Người đó mặc dù miệng lưỡi trơn tru, nhưng gặp cô nương xinh đẹp nói chuyện đùa chút, lợi dụng trong lời nói cũng không có gì đáng ghét. Dương Lăng sợ vị tiểu quận chúa tính tình nông nổi này ra tay đánh người nên thấy cô bước vào miếu liền đi theo khuyên: - Quận Tiểu thư bớt giận, sao phải với người
Hắn vùa nói đến đây thì tú tài đó đã bỏ quạt nhanh nhẹn quay người, vòng qua giữa hai người bọn họ, hai tay đưa ra, tay trái giữ lấy Dương Lăng, tay phải cầm lấy Chu Tương Nhi.
Mặc dù y chỉ điểm huyệt hai người, nhưng hai tay lực mạnh vô cùng, chỉ dùng một chút lực đã làm cho người ta toàn thân nhũn ra không sức lực. Chu Tương Nhi đau quá không chịu được phát ra tiếng rên rỉ, giận giữ nói:
- Nhà ngươi to gan thật!
Người đó không thèm đếm xỉa, ghé vào tai Dương Lăng cười nói: - Tại hạ ngưỡng mộ uy danh Dương đại nhân đã lâu, chỉ tiếc là năm lần bảy lượt chưa có cơ hội, mãi đến hôm nay chúng ta mới được gặp mặt, đúng là vinh hạnh!
Trong lòng Dương Lăng thầm kêu: - Xong rồi, là nhằm vào ta, không biết lại là oan gia từ đâu đây, chẳng lẽ kiếp nạn đất Thục liên quan đến người này sao?
Ngũ Hán Siêu đang đứng nói chuyện với Tống Tiểu Ái ở dưới hành lang thấy đại nhân dừng lại nói chuyện với Quận chúa, liền dừng bước, nhưng gã không tiện đứng quá gần liền đứng cách hai cái cột. Với thân thủ của y nếu có chuyện gì thì có thể đến trong nháy mắt, cũng đủ bảo đảm an toàn cho đại nhân, hơn nữa đến chùa Chiêu Giác này là ý nhất thời, chắc cũng không có ai mai phục trước.
Trong miếu có người cười nhạo, sau đó Quận chúa giận bèn quay người đi vào trong điện, Ngũ Hán Siêu cũng nhìn thấy, trong lòng bỗng thấy có gì đó lo lắng, liền bỏ lại Tống Tiều Ái bước vội theo, nhưng lúc y đến cửa thì chuyện khác thường đã xảy ra, Dương Lăng bọn họ đã rơi vào tay kẻ địch.
Ngũ Hán Siêu vừa sợ vừa giận, liền rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm hét lớn: - Ác tặc to gan, mau thả đại nhân ra.
Tên tú tài đó không thèm ngoảnh đầu lại, nhấc chân lên đá hai bên cánh cửa "Bùm bụp" hai tiếng đóng lại, tú tài cười lớn nói: - Muốn đại nhân còn sống thì hãy ngoan ngoãn đợi bên ngoài, ai dám xông vào thì cũng chỉ có mạng của năm người thôi.
- Năm mạng người? Hóa ra trong điện còn có cả đồng đảng của y!
Ngũ Hán Siêu liền dừng bước không dám bước thêm vào trong. Thị vệ hai bên đều chạy nhanh đến rút binh khí ra. Người tới chùa dâng hương bái phật nhìn thấy cảnh giơ đuốc cầm gậy này liền hét lên một tiếng rồi chạy.
Trong miếu lập tức trở nên hỗn loạn, người dân "Gọi mẹ gọi cha", tăng lữ thì hô "Trưởng lão phương trượng". Thị vệ nhìn thấy cảnh đó liền rút thẻ bài ra, sắc mặt nghiêm nghị quát lớn: - Quan sai thi hành án, người không liên quan tránh ra! Ra ngoài hết đi!
Chu Nhược Cận xông đến trước cửa, khuôn mặt thanh tuấn chợt thất sắc, hoang mang sợ hãi nói: - Tiểu muội! Ngũ đại nhân xảy, ra chuyện gì vậy?
Ngũ Hán Siêu vẫn nhìn vào cửa nói: - Có kẻ bắt đại nhân và Quận chúa làm con tin, bọn cướp có ba người, không thể xông vào, bao vây nơi này lại!
Những đền chùa khá có tiếng tăm thì ở những chỗ như thế này đều có hai sai nha canh giữ, đảm bảo trị an. Hai người nghe được một chút tin tức còn tưởng là lưu manh đánh nhau. Hai người diễu võ dương oai xông vào, không thèm ngẩng mặt lên nhìn lấy một cái quát: - Quan sai? Quan sai đây! Là người nha môn bắt người phá án sao không nói một lời?
- Cút ra ngoài! Đáp lại anh ta là một tiếng thét cắt ngang, sai nha giận giữ, mắt y vừa đảo một cái thì một tấm lệnh bài được đưa ra dưới mũi họ, sai nha nhìn một cái, đến cả rắm cũng không dám đánh vội lùi người tránh ra.
Điện này là một tòa Thiên điện, cúng là huynh đê Ma thi ôm ty ba, câm ô che mưa. Điên nho không to cung không co ai hương khoi, ba măt la tương, chi cưa đi vao co hai canh cưa, thương ngay đong cưa không mơ.
Tu tai đo rut đao ra ep hai ngươi, sau đo trói bon ho vao hai côt tru cua điên. Y vưa ân lên mach môn cua Dương Lăng liên cảm thây trên canh tay hắn co thư gi đo, luc soaạt thi tim ra hai ông am tiên. Y la ngươi am hiểu nên cam thây đai lưng của Dương Lăng cung không binh thương, ân giư rôi moc ra thi thây hai thanh nhuyễn kiếm sang loang.
- Châc châc châc, đai nhân co ngươi bao vê trươc sau, tuy tung như mây con cân tư minh mang theo nhưng vu khi săc nhon phong thân này sao? Ha ha ha, đưng trươc ngươi co thân thu như ta đây thi cha co chút tac dung nao ca! Y cươi mỉa mai rôi nem am tiên va nhuyễn kiếm sang môt goc điên, không co y giư lai dung.
Ngũ Hán Siêu tư bên ngoai quát lơn: - Bên trong la ke nào? Mau noi ra thân phân, co biêt cac ngươi đang băt ai không? Mau bo vu khi đâu hang đi, đê tranh tư minh gây ra sai lâm.
Tu tai đo cươi lơn ha ha noi: - Anh em hãy nghe đây, ke nao dam xông vao thi lâp tưc giêt căp gian phu dâm phu nay.
Chu Tương Nhi nghe thây" Gian phu dâm phu" liên trưng măt hung han nhin y, con Dương Lăng thi nhin tư phia:
- Lam gi co ai, chi co hai ngươi nay... Hóa ra y đang...Phô trương thanh thê!
Dương Lăng chơt hiêu ra vân đê, chi co điêu đông tac ngươi đo thât sư la nhanh hơn hắn. Dương Lăng vưa mơ môm thi lươi môt lưỡi đao hẹp dai đa đưa vao môn hắn, cươi lanh lung, Dương Lăng lâp tưc biêt chuyên ma ngâm miêng lai.
Tú tài cươi đăc y, quêt lên ngươi Dương Lăng đê lau sach nươc miếng trên đao, rôi vuôt môt đương trên ngươi hắn căt môt manh vat ao, vo thanh môt nhum nhet vao môm hắn, rôi cũng nhet luôn ca môm Chu Tương Nhi. Hai ngươi trưng măt nhin nhau đưng đo, không co hanh đông gì nưa.
Luc nay qua môt hôi thảo luân bên ngoai dương như đa đat đươc y kiên thông nhât, Chu Nhược Cận noi rât hoa khi: - Vi huynh đệ bên trong, ngươi ma huynh đê băt la Khâm sai đai thân Dương Lăng Dương đai nhân va Quân chúa điên ha, băt coc tông tiên đa la tôi chêt, băt coc hai ngươi bon ho tôi đên mưc nao tai ha không noi thi cac ngươi cung tư biêt. Mong cac vi noi ra ý muốn, chi cân la viêc co thê lam đươc ta nhât đinh se nhân lơi, chi mong ba vi huynh đai không lam hai bon ho, nêu không cac ngươi tuyêt đôi không bươc ra khoi ngôi miêu nay đươc đâu!
- Ha ha, điêu nay bon ta hiêu, cung se không đưa ra yêu câu qua đang, luc Thê tư bi băt chăng phai cac ngươi cung không đap ưng điêu kiên cua A đai vương sao?
Chu Nhược Cận noi thât thanh: - Cac ngươi ladư bộ sot lai cua Đô Chương Man? Y muôn noi la dư nghiêt nhưng lai sơ đăc tôi bon ngươi nay nên đôi thanh dư dô, nhưng long y đa lanh dân.
Bon ngươi Ngũ Hán Siêu cung thât săc, nêu như bon ngươi bên trong la bon phan loạn dư nghiêt Đô Chương Man chay thoát nhơn nhơ bên ngoai, lai con nghi trăm phương ngan kê đên băt cóc Dương Lăng va quân chúa thi sao ma co thê tha cho bon ho chư, kết cuc hôm nay chi e la kho đoan.
- Đa nghe đên tam quai Ba Sơn chưa? Chinh la ba huynh đê ta đây, Cưu Ti Thanh đa bị phá, ba huynh đê ta không nơi dung thân, đinh đên nơi cưa phât thanh tinh nay lanh nan, sau đo lam môt vu rôi cao chay xa bay, vưa hay khâm sai va quân chúa đên tân cưa, ha ha, lô phi lân nay phai nhơ cac ngươi rôi.
Moi ngươi ngơ ngac nhin nhau, chưa ai tưng nghe đên ba nhân vât nay, nhưng nêu như bon ho đa la Lưu tăc sơn khấu đâu quân vào A Đai Vương thi đâu co chuyên noi ân nghia vơi A Đai Vương, mây tên cường đạo hung han không sơ chêt đo, chi la câu tiên vang bac châu bau, chưa chăc đa dam giêt quan, bi rơi vao lươi trơi đấy, moi ngươi âm thâm thơ phao nhe nhom.
Hóa ra la cân tiên? Vây thi dê noi thôi, Chu Nhược Cận thơ phao tiêp lơi: - Cai nay dê thôi, cac ngươi cân bao nhiêu cư noi, chi cân không lam hai ngươi la đươc.
- Trong giang hô bon ta môt lơi đang gia ngan vang, lơi noi ra như bat nươc đô đi, nhưng trong triêu bảo vê nghiêm ngăt, cac ngươi đứng ơ bên ngoài huynh đê ta run sơ nhơ tay co run môt cái ngô thương khâm sai đai nhân hoăc vi quân chu nay thi tôi lơn rôi.
- Tât ca cac ngươi, con ca khach dâng hương, hoa thương nưa hay lui ra thiên viên. Nêu như trong miêu con sot lai một ai ta se giêt môt ngươi trươc. Cac ngươi nghe đây ta cân bôn con ngưa tôt, môt ngin lương vang, châu bau không lây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...