Tiện Miêu Nhi tạ ơn ngồi xuống, nhìn thấy mỹ nữ này có hình thức khác với cô gái Trung Nguyên, tóc xoăn, mũi cao mắt sâu, một vẻ đẹp thú vị, ánh mắt không khỏi nhìn chăm chăm.
Trong lòng gã ngứa ngáy nghĩ: "Đây hẳn là tiểu mỹ nhân Tây Dương mà Cẩu gia tặng cho Dương Lăng rồi? Quả nhiên là xinh đẹp. Dương Lăng đến bến tàu cũng mang theo cô ta, xem ra quả nhiên Cẩu gia đã tặng người đẹp cho hắn, chúng ta đúng là bị chậm chân rồi."
Dương Lăng liếc nhìn gã nói: - Nghe nói Tuyết Miêu đảo chủ ở trên biển đánh giết Oa khấu, chiến quả phi phàm. Bản quan đã dâng tấu lên kinh xin công lao cho hắn rồi.
Tiện Miêu Nhi vội thu lại ý nghĩ, cung kính nói: - Tiểu sinh thay mặt gia phụ tạ ơn đại nhân. Gia phụ rất thành ý nhận chiêu an của triều đình. Lần này đến đây, tiểu sinh cố ý mang theo người Oa và tài vật bắt được hiến tặng cho đại nhân. Theo việc tiêu diệt Oa khấu có được lực lượng, sau này ắt còn có tiến hiến. Phương diện triều đình, kính xin đại nhân nói thêm nhiều lời tốt đẹp.
- Ha ha, điều này là đương nhiên. Bản quan mới tiễn một thương đội rời bến, ngươi cũng thấy đấy, bộ hạ Quy đảo hàng năm đi thuyền trên biển, đợi hải vận vừa thông suốt, Thủy sư rất cần nhân tài. Nếu Văn đảo chủ có biểu hiện thích hợp, bản quan sẽ đề cử với Hoàng thượng phong ông ta làm Đề đốc hải vận. Ngươi thấy thế nào?
Tiện Miêu Nhi nghe vậy nóng lòng vô cùng. Đề đốc hải vận này quyền lớn nhường nào, đến lúc đó ngày ngày giao tiếp đều là hào thương cự phú, "nước luộc" sung túc, bản thân mình có buôn chút hàng lậu, ngày kiếm đấu kim. Cộng thêm nếu triều đình thật sự cho họ làm Đô đốc hải vận, ắt phải trang bị cho họ loại thuyền cao cấp cùng trọng pháo như vừa rồi đã chứng kiến.
Đến lúc đó hơn trăm chiếc thuyền nhà mình phối với loại lợi khí này, tiến có thể làm quan, lui có thể làm phỉ, thực lực như vậy ai có thể địch nổi? Nếu lợi dụng hải vận viễn dương tích trữ nhân mã ở hải ngoại, xây dựng căn cơ hải đảo, vừa có thể lợi dụng tài lực vật lực của triều đình, nghiêm nhiên trở thành một quốc gia độc lập trên biển, muốn làm gì thì làm. Mua bán như vậy quá lời rồi.
Dương Lăng đã mở miệng, dĩ nhiên không phải lời nói suông. Tiện Miêu Nhi mở cờ trong bụng, đứng lên liên tục nói cảm tạ. Dương Lăng cười nói: - Khó được Văn đảo chủ một lòng son sắt với triều đình, bản quan trước tiên nhận tù binh, sau đó sẽ đón gió tẩy trần cho Văn công tử.
Đây là lần đầu tiên hiến tặng lễ vật, Tuyết Miêu cũng không dám keo kiệt, ngoại trừ Oa khấu hai tay nhuốm đầy máu tươi bị trói, còn đưa tới rất nhiều gia quyến và tài vật người Oa.
Dương Lăng tượng trưng làm nghi thức tiếp nhận, sau đó lệnh Hà Bính Văn áp tải người và tài vật đi xử trí, sau lại an bài chỗ ở cho Văn Chí Viễn. Đó là một hào trạch quan viên vài ngày trước đã bị tịch thu, giờ tặng hào trạch có vườn có nhà lầu này cho gã, còn giao khế đất nhà ở ngay tại chỗ.
Về phần bốn chiếc thuyển hải tặc bỏ neo trong cảng kia, Dương Lăng cũng không phái trọng binh canh gác, mà âm thầm chỉ bảo Hàn Vũ ngoài lỏng trong chặt. Chỉ nếu không có người gây rối, mặc cho họ trên bờ quay về thuyền, rời bến vào cảng, không cần có hành động ngăn trở.
Dương Lăng không đích thân đến tham gia, mà để Tri phủ Phúc Châu cùng quan viên Thủy sư đãi tiệc uống rượu với Văn Chí Viễn. Kế đó phái ngựa phái kiệu, vô cùng nhiệt tình với gã, còn ai bài vài danh kỹ nổi tiếng ở Phúc Châu góp vui.
Đám tôi tớ thị vệ thấy Văn đại công tử, đều xưng công tử, đại nhân, cung kính vô cùng làm cho Tiện Miêu Nhi mặt mày hớn hở, vui đến mức quên cả trời đất.
Văn Chí Viễn ở Phúc Châu ba ngày, lúc này mới lưu luyến cáo từ quay về đảo. Tuyết Miêu nghe Văn Chí Viễn báo cáo xong, càng thêm tin tưởng hơn so với tin tức Mã Không Văn báo về, dù sao cũng là cốt nhục của mình.
Y hỏi tỉ mỉ động tĩnh Phúc Châu thời gian qua, nghe nói quan viên quân chính tiếp đã đối với con mình rất nồng hậu, thuyền hải tặc bỏ neo ở trong càng tuy vào buổi chiều nhưng quan binh cũng không hề bố trí thị vệ trông giữ, vô cùng thoáng, cuối cùng đã hoàn toàn yên lòng.
Dương Lăng còn hứa chức Đề đốc Thủy sư hải vận, giống như treo cỏ trước mặt con lừa, hấp dẫn Tuyết Miêu chỉ lo nhòm ngó vị trí này mà đem hết toàn lực tiêu diệt nhiều Oa khấu, cầu lấy lòng triều đình.
Có Văn Chí Viễn và Mã Không Văn trợ giúp, lại có một đám thủ hạ được lợi ích giật giây buông lời gièm pha, Hải Cẩu Tử bất mãn. Hắn đã nhìn thấu tâm tư đố kỵ kia, căn bản cũng không quản không để ý.
Lung Linh động đông ấm hè mát, vì hàng năm đều có người ở lại nên giảm đi chút không khí ẩm ướt. Trên giường đá, Hải Cẩu Tử đang nằm ôm thân thể một nữ nhân trắng nõn đẫy đà ngáy pho pho. Hình thể của y khổng lồ đặt trên người nữ nhân kia, từ dưới người y chỉ lộ ra hai đùi trắng nõn trơn mượt và một cánh tay trắng mịn như phấn.
Người phụ nữ này là sủng thiếp Hoa Tử của hải tặc Tiểu Tuyền Bất Nhị Hùng thuộc Mã đảo, người Đông Doanh, vốn là một vũ kỹ nổi danh, được y mua với số tiền lớn. Bất Nhị Hùng trên quốc thổ Đại Minh nắm giữ thực lực khá lớn sau nhiều lần bị nhục đã hoảng sợ rút lui đến trên biển, hối lộ Cẩu Hải Tử một số tiền lớn, lại tặng ái thiếp này cho y, mong tạm thời được sống nhờ trong phạm vi thế lực của y, muốn đợi Đông Doanh bên kia sau khi tiêu diệt Khấu Phong bình ổn thì lại lặng lẽ lẻn quay về Đông Doanh.
Đúng lúc này, Lão Tinh từ bên ngoài chạy vào, đứng thở hồng hộc nói: - Lão Đại, Trịnh Nhị Bát không nhẫn nhịn được nữa, đã chạy ra ngoài làm ăn rồi. Bọn họ đánh cướp một thương thuyền vận chuyển hàng đi đường biển về hướng Sơn Đông.
Đường biển? Ha hả, mẹ nó chứ, nhất định làgạt quan phủ buôn hàng lậu rồi. Cướp thì cướp, ngươi sợ rắm thối!
Lão Tinh dậm chân nói: - Vấn đề là bọn họ làm không sạch sẽ. Thuyền tuần tra của Thủy sư đến, bọn họ hoảng sợ rút lui, để lại người sống, hơn nữa đám khốn kiếp này còn treo cờ của đảo Song Tự chúng ta. Chuyện này truyền ra
- Cái gì? Hải Cẩu Tử cứng người lại, sau đó trần truồng từ trên giường nhảy xuống, gãi đầu trọc, mắng:
- Đám chó chết này, bảo chúng thời gian này an phận một chút, lại gây chuyện cho taỪm, lão Nhị à, ngươi nói xem giờ xử lý sao?
Lão Tinh nhíu mày, nói: - Việc này muốn nói lớn cũng không lớn, họ Dương chưa chắc là có thể làm gì được chúng ta. Nhưng Miêu gia đã một mình âm thầm kết thân với Dương đại nhân, đến lúc này lợi thế của chúng ta đã nhỏ đi nhiều. Ta thấy hắn chưa chắc đã đồng ý bán khoản mục đó cho chúng ta đâu.
Lão đại tặng phần hậu lễ cho hắn, hắn không hề cự tuyệt, bằng không Hà Tư Cải năm ngày ba bận lại lại đến, cũng sẽ không thể không có tin chính xác, rõ ràng là đang dắt chúng ta. Lúc này người của Trịnh Nhị Bát cướp thuyền giết người, có thể cho người ta một cái cớ rồi. Chỉ sợ họ Dương bởi vậy mà áp chế điều kiện.
Hoa Tử thức dậy, giật khăn trải giường cuốn lên người, sợ hãi đứng một bên. Hải Cẩu Tử đang bốc hỏa, liếc mắt thấy nàng, liền hung tợn đạp nàng một cước, mắng: - Cút! Cut ra ngoai!
Hoa Tử lảo đảo vội vàng chạy ra ngoài. Hải Cẩu Tử đặt mông ngồi xếp bằng xuống ghế, một tay nắm lấy chân, một tay xoa xoa đỉnh đầu, nhíu mày một lúc lâu mới hỏi: - Ngươi xác định người Thủy sư nhận ra chúng ta đã đến?
Lão Tinh gật đầu nói: - Không sai được, đuổi rất nhanh, nếu không phải thuyền của Trịnh Nhị Bát nhỏ, lướt nhanh, thì đã bị người ta đuổi kịp rồi, cờ cũng đã bị đánh rớt rồi, sao có thể không nhìn ra? Nói tới, người trên thuyền buôn kia cũng nhận ra chúng ta, bọn họ chết chỉ còn lại cô nhi quả mẫu, bất hòa với quan binh chẳng khác nào gặp quỷ.
Hải Cẩu Tử suy nghĩ một hồi, ánh mắt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo, nói: - Hiện giờ cứng rắn chống quan binh chắc chắc là không được. Tuyết Miêu kia không hề cùng một lòng với ta
- Muốn đầu nhập vào quan phủ, không được chức Tổng đốc độc bá một phương, nhân mã của ta sớm muộn gì cũng bị triều đình nuốt sạch. Đến lúc đó chẳng phải sẽ trở thành thịt cá mặc người ta xử trí sao? Nên chết chính là Trịnh Nhị Bát.
Hai má y co giật, sâu trong đôi mắt lóe sáng như hai đóa ma trơi, chậm rãi rít qua kẽ răng: - Lão Tinh, thịt hắn cho ta.
Lão Tinh giật mình, nói: - Lão Đại, như vậy như vậy thích hợp không?
Mặt Hải Cẩu Tử dữ tợn run lên, nói: - Chúng ta khổ tâm chuẩn bị lâu như vậy, tặng họ Dương kia một nữ nhân Tây Dương, còn hao phí ba mươi cây Tiểu Hoàng Ngư. Đại sự không thể bị phá hỏng trong tay hắn.
Lão Tinh nghe vậy chần chờ một chút, thấy Hải Cẩu Tử đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, cuối cùng gật đầu nói: - Vâng!
Lão Tinh xoay người đi ra vài bước, Hải Cẩu Tử đột nhiên nói: - Khoan đã!
Lão Tinh nghiêng đầu lại, chỉ thấy Hải Cẩu Tử đảo mắt, phá lên tràng cười như sấm, sau đó vẫy vẫy tay với mình. Lão Tinh nghi nghi hoặc hoặc đi tới, Hải Cẩu Tử lau lau tay vừa mới sờ vào chân, ghé sát vào tai y, lạnh lùng nói: - Huynh đệ, tặng người không đầu không bằng tặng người sống. Trói hắn và mấy tên phạm tội khốn kiếp lại, trực tiếp mang đến Phúc Châu giao cho họ Dương. Mặt mũi phải bán đủ, ta xem hắn còn lấy cớ gì để đè thấp điều kiện.
Còn nữa, chọn vài nữ nhân tư sắc xuất chúng trong số những người Đông Doanh đưa tới, lại mang chút vàng bạc châu báu. Để thuyết phục quan viên Phúc Châu, lễ đều phải đưa đến. Mẹ nó, lại hại ta phải tốn kém, hắn không chết thì ai chết? Ai cản đường vinh hoa phú quý của ta, chính là kẻ thù không đội trời chung của ta!
Lão Tinh không nói gì chỉ chắp tay, quay người đi ra ngoài. Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa động chiếu lên người, trong lòng y lại dâng lên một tia bi thương, lạnh lẽo thấu tận xương tủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...