Dương Lăng cười buồn bực đáp lại:
- Vậy thì Nhị Vương tử có lý do để giết người sao?
- Không có, không có lý do gì, nhưng lại có chứng cứ.
Dương Lăng không khỏi kinh ngạc, trong lòng hắn vốn đã có những băn khoăn về việc can dự ti pháp. Theo tình hình hiện tại thì Chu Nhượng Cận quả thực là người đáng nghi nhất, lẽ nào lại bất chấp đạo lý, ép Lục Chính phải thả người hay sao? Hơn nữa nạn nhân không phải là người bình thường, con gái của Quận Vương chết một cách ly kỳ ở trong Vương phủ, chuyện này ai có đủ khả năng khống chế được cơ chứ? Cho dù có Dương Lăng thì e cũng chẳng thể làm gì được.
Lục Chính nói tiếp:
- Sau khi Chu cô nương bị sát hại, hai mắt mở trừng trừng, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc, dường như đến lúc chết đi vẫn không thể tin rằng hung thủ lại có thể ra tay sát hại tính mạng của mình. Bộ đầu trong bổn phủ khi khám nghiệm tử thi đã phát hiện ra tay phải của nàng ấy nắm thật chặt, dường như đang cầm trong tay một vật gì đó. Phải tốn biết bao nhiêu công sức, thậm chí là bẻ gãy cả ngón tay của Chu công nương mới có thể lấy được miếng ngọc bội mà nàng ấy cầm trong tay. Nếu như nói là tạo vật chứng giả để gá tội thì không thể nào sau khi sát hại đối phương xong, hung thủ có thể nhét miếng ngọc bội vào trong tay nạn nhân một cách chật kín như vậy.
Dương Lăng bất giác cười khan lên một tiếng:
- Với khả năng võ công như của Nhị Vương tử, lẽ nào sau khi sát hại một người con gái có thể để rơi lại tín vật của mình hay sao?
Lục đại nhân từ từ chậm rãi nói:
- Đại nhân, võ công giỏi không phải có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện. Nhị thiếu chủ của Di Lạc Tà Giáo, nếu xét về võ công thì há chẳng phải mạnh gấp mười lần đại nhân ngài, vậy mà đại nhân tuy bị trói trên chiếc cột vẫn có thế làm cho tên tà giáo ác nhân đó bị trọng thương đó thôi?
Chính vì không có bằng chứng cụ thể nên hạ quan mới không dám nhận định Nhị Vương tử là hung thủ giết người, mà chỉ dám cho ngài ấy vào diện tình nghi. Nhưng để thoát tội thì không nhất thiết có thể ỷ lại vào thân thế võ công cao cường được. Chu cô nương dù sao đi chăng nữa cùng là họ hàng thân thiết của ngài ấy, hơn nữa trong quãng thời gian đó có thể có người đi ngang qua khu vực gây án, nếu như Nhị Vương gia vì một lý do nào đó mà trỗi dậy ý định giết người, thì nhất định tâm trí sẽ trở nên hoảng loạn. Nếu như trong quá trình hai bên vật lộn với nhau, Chu cô nương giành được miếng ngọc bội ở lưng của ngài ấy, thì cũng chưa chắc Nhị Vương tử có thể phát hiện ra được. Luyện võ công thì tai nghe được lục lộ, mắt nhìn được tám phương, những điều đó vốn chỉ là cách nói cường hóa, trong tình cảnh vội vàng gấp gáp thì mắt tinh tai thính cũng chẳng là cái gì hết.
Dương Lăng hít một hơi thật dài, nhất thời không có câu nào có thể đáp lại. Nếu như không phải cùng sống với Chu Nhượng Cận hơn một tháng trời trong doanh trại, hoàn toàn hiểu rõ về nhân phẩm và tính cách của con người này thì cho dù là chính bản thân Dương Lăng có đích thân là Án Sát Sứ thụ lý vụ án này cũng chẳng có chút do dự nào mà nhận định ngay Nhị Vương tử chính là nghi phạm lớn nhất. Lúc này điều duy nhất khiến cho hắn có thể tin rằng Chu Nhượng Cận không phải là hung thủ chính là vì Dương Lăng quá hiểu về con người của gã ta, đó liệu có thể là bằng chứng được hay không?
Lẽ nào nghi phạm giết người nhất định chỉ giới hạn trong số ba người đó thôi sao? Thế tử có võ công nhưng bản thân Dương Lăng cũng chẳng hay tỏ, những người trong hậu cung của Thục Vương và cả đám khách mời nữa, ai nấy đều là những người có tiền hoặc có quyền, võ công đối với bọn họ mà nói là thứ chẳng đáng để khoe khoang, lẽ nào ở đây không có một người nào có thể nhìn thấy rõ là họ có võ công hay sao?
Dương Lăng đột nhiên nhớ đến chuyện tiêu diệt Đô Đô Trại, A Âu, người cố thủ Ngũ Đô Đô chính là một phụ nữ. Nhưng sức lực của ả ta khỏe như trâu, chiếc đinh ba thép trong tay chỉ cần xiên một cái là có thể nhấc bổng được một tướng lĩnh, A Âu hung hãn hơn cả Lưu Lãng, chồng của mình. Nghĩ đoạn Dương Lăng bất giác nói:
- Vậy trong số đám phu nhân Thổ Ti có người nào biết võ công...
Lục Chính nhìn Dương Lăng một cách đồng tình, rồi nói:
- Đại nhân, đám phu nhân Thổ Ti đó đương nhiên là biết võ công, có thể giết chết Chu cô nương một cách nhanh gọn. Nhưng sao Chu cô nương lại có thể cầm trong tay miếng ngọc bội của Nhị Vương tử được? Đại nhân xin hãy yên tâm, chuyện này hết sức quan trọng, hạ quan không dám xử lý một cách hàm hồ khiến cho người bị oan phải nhận án. Hiện tại tuy là Nhị Vương tử đang bị giam, nhưng đó chỉ là nghi can giết người, vụ án này nhất định hạ quan sẽ phải điều tra có đầy đủ chứng cớ, động cơ rồi bẩm báo lại cho đại nhân được rõ.
Dương Lăng gật đầu, rồi lại lắc đầu, thở dài buồn bã rồi đứng dậy nói:
- Như vậy là tốt nhất, bổn quan làm phiền Lục đại nhân đã lâu, xin được cáo từ ở đây.
- Cung tiễn Khâm sai đại nhân.
Lúc Chính chắp tay hành lễ. Đoàn xe cảu Dương Lăng đã rời khỏi Nha môn Án Sát Sứ, hoành tráng uy nghiêm tiến về hành dinh.
Dương Lăng ngồi trong kiệu, lòng đầy tâm sự, buồn bực vô cùng. Theo như tình hình nắm được từ chỗ Lục Chính thì chỉ là những tình tiết nghi vấn ngày càng hướng sâu thêm về phía Chu Nhượng Cận. Gã ta có thật sự là hung thủ hay không? Chu Nhượng Cận không phải là kẻ điên, động cơ giết người là gì cơ chứ?
Dương Lăng cảm thấy vô cùng đau đầu. Thát tử hung hãn tựa hổ báo; giặc Oa và đám hải tặc xảo quyệt hung hãn; hải quân Tây Dương quân lệnh nghiêm ngặt; Man Di phản nghịch ỷ hiểm ngoan thủ; Di Lạc Tà giáo; sơn tặc Bá Châu, những đám người đó Dương Lăng đều đã từng phải đối mặt, vậy mà lúc này đây khi phải đối diện với đống công án không đầu không cuối này thì lại chẳng còn đường nào để xoay sở.
Nếu là đánh trận thì còn quân địch quân ta phân chia rõ ràng, bảo vệ cảnh mật nghiêm ngặt, nhưng hiện tại cơ bản là không thể tìm được đối thủ, ai ai cũng có thể là hung thủ!
Đột nhiên Dương Lăng vén tấm rèm cửa kiệu lên, Ngũ Hán Siêu lập tức thắng ngựa lại gần, cúi người nói:
- Đại nhân.
Dương Lăng nói nhỏ:
- Ngay lập tức phái người thông báo cho Liễu Bưu biết, yêu cầu gã không được về Kinh. Ta muốn gã đi điều tra cho ta một số người.
- Vâng, mạt tướng sẽ phái người đi ngay. Đại nhân muốn điều tra những người nào?
- Điều tra...
Kẻ nào không khả nghi? Từng cái tên không ngừng lướt qua trong tâm trí của Dương Lăng. Cuối cùng thì hắn đành thở dài một tiếng rồi nói:
- Thôi, hãy gọi hắn đến gặp ta, chuyện này vài ba câu không thể nói cho rõ ràng được.
- Đại nhân, Lục đại nhân, Khâm sai đại nhân đã đi rồi.
Lạc Phân Ti khẽ kéo tay áo của Lục Chính và nói nhỏ. Lạc Phân ti tên gọi là Lạc Sam Ninh, quan Thiêm Sự chính ngũ phẩm, kiêm nhiệm phân tuần đạo của Bảo Ninh Án Sát Phân Ti, “Phân Tuần Đạo Sứ” được mọi người trong Nha môn cũng như người dân gọi là Phân ti đại nhân.
Lục Chính chau chặt đôi mày trầm ngâm suy nghĩ, bị Lạc Phân ti kéo tay áo mới giật mình phát hiện ra mình vẫn đang đứng ngây người ở cửa Nha môn, y vội vàng ra lệnh:
- Người đâu, nhanh chuẩn bị kiệu cho ta, ngay lập tức đến Vương phủ, nhanh nhanh nhanh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...