Ngược Về Thời Minh

Kiệu quan đến cửa Nha môn, Lục Chính chỉnh lại mũ áo, nhanh chóng chui vào bên trong kiệu, vội vàng đi về một hướng khác của con ngõ.

Trong phủ Thục Vương, Chu Tân Hàn đang nằm trên phản, sắc mặt trắng bệch. Chu Nhượng Hủ bưng bát thuốc màu đen sì, nhấp thử một ngụm để xem đã nóng vừa uống chưa, rồi mới đỡ phụ thân ngồi dậy, bón từng thìa thuốc cho ông ta.

Chu Tân Hàn uống vài ngụm thuốc, rồi lắc đầu từ chối một cách khó nhọc, thở dài nói:

- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Chu Nhượng Hủ nói nhỏ:

- Phụ vương, xin người cứ an tâm dưỡng bệnh, đừng quá kích động, hài nhi sẽ không tin nhị đệ lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Nhất định là có kẻ vu oán giá họa.

- Đúng vậy! Nhất định là có kẻ cố ý làm hại nhị ca. Phụ vương không nên để cho Lục đại nhân giải nhị ca đi.

Chu Tương Nhi đứng bên cạnh cũng nói thêm một câu, nàng vừa đau buồn vì cái chết của người tỉ muội tốt, lại vừa cảm thấy bất công cho nhị ca của mình.

Chu Tân Hàn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:

- Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Nếu như quả thật nó gây ra tội ác tày trời như vậy thì quả thật không thể nào tha thứ được. Tĩnh Thanh Quận Vương đâu rồi?

Chu Nhượng Hủ và tiểu Quận chúa nhìn nhau, rồi lúng túng đáp lại:

- Quận Vương đau lòng khôn xiết, chúng con đã phái người dìu Vương thúc về phòng nghỉ ngơi rồi.

Thục Vương nhìn ánh mắt của hai người bọn họ thì đoán được rằng chắc hẳn khi bản thân mình ngất đi, Tĩnh Thanh Quân Vương đã làm náo loạn một hồi. Cũng chẳng biết huynh muội hai đứa bọn chúng khuyên can như thế nào mà mới tạm thời ổn định mọi chuyện. Chu Tân Hàn thở dài phượt một cái:


- Năm nay gia đình chúng ta xảy ra thật nhiều chuyện không hay, haizz! Hy vọng rằng Lục Chính có thể sớm tìm ra được hung thủ thật sự của vụ án này. Cẩn nhi tuy không phải là đứa có tài năng gì, nhưng nó cũng chẳng có lý do gì để ra tay sát hại Mộng Ly...

Lúc này, một tên thái giám da mặt nhăn nheo tựa như một con mèo vậy, đang bước vào bên trong phòng, nhỏ nhẹ nói:

- Vương gia, Án Sát Sứ Lục đại nhân cầu kiến.

- Ồ? Cho ông ta vào, à không không, Tiểu Linh Tử, cần phải mời cẩn thận, mau đi mời ông ta vào.

Thục Vương vất vả ngồi dậy, giương to đôi mắt, vội vàng nói.

Lão thái giám đó tóc điểm trắng, gương mặt đầy nếp nhăn, còn hơn Thục Vương tầm hơn hai chục tuổi, nhưng tên gọi thì lại rất trẻ. Lão thái giám đáp lại một tiếng, rồi nhẹ nhàng nhanh chóng phụng mệnh đi ra ngoài.

Một lát sau, lão thái giám dẫn Lục Chính vội vàng quay lại phòng. Lục Chính vừa bước vào bên trong đã gấp rút hành lễ nói:

- Hạ quan Lục Chính xin chào Vương gia.

- Miễn lễ, miễn lễ. Lục đại nhân, vụ án có tiến triển gì chăng?

Lục Chính định nói nhưng lại ngừng lại, mắt nhìn sang hai bên, Thục Vương biết ý bèn vội vàng nói:

- Các ngươi đều ra ngoài hết đi, Tiểu Linh Tử, ngươi đứng canh gách bên ngoài.

Thái y hầu cận trong phòng cùng với đám tì nữ đều lần lượt đi ra ngoài. Chu Nhượng Hủ mang chiếc chăn bông kê vào lưng cho phụ thân, rồi ra ý cho tiểu Quận chúa cùng đi ra ngoài. Chu Tương Nhi khẽ chun cái mũi, khó chịu lườm Lục Chính một cái, khẽ vênh mặt rồi sải bước ra ngoài.

Tiểu Linh Tử đứng canh bên ngoài cửa, hai tay áo buông thõng, dáng vẻ tựa ngủ tựa không ngủ. Cái dáng người bé nhỏ gầy gò đó tựa như một vết xước khắc lên trên cửa, nếu như không nhìn cẩn thận thì khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của lão.


- Tình hình thế nào rồi, có điều tra ra được manh mối nào chăng?

Thục Vương run giọng hỏi.

Tuy thường ngày Thục Vương gia không bằng lòng với đứa con này, nó phong lưu tự mãn, không chịu làm việc đàng hoàng, nhưng dù gì thì đó cũng là cốt nhục của mình. Hơn nữa Thục Vương trước giờ luôn là bậc hiền minh cung lương, xét về nhân phẩm lương thiện mẫu mực thì cũng coi như là đứng đầu trong đám Phiên Vương. Không giống như đám Vương gia của các nước Sở, Tề, Tương, Ninh, Đại, chuyên làm những chuyện thất đức phá hại người khác. Nhưng nay thì chuyện thật là tệ, con trai của mình trở thành tội phạm giết người, nạn nhân lại còn là con gái của một Quận vương. Thục Vương gia lần này quả là đại họa rồi.

Lục Chính cẩn thận đáp lại:

- Vương gia, vụ án này có quá ít manh mối để điều tra. Hạ quan vẫn đang nỗ lực phá án. Hiện tại vẫn chưa có được tin tức chính xác, nhưng... Ngỗ tác kiểm tra thi thể thì phát hiện ra một chuyện, hạ quan nhận thấy tính quan trọng của sự việc này, cho nên thiết nghĩ cần phải... bẩm báo trước với Vương gia.

Hai mắt Thục Vương bừng sáng, vội vàng nói:

- Đừng có ấp úng lúng túng như vậy, mau nói nghe xem, có phát hiện gì mới rồi?

Lục Chính vẫn cứ lúng túng trong miệng:

- Ồ... Việc này... Ngỗ tác phát hiện ra... Cái này...

Thục Vương gia tức giận đến đỏ bừng cả mặt, đấm mạnh một cái xuống phản, hét lên:

- Phát hiện ra điều gì?

Lục Chính cúi gằm, nói thật nhanh:


- Phát hiện Chu cô nương đã có thai, hơn nữa thai nhi đã được hơn hai tháng tuổi!

Tiểu Linh Tử ở bên ngoài cửa, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tin này thì toàn thân giật mình một cái, hai mắt mở to kinh ngạc, một tia sáng thoáng lướt qua trong đáy mắt của lão. Còn Thục Vương thì đã chết lặng cả người, một hồi thật lâu sau, toàn thân ông ta mới bắt đầu run lẩy bẩy, lắp bắp nói:

- Có... Có... thai?

Ra là như vậy, thằng súc sinh! Thằng súc sinh! Tên súc sinh loạn luân! Nó... Nó dám cùng với em họ trong tộc...

Toàn thân Thục Vương gia mềm nhũn, bỗng chốc bất động trên đống chăn nệm. Lục Chính lo lắng vội vàng chạy đến đỡ lấy, liến thoắng nói:

- Vương gia. Việc này... cũng không thể chứng minh được là do Nhị Vương tử gây ra. Hạ quan đã lệnh cho Ngỗ tác giữ kín bí mật này, chuyện này cần phải được điều tra tường tận.

Thục Vương cười thảm đáp lại:

- Không là nó thì còn ai vào đây nữa? Mẫu thân của nó và Tĩnh Thanh Vương phi là hai chị em ruột, hai đứa bọn chúng vốn dĩ đã qua lại thân thiết với nhau từ lâu, chỉ có điều ta không thể tưởng tượng nổi, nó... nó lại có thể gây ra những chuyện trái với luân thường đạo lý đến như vậy, khiến cho tổ tông phải cảm thấy hổ thẹn. Trời ơi, thanh danh Nhất Mạch Bát Thế của Thục Vương ta đều bị hủy hoại trong tay của cái tên súc sinh bất hiếu phản nghịch đó rồi.

Lục Chính lẩm bẩm nói:

- Vương gia, hạ quan một đời quản việc hình ngục, những vụ án li kỳ cỡ nào cũng đều đã gặp rồi. Hiện tại chứng cứ chưa rõ ràng... Xin ngài đợi hạ quan điều tra cho rõ, khi nào có bằng chứng xác thực thì mới có thể nhận định được...

Thục Vương gia nước mắt lã chã rơi, thảm thương đáp lại:

- Điều tra? Còn gì để mà điều tra nữa cơ chứ? Thục Hiền Vương, ha ha ha, Hiền Vương, gia đình ta chuẩn bị trở thành trò cười cho toàn thiên hạ này rồi. Có thằng con như vậy, thử hỏi ta còn mặt mũi nào mà đi xuống cửu tuyền gặp liệt tổ liệt tông đây!

Thục Vương gia đau đớn đến cực điểm, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, khiến cho Lục Chính phải nhanh chóng chạy tới đỡ lấy, vội vàng nói:

- Vương gia bớt giận, chú ý bảo trọng sức khỏe. Vương gia...


Bên ngoài cửa có một người cao lớn, nộ khí đằng đằng đang bước đến, đám thị vệ bối rối đi theo đằng sau, muốn chặn lại nhưng lại không dám. Ắt hẳn thân phận của người này không đơn giản, không phải là đối tượng mà chúng có thể đắc tội được.

Gã sải bước xông đến trước cửa phòng, Tiểu Linh Tử thấp bé bèn giương cánh tay ra chặn lại, nhỏ nhẹ nói:

- Tĩnh Thanh Quận Vương xin hãy dừng bước, Vương gia hiện không tiện tiếp khách!

- Ta nhổ vào!

Tĩnh Thanh Quận Vương nhổ một bãi nước bọt, nói tiếp:

- Cẩu nô tài nhà ngươi, việc của Chu gia nhà ta lại đến lượt nhà ngươi can dự à? Cút ngay cho ta, lão ta không phải đã tỉnh rồi hay sao? Ta chỉ cần lão Hiền Vương đó trả lẽ phải cho ta, trả mạng cho con gái ta!

Tiểu Linh Tử cũng chẳng lau mắt, vẫn điềm đạm nhẹ nhàng nói:

- Quận Vương nguôi giận, không có mệnh lệnh của Vương gia thì ai cũng không được vào bên trong, xin mời ngài về cho.

Tĩnh Thanh Quận Vương phẫn nộ hét lên một tiếng, một tay túm cổ áo của Tiểu Linh Tinh. Thân hình của y cao lớn, với những người nhỏ bé thấp nhỏ như Tiểu Linh Tử thì thừa sức có thể xử lý đến hai tên. Nhưng Tĩnh Thanh Quận Vương túm cổ áo thật chặt mà Tiểu Linh Tử vẫn cứ bất động như một cái đinh được đóng lên trên trường vậy.

Tĩnh Thanh Quận Vương nổi giận, vung tay lên định tát một cái, thì đúng lúc đó lại nghe thấy có tiếng nói mệt nhọc của Thục Vương:

- Là Tĩnh Thanh Quận Vương phải không? Tiểu Linh Tử, mời Quận Vương vào.

-Xoặt một tiếng, Tĩnh Thanh Quận Vương sải bước thoắt một cái mang theo một cơn gió cuốn vào bên trong phòng. Thục Vương Chu Tân Hàn nằm lên trên tấm chăn nệm, thở khó nhọc từng hơi, mắt khẽ nhắm một lát rồi nhỏ tiếng nói:

- Lục đại nhân, cảm ơn ngài đã đến đây nói cho biết chuyện này. Ngài hãy ngay lập tức về phủ, có tin tức liên quan thì nhất định phải bảo mật, không được để truyền ra ngoài, nhất định! Nhất định.

- Vâng!

Lục Chính đứng dậy, chắp tay hành lễ, rút lui ra khỏi cửa phòng. Cánh cửa kêu ken két khép lại, y đứng thẳng người. Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, một thoáng qua thôi có thể nhìn thấy được đôi mắt Thục Vương gia đang mở to, một cái nhìn sắc lạnh, một cảm giác chết chóc...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui