đồng ý giúp ngươi rồi sao? Đợi hai ngày nữa, ta chẳng những sẽ phục nguyên chức quan cho ngươi, còn thăng lên Tam phẩm, ha ha ha ha.
- Á? Chờ nữa sao?
Vẻ mặt La Tường ai oán:
- Còn phải chờ hai ngày nữa sao. Công công à, ta là người của ngài, ta nghèo túng, mặt mũi ngài cũng bị ảnh hưởng, không phải sao?
- Được rồi được rồi, ngươi đừng oán giận nữa. Lần này nhất định sẽ không tiếp tục sai lầm nữa. Hai ngày, trong vòng hai ngày, nhất định để ngươi nở mày nở mặt, đại quyền về tay.
Lưu Cẩn hứa hẹn xong, hạ thấp giọng xuống hỏi:
- Hoàng thượng ở trong phòng à?
- Ở trong phòng…
La Tường bĩu môi:
- Đang cùng Đường cô nương vẽ tranh uyên ương hí thủy gì đó. Nói là bức tranh vẽ rất đẹp, phải thêu lên cát phục, đại hôn không thêu long phượng phải thêu uyên ương.
- Đường cô nương đang ở trong?
Lưu Cẩn đang muốn vào, vừa nghe vậy vội dừng bước, đảo mắt, ngoắc ngoắc bảo:
- Đứng lên đứng lên, mau mau, giúp ta cởi áo bào.
La Tường chẳng hiểu ra sao cả, nhưng vẫn đáp lời, giúp Lưu Cẩn cởi áo mãng bào, rồi đến quan đới. Mái tóc dài của Lưu Cẩn cũng bị làm cho rối bù, mặc quần màu trắng, tóc tai bù xù, giống như u hồn, thần thần bí bí nói với La Tường:
- Cầm cho ta áo bào, về chỗ của ngươi đợi trước. Ta không tới tìm thì đừng có ra, đi mau đi mau.
La Tường dạ một tiếng, đang cầm áo bào đi được hai bước, lại quay đầu lại nói:
- Công công, ngài đã đồng ý với ta, có thể trong hai ngày…
- Đi mau đi mau, nói không chừng cũng chẳng cần đến hai ngày, chỉ nhanh không chậm. Mau đi, đừng nói nhiều nữa.
Đuổi Đại sứ Lạp xưởng đi rồi, Lưu Cẩn đứng trước cửa, từ từ chuẩn bị. Đến khi hai dòng nước mũi chậm rãi chảy xuống bên mép, những nếp nhăn trên mặt cũng bắt đầu nhíu lại, lúc này mới thả lỏng lông mày, há miệng hít sâu một hơi, thình lình gào khóc:
- Hoàng thượng à, xảy ra chuyện lớn rồi.
Chính Đức nắm bàn tay nhỏ bé của Đường Nhất Tiên, hai người chính là một bức tranh uyên ương, bỗng nhiên nghe ngoài cửa có tiếng gào thét the thé, Chính Đức ngơ ngẩn không nghe ra động tĩnh của ai, y giật mình:
- Ai đó, làm ồn ào ngoài phòng của trẫm, đi xem nào.
Hai tiểu hoàng môn kéo mở cửa phòng, chỉ thấy một bóng trắng vừa lăn vừa bò tiến vào, bổ nhào dưới chân Chính Đức, ôm bắp đùi y, nước mắt nước mũi khóc rống lên:
- Hoàng thượng à, xảy ra chuyện lớn rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!
Chính Đức nhìn kĩ lại, giờ mới nhận ra nét mặt già nua nhăn nheo kia là Lưu Cẩn, lần này y cũng giật mình kinh hãi:
- Thế… thế này… là thế nào, trong cung xảy ra chuyện lớn gì rồi hả?
Không phải là Thái Hoàng Thái Hậu băng hà đấy chứ? Đã nhiều ngày sức khỏe Thái Hoàng Thái Hậu không được tốt, Chính Đức cũng trở về hoàng cung thăm vài lần, hơn nữa nhờ Đường Nhất Tiên khuyên nhủ, còn ở lại trong cung hoàng hậu ngủ lại mấy đêm.
Tiểu hoàng hậu sống đơn độc trong khuê phòng thấy Hoàng thượng chịu đồng ý ở lại hai ngày, nhất thời được sủng ái mà sợ hãi, dịu dàng kính cẩn nghe theo giống như một chú thỏ nhỏ vậy, cũng không dám ra vẻ một Hoàng hậu nữa, trong bất chợt tình cảm nam nữ cũng không chất phác vô tri như trước, đoán chừng nhà mẹ đẻ đã có lời dạy bảo cô gái này, tốn nhiều tâm tư lắm đây.
Chính Đức quơ lấy Lưu Cẩn, quát lên:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngươi có nói không thì bảo, hay là trong cung… trong cung…
Đường Nhất Tiên không quen với tính tình của Lưu Cẩn, đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, rời khỏi chính vị, thướt tha xinh đẹp lách qua một bên, nhẹ nhàng như nước, khóe mắt cũng nghiêng nghiêng nhìn lão, xem người này lại đùa giỡn cái gì.
Chỉ thấy Lưu Cẩn vô cùng đau đớn nói:
- Hoàng thượng, Dương Lăng Dương đại nhân, từ Thục vào Tần, dọc đường lúc qua vách núi Kê Quan, nghi trượng của khâm sai… toàn bộ bị chôn sống dưới vách, không tìm được một ai sống sót...
“Keng” một tiếng vang lên, Lưu Cẩn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy nghiên mực trên tay Đường Nhất Tiên đã nghiêng đi rơi trên mặt đất, ngón tay tinh tế trắng nõn nhuốm đầy mực, sắc mặt tái nhợt, cả người lảo đảo như sắp ngã, dường như sắp không gượng nổi rồi.
Lại một tiếng “Hừ hự” vang lên, Lưu Cẩn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hai tay Chính Đức buông thõng, hai mắt đăm đăm, ngã ngồi trên ghế, hai mắt nhìn thẳng, lưng eo cổ đầu cứng đờ bất động, hai má giật giật.
Lưu Cẩn nhìn nương nương, lại nhìn Hoàng thượng, lại gào lên the thé:
- Người đâu mau lên, gọi thái y!
Báo Viên lại náo nhiệt lên rồi, sau khi ba cỗ kiệu lần lượt đến nơi, ba vị Đại học sĩ nội các cũng vội vã được triệu vào. Những người này vừa vào Báo Viên thời gian chừng uống được một chén trà, quan dịch trạm báo tin và người hầu thân cận do Thục vương Thế tử Chu Nhượng Hủ phái vào kinh cũng giống như ông sao vây quanh ông trăng, bị một đám Cẩm Y Vệ vây quanh mà tới.
Chính Đức dù sao cũng còn trẻ tuổi, đột nhiên nghe thấy đại biến liền luống cuống tay chân. Chỉ biết sững sờ ở đó, ba vị Đại học sĩ tới nơi hỏi tình hình cụ thể thật chi tiết và tỉ mỉ, y lại hỏi gì cũng không biết, chỉ biết Dương Lăng bị núi đè chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...