Dương Lăng gật gật đầu, nói: - Như vậy việc thống trị thì sao? Nếu nơi đó có thổ địa rộng lớn, hiển nhiên không thể dựa vào chút ít quân đội đi duy trì, như thế nào cam đoan nơi đó trật tự, có pháp luật, vận chuyển đủ vật tư, thuế phú, thực hành thống trị?
A Đức Ny tựa hồ bị chất vấn của hắn căt đưt suy nghĩ, nàng không vui nhíu mày:
- Đại nhân, ngắt lời nữ sĩ thật là hành vi không lễ phép.
Nàng rốt cuộc vẫn còn trẻ, tuy có tri thức nhưng vô tâm, khi biện luận cơ bản đã quên thân phận của đối phương, hoàn toàn không ngờ ở Đại Minh, nữ nhân ngắt lời nam nhân mới là hành vi cực kỳ vô lễ.
Dương Lăng cũng không nghĩ vậy, hắn nhướn mày, buồn cười ngậm miệng nghe nàng nói tiếp.
A Đức Ny ngẫm nghĩ một chút: - Về phần lo lắng phái quân viễn chinh, chân trời góc biển, như muốn tự lập làm Vương, cuối cùng sẽ bị cắn trả, loại tình huống này sẽ không xuất hiện. Đầu tiên, chỉ cần cam đoan chính quyền trung ương hùng mạnh và thống nhất, thuộc địa sẽ rất khó sinh ra phản loạn, dù sao sự hiện hữu của nó phải phụ thuộc vào chính quyền trung ương. Phải độc lập cần rất nhiều điều kiện, có thể nói khó khăn rất lớn.
Tiếp theo, những địa phương kia bởi vì căn bản không có một chính quyền hùng mạnh, cho nên không cần nhiều quân đội, một chi một ngàn quân Đại Minh dựa vào pháo và đao kiếm cũng đủ chinh phục họ. Đế quốc chi có một ngàn người cũng sợ hay sao?
Về sau thống trị, có thể ngay tại chỗ chiêu mộ quan thổ dân và lính đánh thuê, thuê người nước ngoài nghe lệnh quân đội củ mình, quốc gia của ta chính là làm như vậy. Cứ như vậy, người thống trị cao nhất là Đại Minh, còn bọn họ chiếm số ít, dựa vào quyền lực của đế quốc để sở hữu ruộng đất, không có gan tạo phản.
Hơn nữa Tổng đốc có thể ba năm đổi một lần, căn bản không cho y có cơ hội thành lập võ trang cho riêng mình. Mà khi thổ dân khiếp sợ vũ lực đế quốc, đồng thời người của họ có rất nhiều người được đế quốc thuê, trở thành người có cùng lợi ích. Cho nên cũng khó có thể phản kháng. Phải biết rằng, bọn họ bắt đầu vốn không có quốc gia, chỉ riêng bọn họ đã khó có thể có được cộng đồng có niềm tin hình thành tổ chức phản chính phủ hùng mạnh.
Nàng hứng khởi kéo ghế ngồi đối diện Dương Lăng, tiếp tục nói: - Có lẽ, mấy trăm năm sau bọn họ sẽ có lực lượng phản kháng. Nhưng quan hệ gì chứ? Với hoàng đế hiện tại mà nói. Hắn chỉ phái ra một Thiên hộ, một chỗ bắt đầu vốn không thuộc về hắn lại nguyện trung thành mấy trăm năm, cung cấp mấy trăm năm của cải. Mặc dù một ngày kia có vứt bỏ đi, với Đại Minh mà nói cũng không có bất kỳ tổn thất nào.
Dương Lăng tim đập thình thịch, hắn ôm cằm suy nghĩ một lúc mới ha hả cười nói: - Coi như có chút đạo lý, hiện tại Đại Minh bắc có Thát Đát, nam có giặc Oa, đợi dẹp yên những địa phương này, mở hải thông thương cũng có hiệu quả, nước của chúng ta cũng càng hùng mạnh hơn, quen thuộc hành quân trên biển, tác chiến, tất cả điều kiện đều đã thành thục, ta sẽ góp ý tới bệ hạ.
A Đức Ny nghe xong hé miệng cười, dương dương đắc ý, căn bản không có chú ý Dương Lăng cười đầy thâm ý.
Dương Lăng thường xuyên biên duyệt công văn, biên nhặt những yếu điểm trong đó nói cho nàng nghe, mới đầu A Đức Ny còn giả bộ ngây thơ không biết, luôn tỏ vẻ chất phác, bịt mắt, che đi sự cảnh giác của người khác.
Dương Lăng lúc ban đầu chỉ hỏi ở quốc gia của nàng xử lý việc này như thế nào, chỉ cho nàng thuyết minh Đế Quốc làm như thế nào chứ không dám thổ lộ gì với một cô gái thân phận không rõ, huống chi A Đức Ny vô cùng quen với việc tham dự chính sự.
Từ miễn cưỡng thổ lộ, tới giải thích, mãi đến khi nàng biểu hiện "Không thể nhịn được nữa" với kiểu giải thích của Dương Lăng thì tức giận bác bỏ, Dương Lăng này am hiểu nhất là tâm lý, từng bước kéo đối thủ xuống mà không để lại dấu vết, A Đức Ny càng ngày càng nói nhiều, căn bản không có ý thức được mình đã thể hiện không tương xứng với thân phận.
A Đức Ny tuy rằng tri thức uyên bác, nhưng dù sao cũng là tiểu cô nương mới đôi tám, đối với quan trường giả dối chưa biết được nhiều như vậy. Huống chi Đông Phương tồn tại mấy ngàn năm, quan trường của nó vượt xa so với phương Tây, quốc gia của nàng có khi còn chưa phức tạp bằng một tỉnh của Đại Minh, Dương Lăng dù là người mới trong chốn quan trường thì cũng đủ thành thạo đối phó với nàng.
Dương Lăng đã không phải lần đầu tiên cùng nàng thảo luận chính sự, nàng cũng không biết thói quen này gần như là phụ tá tài liệu tham khảo nội bộ, hơn nữa còn rất tự đắc với biểu hiện của mình.
Dương Lăng nghe nàng chậm rãi giải thích, cho nên khi gặp nan đề liền thuận miệng nói cho nàng nghe, hai người trưng cầu ý kiến, có khi nói chuyện tranh cãi tới đỏ mặt.
Mãi đến lúc này A Đức Ny mới như một tiểu hài tử háo thắng, hoàn toàn quên đi thân phận nữ nô, kéo ghế ngồi đối diện Dương Lăng bắt đầu thuyết trình, từ kinh công nghiệp hay quân sự đều thao thao bất tuyệt. Căn bản không có chú ý tới ánh mắt thú vị của Dương Lăng.
Dương Lăng dù sao cũng đến từ hiện đại, tư tưởng ý thức còn tiến bộ hơn mấy trăm năm, có khi khiến A Đức Ny á khẩu không trả lời được, nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ thản nhiên thừa nhận Dương Lăng đúng, tính cách thẳng thắn rất được yêu thích.
Nhưng trong hoàn cảnh vượt quá mức quy định, dưới điều kiện rất nhiều điều là không thực tế, có khi Dương Lăng chỉ mới đề xuất ý tưởng, A Đức Ny đã đề xuất đến điều kiện vật chất và yêu cầu ý thức hỏi Dương Lăng. Những lúc này A Đức Ny lông mi nhướng lên, vẻ đắc ý tràn đầy quyến rũ.
Vô tình, hai người dần dần thân quen, quan hệ không còn giống như đại nhân và nữ tì, cứ như thủ trưởng và thư ký, vô cùng hòa hợp. Là một người dị quốc, không có thân thích, không có bằng hữu. Dù A Đức Ny cá tính độc lập thì cảm tình với Dương Lăng cũng càng ngày càng nặng.
Đây chính quốc gia phương Đông, nơi trong Marco Polo du ký miêu tả, ở rên biển phiêu dương hơn hai năm, rốt cục bước lên lục địa, làm một tên đầy tớ.
May mắn. Nơi này còn văn minh hơn Marco Polo miêu tả, nơi này đại nhân cũng không có coi nữ nô như vật phẩm tư nhân, hắn.... Vị Đông Phương hầu tước đại nhân, đối với ta rất tôn trọng. Hắn uyên bác, có tri thức và giáo dưỡng.
Nàng lặng lẽ nhìn Dương Lăng, Dương Lăng mặc áo ti chức tơ lụa, chuyên chú đọc công văn. Mái tóc đen, mũi thẳng kiên nghị, còn có khuôn mặt lưu loát, đôi mắt chuyên chú hữu thần, thầm lay động tình cảm thiếu nữ của A Đức Ny.
Đây là nam nhân đông phương anh tuấn nhất ta từng gặp qua, hơn nữa cách nói năng khôi hài. Cố quốc. Ta không thể trở về nữa, hắn chính là nam nhân cùng ta bầu bạn cả đời sao? Có lẽ, đối với một nữ đầy tớ mà nói, không có chuyện gì hạnh phúc hơn, dù sao hắn là một nam nhân ưu tú.
Tổng đốc thống soái mấy chục vạn đại quân, quốc gia của ta tất cả già yếu phụ nữ và trẻ em tính vào mới được một triệu nhân khẩu. Hắn là Tổng đốc lục tỉnh. Lục bộ của hắn còn lớn hơn vương quốc của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...