Chỉ nghe Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân, đã liên lạc được với người đại Minh trên thuyền hải tặc Phật Lãng Cơ, dùng đại nghĩa phủ dụ cùng với một số tiền lớn, bọn họ đã đáp ứng đêm nay dùng thuyền nhỏ thoát khỏi hải tặc, nếu tiện sẽ mang theo pháo thần công. Nếu không tiện cũng không sao, bọn họ đã hiểu cách chế tạo và sử dụng pháo, có thể nói lại cho thợ thủ công để chế tạo.
- Được! Thật tốt quá! Dương Lăng hưng phấn mà nói: - An bài trọng binh tiếp ứng, phải cam đoan thủy thủ có thể an toàn lên bờ. Chiến thuyền và pháo của chúng ta tuy có thể đối phó với đám hải tặc này. Nhưng hỏa lực vẫn hơn một chút, nếu quen thuộc với cấu tạo pháo của họ, muốn thắng sẽ dễ dàng hơn, ha ha ha....
A Đức Ny tự nhủ: "Hoá ra đại nhân phái gian tế mua được chuộc thủy thủ thuyền hải tặc. Trộm lấy bí mật pháo. Hắn...hôm đó hỏi ta có quen thuộc pháo Tây Dương không cũng là vì nguyên nhân này sao? Ta.... Còn tưởng hắn hoài nghi thân phận mình.
A Đức Ny đang nghĩ, chợt nghe Thành Khởi Vận nói: - Đại nhân, ngài đã biết A Đức Ny biết sử dụng kiếm thuật và súng kíp, một dân nữ khả năng hiểu được mấy thứ này sao? Một nô lệ bị lừa bán, nếu như nói hải tặc vì bán lấy giá, giữ lại thân xử nữ cũng có khả năng, nhưng thuyền hải tặc đi vào Đại Minh. Lại dung nạp nàng trên thuyền hai năm mới bán đi, điều này sao có thể? Hiện giờ chúng ta cùng với người Phật Lãng Cơ khai chiến, nàng là người Phật Lãng Cơ, lưu lại bên cạnh đại nhân quá nguy hiểm.
A Đức Ny gần như kêu lên: "Hải tặc bị giết có quan hệ gì với ta? Đê tiện, nàng là muốn đại nhân đuổi ta đi.
Chỉ nghe Dương Lăng chần chừ nói: - Ta thấy.... A Đức Ny tính tình hồn nhiên, tâm địa thiện lương, không giống người mang ác ý, lại nói hải tặc làm nhiều việc ác. Nàng cũng là người bị hải tặc hại. Sao có thể hoài nghi nàng?
Trong lòng A Đức Ny ấm áp, một sự cảm kích và hạnh phúc lan khắp toàn thân.
Chỉ nghe Thành Khởi Vận hừ lạnh một tiếng nói: - Đại nhân. Nếu nàng biết dùng súng kíp và trường kiếm, làm sao có thể hoàn toàn vô tri? Đại nhân ngày ấy hỏi nàng, vì sao phải gạt đại nhân? Nàng đã bị hải tặc làm hại, cần gì phải giấu diếm sự thật?
Đại nhân trực tiếp liên quan tới an nguy lục tỉnh, phải muôn vàn cẩn thận, ty chức có trách nhiệm với an toàn của đại nhân, sao có thể dung một người có khả năng gây nguy hiểm cho đại nhân ở bên? Bất kể nàng ta có phải gian tế hay không, người như vậy không thể lưu lại bên cạnh, mời đại nhân suy nghĩ kỹ.
A Đức Ny cắn cắn môi, trong lòng âm thầm để ý: Người phụ nữ này nhất định đang ghen tị, xem ra nàng ta thích đại nhân, không ngờ lại muốn hãm hại ta, thân phận của ta đích xác đặc thù, nhưng ta.... Ta chưa từng muốn hại đại nhân, ta chỉ là không dám nói ra thân phận của mình.
Trong phòng trầm mặc một lát, chỉ nghe Dương Lăng trầm thấp nói: - Như vậy.... Nàng tính xử lý nàng ta thế nào?
Nghe được câu này, A Đức Ny như bị một chậu nước lạnh đổ vào, nàng tuyệt vọng cúi thấp đầu, hai giọt nước rơi trên lá cây, chỉ nghe trong phòng Thành Khởi Vận ác nghiệt nói: - Nàng chỉ là người thân phận không rõ ràng do hải tặc đưa tới, còn có thể đưa đi đâu? Không bằng giết đi cho rồi.
A Đức Ny thân mình chấn động, chỉ nghe Dương Lăng vội la lên: - Không thể!
Thành Khởi Vận lập tức nói: - Như vậy.... Bán vào thanh lâu được rồi.
A Đức Ny cắn môi muốn bật máu: - Nữ nhân! Quả nhiên chỉ có nữ nhân mới là kẻ thù chân chính của nữ nhân, ghen tị giống như một ly độc dược, làm cho các nàng trở nên ác độc như rắn rết!
- Không được! Dương Lăng lại ngăn cản, hắn thở dài một tiếng nói: - Ôi! Ta thật sự hy vọng A Đức Ny là một người có thể tin cậy, đáng tiếc chúng ta bây giờ đang cùng người Phật Lang Cơ đánh nhau, mà thân phận nàng không rõ, ở lại đây với việc quân cơ yếu địa quả thật không thích hợp. Thôi, ta.... ta sẽ hỏi lại nàng ấy một lần, nếu nàng ấy vẫn không chịu thẳng thắn thành khẩn..... Nàng một dị tộc nữ tử lại không có cách nào sinh tồn, đem nàng gả đi vậy.
Nước mắt A Đức Ny rơi xuống đất, trong phòng Thành Khởi Vận đứng đối diện Dương Lăng, lông mày nhướng lên dùng khẩu hình nói: - Đại nhân, ngài càng ngày càng tà ác.
Dương Lăng cũng dùng khẩu hình trả lời: - Học theo nàng
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Thành Khởi Vận đã rời đi nửa ngày, A Đức Ny mới chậm rãi mở cửa sổ, có chút khẩn trương đứng đó hồi lâu.
Dương Lăng đang ở lật xem một đống công văn, không có chú ý tới sự xuất hiện của nàng, A Đức Ny cắn môi, sau một lúc lâu, rốt cục lấy hết dũng khí ngẩng đầu cất giọng nói: - Đại nhân!
Dương Lăng ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy là nàng liền vuốt cằm nói: - A Đức Ny? Vào đi.
Hắn nói xong quay đầu lại, đột nhiên cảm giác được có chút cổ quái, lại quay đầu nhìn A Đức Ny. Thiếu nữ dị quốc mười tám tuổi này thân mặc trang phục Đại Minh, nhưng không hề khiêm tốn, thậm chí chút tươi cười yếu đuối cũng không thấy.
Nàng một thân nữ trang, đứng nghiêm đầy kiêu ngạo, tôn quý, tao nhã, tự tin.... Còn có phần bi tráng. Gương mặt phong tình vì khẩn trương mà nghiêm túc, môi mềm hồng nhuận mím chặt, ánh mắt sáng ngời động lòng người, cái mũi thẳng tắp, trong quyến rũ mà bừng bừng tư thế oai hùng.
Dương Lăng nhíu nhíu mày, nghi hoặc nói: - A Đức Ny, ngươi làm sao vậy?
A Đức Ny mãnh liệt hít vào một hơi, sau đó một cước bước vào cửa phòng, hai chân dẫm mạnh một cái, ưỡn ngực ngẩng đầu, ngang nhiên nói bằng giọng cổ quái.
Dương Lăng nghe không hiểu, hắn buông công văn trong tay, vừa đứng lên muốn hỏi, A Đức Ny đã dùng tiếng Trung lặp lại một lần.
Nàng nhìn Dương Lăng, rất chân thành nói: - Thượng úy hải quân hoàng gia Bồ Đào Nha. Ngành hàng hải trường họcFrancisco, huấn luyện viên Alice. A Đức Ny Nam tước, tham kiến Đại Minh khâm sai Tổng đốc, Dương Lăng các hạ.
- Đó là một...vương quốc bá chủ rất nhỏ nhưng thời gian tồn tại tương đối dài trên biển. Chỗ đó chỉ có khoảng một triệu người, diện tích không chênh lệch với Phúc Kiến là bao. Dương Lăng kiên nhẫn giải thích với Thành Khởi Vận.
- Ừ, như vậy thân phận thật của nàng ta là?
- Nàng là quý tộc địa phương, tổ phụ của nàng từng đi theo quốc vương Bồ Đào Nha, từng theo Tam vương tử Henri thám hiểm, lập rất nhiều chiến công. Nhưng Henri Vương tử không có hứng thú với chính trị, sau đi rời thủ đô Lisbon, cùng một người ở A Gia Duy xây dựng học viện hàng hải.
Tổ phụ của A Đức Ny cũng theo đến đó. Hai năm trước một ít quan quân cấp tiến nhận thức quốc vương Johan nhị thế có chính sách còn chưa đủ tích cực, đồng thời quá yếu thế trong quá trình tranh đoạt hàng hải, cho nên bọn họ chủ mưu binh biến.
Làm hàng hải thế gia, gia tộc của A Đức Ny ở trong hải quân có ảnh hưởng rất lớn. Gia tộc của nàng cũng là người ủng hộ trọng yếu, tích cực tham dự việc này là thúc phụ của nàng, một mạo hiểm gia cuồng nhiệt trên biển.
A Đức Ny là quý tộc, là người thừa kế hợp pháp duy nhất tước vị và lãnh địa của phụ thân, đã sớm kế thừa danh hào Nam tước. Bản thân nàng có thể nói thiên tài, nàng tinh thông kiến thức hàng hải, 14 tuổi khi nàng đã cải tiến dụng cụ góc vuông, dụng cụ biểu ngữ là dụng cụ trọng yếu trong hàng hải, và cải tạo la bàn cùng đồng hồ cát của Đại Minh càng thêm chính xác, đây đối với một quốc gia dựa vào hàng hải để thịnh vượng như Bồ Đào Nha có ý nghĩa rất trọng đại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...