Dương Lăng đảo mắt nhìn rồi hỏi:
- Đại Bổng Chùy, ngươi biết chữ này sao?
Lưu Đại Bổng Chùy tự tin nói:
- Đương nhiên là tại hạ biết những chữ này rồi. Đại nhân chẳng phải ngài cũng biết đó hay sao, chữ nhận được mặt tại hạ, chứ tại hạ sao có thể nhận được mặt chữ được. Nhưng tại hạ lại nhận được những mặt chữ này...
Bàn tay to lớn thô kệch của gã trỏ lên những chữ trong quyển sách và đọc:
- Nó đọc là Lưu.
- Sao ngươi lại đọc được những chữ này vậy?
Lúc này thì đến lượt Dương Thận không kìm được tò mò nữa.
- Ồ, trong số thân binh của đại nhân có một lão Đinh là người Hà Nam. Có một lần tại hạ nhìn thấy ông ta đang mân mê đọc thứ chữ cổ quái này bèn lại gần hỏi. Ông ta lo lắng ra mặt và dặn tại hạ đừng có nói cho ai biết. Ông ta nói ông ta là người của Thủy tộc.
Đại Bổng Chùy gãi đầu nói:
- Tại hạ quả thật chưa từng nghe đến Thủy tộc. Nghe ông ta kể rằng đó là chữ viết của bộ tộc đó. Thủy tộc của ông ta khi tế bái thần linh thì sẽ dùng thứ ngôn ngữ đó để nói chuyện được với thần linh. Quỷ sư trong tộc lập đàn làm phép, rồi đem bức thư sử dụng loại văn tự đó đốt đi thì Quỷ thần sẽ đọc được. Ha ha, thật là huyền bí. Nói tóm lại là nhìn bộ dạng của lão Đinh đó, tại hạ chẳng thể tin được Quỷ thần lại có thời gian để mà nói chuyện với ông ta. Nhưng tại hạ cũng thuận miệng hỏi luôn, họ của tại họ thì được viết như thế nào, vậy là lão Đinh đó đã vẽ ra cho tại hạ được biết. Chữ này nhìn trông rất vui mắt, nên tại hạ bèn nhớ luôn.
Dương Thận đột nhiên nói:
- Hóa ra là văn tự của Thủy tộc. Ta nghe nói có người gọi đây là Vu Thư, chuyên dùng để trao đổi thông tin với thế giới bên kia. Thủy tộc sinh sống bắt nguồn từ khu vực Tuy Thủy ở Trung Nguyên, nằm trong địa phận Hà Nam. Nghe nói Thủy Thư bắt nguồn từ “Lạc Thư”, căn cứ theo Dịch Quái thì Tinh, Tượng, nguyên lý ngũ hành để mà suy đoán hung cát, dự đoán phúc họa, giải quyết những vấn đề khó khăn, có liên quan đến âm dương ngũ hành bát quái, ha ha. Thật không nghĩ là Nhượng Cận huynh không những tinh thông Kinh Dịch, giờ lại còn nghiên cứu cả Thủy Thư.
Thác Bạt Yên Nhiên vốn dĩ không hề y nghi ngờ gì về thứ chữ cổ quái này có mối liên hệ gì với tình cảm nam nữ. Chỉ là bản thân cảm thấy không cam tâm vì mọi chuyện của mình đều chia sẻ cho Nhượng Cận được biết, vậy mà chàng ấy lại giấu những chuyện riêng của mình. Hai mắt của Yên Nhiên đảo một vòng, rồi cười nói:
- Tốt, ngày mai đợi Nhượng Cận ra ngục, ta sẽ tặng cho chàng ấy một món quà lớn. Dương đại nhân, phiền ngài mời tên thị vệ đó ra đây xem giúp ta trong này đang viết những gì. Đừng có nghĩ chỉ có mỗi mình chàng ấy hiểu, ngày mai đợi chàng ấy kế nhiệm Thục Vương thì ta sẽ đọc trước mặt cho chàng ấy nghe, dọa cho sợ luôn.
Dương Lăng cũng cảm thấy khá thú vị, bèn cười nói:
- Đại Bổng Chùy, nhanh đi kêu lão Đinh đó tới đây.
Đại Bổng Chùy nói:
- Đại nhân, lão Đinh đó đi khiêng linh cữu của con gái Tĩnh Thanh Quận Vương rồi, vừa mới đi xong, còn chưa về.
- Ồ, vậy... Thác Bạt Yên Nhiên cô nương cứ để quyển sách lại đây, đợi lão Đinh về ta sẽ lệnh cho ông ta phiên dịch thành tiếng Hán. Ngày mai bổn quan cũng đi dự tiệc, sẽ tìm cơ hội để đưa cho cô bản đã dịch.
Thác Bạt Yên Nhiên vui mừng đắc ý, thuận tay bèn để cuốn sách qua một bên.
Thác Bạt Yên Nhiên hôm nay tới đây còn mang theo rất nhiều lễ vật, đúng đủ ba hòm lớn, mỗi hòm phải đến bốn người khiêng mà còn thấy vất vả, cũng chẳng biết là đã đặt những thứ gì vào đó nữa. Dương Lăng nhìn thấy mà há hốc mồm kinh ngạc, nhưng Thác Bạt Yên Nhiên tính tình ương ngạnh khó thay đổi. Nàng đã không muốn tặng quà thì không ép tặng được, mà đã muốn tặng quà đối phương không nhận thì cũng không xong.
Vất vả lắm mới tiễn được hai người đó đi, Dương Lăng còn chưa có thời gian để nghỉ ngơi thì Tiểu Quận chúa Chu Tương Nhi đã tới.
Sắc mặt Chu Tương Nhi sầu thảm, Dương Lăng cũng chẳng nói được câu nào với nàng ấy. Hai người bèn vào bên trong thư phòng lặng lẽ ngồi một lúc lâu, Dương Lăng mới thở dài nói:
- Quận chúa, thật là có lỗi quá, ta cứu được Nhị ca của cô ra, nhưng lại phải giam Đại ca của cô vào...
Chu Tương Nhi sau khi trải qua chuyện này thì dường như đã trưởng thành hơn, nghe thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu, không còn cái điệu bộ ngang ngược nữa. Một hồi lâu mới nước mắt rưng rưng đáp lại:
- Đa tạ đại nhân đã rửa tội cho Nhị ca của ta... rửa sạch nỗi oan. Bổn Quận chúa... phụng mệnh Phụ vương đến gửi cho Dương đại nhân một tấm thiệp.
- Tấm thiệp?
Dương Lăng có chút hơi ngạc nhiên. Gia đình nhà Thục Vương đang đau buồn rầu rĩ như vậy còn mời tiệc gì nữa?
- Ừm!
Chu Tương Nhi lau nước mắt rồi nói tiếp:
- Sức khỏe của Phụ vương quả thật rất không được tốt... Hôm nay phải cố gắng lắm mới ngồi được dậy, ngày mai sẽ đích thân đi đón Nhị ca xuất ngục, đồng thời mở tiệc chiêu đãi quan viên và những Thổ ti, Tộc trưởng vẫn đang ở lại, chưa rời khỏi Thành Đô... Mời Dương đại nhân đến dự tiệc!
Thục Vương trước nay luôn yêu thương con trưởng, lạnh nhạt Nhượng Cận. Nay đã biết bản thân mình có lỗi, hơn nữa sức khỏe của ông ta đã chịu những kích động quá lớn từ sự việc lần này, chắc hẳn chẳng còn sống được đến năm tới. Trong lòng ông ta chắc hẳn cảm thấy hổ thẹn lắm nên mới quyết định truyền ngôi vị lại cho Nhị điện hạ.
Dương Lăng hiểu rõ điều đó, nhưng những lời nói chúc mừng thì làm thế nào mà nói ra được đây, chỉ đành lặng lẽ nhận lấy thiệp mời và thể hiện rằng ngày mai nhất định sẽ đến dự tiệc. Chu Tương Nhi lịch sự ngồi thêm một lúc nữa, nhấp ngụm trà rồi mới đứng dậy cáo từ.
Dương Lăng tiễn nàng ra đến cửa lớn, đột nhiên nhớ ra một chuyện bèn vội vàng tiến lên hai bước hỏi:
- Phải rồi. Trang viên của Thế tử năm ngoái có mượn hai khẩu đại pháo, đùng dể bắn dọa lợn rừng. Chuyện này là vi phạm kỷ luật quân đội. Hạ quan có thể xin Quận chúa điện hạ sắp xếp xuống dưới một câu, trả lại hỏa pháo cho Vệ Sở.
- Trang viên của Đại ca... Hỏa pháo?
Chu Tương Nhi ngây người, đột nhiên nhớ ra rồi mới đáp lại:
- Ồ, ngài nói đến cái đó à. Hai khẩu pháo đó...
Hôm nay là ngày Nhị điện hạ Chu Nhượng Cận được ra khỏi nhà ngục. Thục Vương Chu Tân Hàn mặc long bào màu đỏ, dùng nghi của Phiên Vương, đích thân đi đón con trai ra ngục. Chiếc kiệu đằng sau để trống, nghi thức đương nhiên là nghi thức dành cho Thế tử.
Thục Vương làm long trọng đến như vậy là để muốn bù đắp lại cho con trai, đồng thười cũng là muốn ngụ ý cho văn võ bá quan và toàn bộ dân chúng trong thành được biết. Hai điện hạ đều bị giam trong đại lao, không làm như vậy lẽ nào lại đi tìm từng người dân một để mà giải thích hay sao?
Thục Vương cũng đã phái người đi thông báo cho Chu Nhượng Cận, hơn nữa cũng đã đồng ý chuyện hôn sự của Thác Bạt Yên Nhiên và Chu Nhượng Cận. Hôm nay tổ chức đại tiệc nhân ngày tiến hành hai việc hỷ đó là truyền ngôi kế vị và định hôn sự. Thục Vương Phủ chăng hoa kết đèn, ồn áo náo nhiệt, khác hẳn với cảnh tượng bi thương u ám mấy ngày trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...