Ngược Về Thời Minh

Dương Lăng nghe vậy gật gật đầu, bùi ngùi nói: - Đúng vậy, các tướng sĩ trước phục vụ quên mình, yêu cầu cũng không nhiều, một phần lý giải và ủng hộ đủ cho họ sinh ra hùng tâm, ta lấy thủ đoạn sấm sét xử trí người tư thông với địch, âm thầm làm phi, một là vì chỉnh đốn quân tâm, hai là vì nhanh chóng kích hoạt hệ thống vận hành ở Phúc Kiến, ba là vì... Chính là vì các tướng sĩ uổng mạng....

Dương Lăng nói tới đây ánh mắt lấp lánh nước, Hà tổng binh cũng bắt đầu trầm mặc. Sau một lúc lâu, một cơn gió mát xuyên qua cửa sổ, hai người mới từ trong trầm mặc tỉnh lại, đúng lúc này, một gã binh sĩ tới cửa, hạ giọng nói: - Đại nhân, có một người thân phận không rõ nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt đại nhân. Chúng ta thân phận của hắn. Hắn lại không chịu nói. Chỉ nói đại nhân tuyệt sẽ không hối hận khi gặp hắn, chỉ bảo chúng ta đến thông bẩm đại nhân. Đại nhân nếu không muốn, hắn lập tức đi ngay, tuyệt không dám quấy rầy.

Dương Lăng và Hà Bính Văn nhìn nhau, mới hỏi: - Tới một người? Ăn mặc thế nào, nhìn không ra lai lịch sao?

- Vâng! Người nọ.... Còn dẫn theo hai tùy tùng, xem bộ dáng là có công phu, thuộc hạ đã kiểm tra, bọn họ đều không có mang theo binh khí, người cầm đầu béo lùn, sắc mặt hồng nhuận, giống phú hào sống an nhàn sung sướng.

- Ha hả, hiện tại ta là Dương Chém Đầu hung danh trải rộng bốn phương, tài chủ có tiền? Ta mời hắn hắn cũng không dám đến. Mời hắn tới phòng khách, ta lập tức qua!

Nhìn thị vệ vội vàng rời đi, Dương Lăng cười nói:


- Hà đại nhân, ngươi xem sẽ là ai muốn gặp ta?

Hà Bính Văn cau mày nói: - Nghĩ không ra, sẽ là ai mà to gan như vậy dám.... tới gặp đại nhân, chẳng lẽ là triều đình....?

Dương Lăng lắc đầu nói: - Sẽ không, triều đình phái mật sứ đến, cũng sẽ không tới nha môn rồi còn che che lấp lấp. Hiện tại bản quan cũng vô cùng tò mò, không biết có Cung Bản Hạo ăn tim gấu mật báo, ngon ngọt ngày thường không đủ, tới tìm bản quan đưa hắn tiền lương thực? Ha ha, ta sẽ đi gặp hắn.

Hắn mặc áo bào đi tới cửa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại quay đầu nói: - Đúng rồi, Lưu Tri phủ mới vừa rồi tới gặp ta, ấp a ấp úng muốn thay gia quyến phạm quan cầu tình, dường như tên Uông Y Nhân, nói không có cách nào khác mới đến cầu ta. Ha ha, nhìn không ra lão Lưu là người sợ vợ đấy..

Hiện tại tất cả phạm quan gia quyến là do ngươi xử lý, hắn muốn mua ngươi cho hắn mua vê đi, vốn ta cũng không đồng ý tội tính cho cả nhà...., nhưng luật pháp như thế, ôi! Ngươi nhớ kỹ, phát mại làm nô có thể, nhưng thanh lâu kỹ quán thì không được.

Hà Bính Văn đáp ứng, thầm nghĩ: - Uông Y Nhân? Lưu Tri phủ giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, đó là muội tử của Uông Phi Lăng, gia quyến đầu đảng tội ác, nhưng đại nhân tấm lòng nhân hậu, chỉ phát mại làm nô, không được bán thanh lâu, quân lương cũng giảm bớt một số bạc. Không được, lão Lưu đã sáu mươi, nữ nhân này mang về, sớm muộn gì cũng chăn lớn cùng ngủ. Mài chết lão ở trên giường. Kiểu gì cũng phải nâng giá một chút.

Trong phòng khách, một nam tử béo lùn vểnh chân bắt chéo ngồi ở ghế, dù bận vẫn ung dung thưởng thức trà. Một đại hán khôi ngô đứng ở cửa đi đi lại lại thấp giọng nói: - Đại ca. Hơn một ngàn người..., trong đó còn có quan lớn, hắn không bẩm báo Hoàng thượng, xuất Thiên Tử Kiếm nói chém là chém, cũng không sợ trong triều có người nói hắn tự ý lộng quyền, họ Dương này quả thực chính là tên không có đầu óc.

Ta thấy lần này chúng ta đã đưa dê vào miệng cọp. Chúng ta có nên tùy tiện tìm cớ, tỷ như giả mạo thân sĩ quyên góp quân lương gì đó, sau đó lẻn đi?

Mập lùn cười híp mắt uống trà, nghe vậy trừng mắt mắng: - Ta xem ngươi chính là một đầu heo. Hiện tại Phúc Kiến cục diện rối rắm, nắm nhiều đại thần như vậy, nếu xử lý trễ, nhân tâm bất ổn. Cục diện chính trị có thể biến hóa bất cứ lúc nào.

Đợi thánh chỉ đến cũng phải cả tháng, trong khoảng thời gian này nhóm phạm quan tung lời đồn đại, hắn mới nhậm chức cũng không biết chức vụ có ngồi nổi không, ai dám đồng ý an tâm bán mạng cho hắn? Hắc! Một tháng sau thánh chỉ tới, địa phương này thành chốn nước sôi, hắn muốn thu phục quân tâm dân tâm. Haiz, rất khó....!

Hắn phủi phủi vạt áo cười nói: - Ta nghe xong tin tức này ngược lại cảm thấy đến đúng rồi, Dương đại nhân này là một người có đảm đương, hơn nữa biết xem xét thời thế, vụ mua bán này nhất định phải làm.


Mập lùn nói chuyện nhỏ nhẹ, mặt luôn tươi cười. Thật sự nhìn không ra là đại nhân vật nào. Hắn nheo mắt gian xảo nói: - Ta thấy.... Vị đại nhân này thoạt nhìn trầm ổn. Kỳ thật cũng đang sứt đầu mẻ trán rôi, giao tình đưa than ngày tuyết so với dệt hoa trên gấm còn đáng giá hơn nhiều, ha ha, khẩu vị của họ Dương có lớn tới đâu thì cũng không có hứng thú với mạng của ta.

Hắn mới nói tới đây, Dương Lăng mang theo tám gã cầm đao hiện ra trước cửa, mập lùn vội vàng đặt chén trà, vẻ mặt nịnh nọt tiếp đón: - Thảo dân tham kiến khâm sai Dương đại nhân.

Dương Lăng nhìn gã nghi hoặc nói: - Ngươi là....?

Mập lùn nhìn tám gã thị vệ, chần chờ nói: - Chuyện này.... Thảo dân phải bẩm đại nhân, là một chuyện rất quan trọng, đại nhân có nên bảo bọn họ lui?

Dương Lăng cười ha hả, thản nhiên đi vào.

Dương Lăng võ nghệ vẫn chuyên cần luyện rèn, hiện giờ đã không còn là A Mông khi xưa.

Đai ngọc bên hông là một thanh đao được che dấu kỹ, nếu người tới muốn đột nhiên đánh lén, hắn tự tin dù đối phương có võ công cực cao, chống đỡ mười chiêu cũng không thành vấn đề, cho nên bạo gan tiến vào. Phần dũng khí này làm gã mập lùn có thêm mấy phần khâm phục.


Dương Lăng thản nhiên ngồi xuống, cười nói: - Người của ngươi không cần lui ra ngoài, đây là tám gã thị vệ cũng là tùy tùng sinh tử, tuyệt đối có thể tin được, có chuyện gì không cần che che lấp lấp, cứ nói. Mặc kệ tin tức gì, ra khỏi miệng ngươi, vào tai ta, người của ta tuyệt sẽ không truyền ra nửa câu.

- Ha ha, đại nhân là Uy Võ Hầu gia, tướng quân trụ quốc, tay cầm mấy chục vạn đại quân sáu tỉnh vùng duyên hải, lời ngài nói, thảo dân tin.

Mập lùn nói xong, đột nhiên khuôn mặt tươi cười thu lại, nghiêm nghị lên trước trịnh trọng quỳ xuống, nói: - Nam Hải di dân, tội tù Bạch Tiểu Thảo khấu kiến Tổng đốc Dương đại nhân!

Dương Lăng nghe xong thân mình chấn động, bên tai có tiếng rút đao, mũi thép lạnh lẽo chỉ xuống Bạch Tiểu Thảo, còn hắn vẫn thản nhiên quỳ trên mặt đất, trán chạm đất. Vẫn không nhúc nhích.

Dương Lăng lấy lại bình tĩnh, khóe miệng bỗng nhiên cười đầy thâm ý. Hắn nhẹ nhàng khoát tay áo, lệnh bọn thị vệ thu đao kiếm, sau đó đứng dậy chân thành nâng đỡ Bạch Tiểu Thảo nói: - Hóa ra là Bạch Đại đương gia, ha ha, bản quan trông mong ngươi đã lâu, ngươi tới gặp ta. Nếu bản quan đoán không lầm, không lâu sau ta và ngươi có nhiều khả năng sẽ là quan đồng liêu. Cái đó gọi là bỏ xuống đồ đao, lập tức thành Phật, làm gì phải xưng kẻ tội tù?

Bạch Tiểu Thảo đương nhiên sẽ không vì mấy câu của hắn mà mang ơn, bất quá hắn lướt qua Vương mỹ nhân, không tiếp xúc với triều đình mà cải trang giả dạng lên bờ tới gặp Dương Lăng, cố nhiên là muốn được nhiều lợi hơn. Nhưng đồng thời cũng là bởi vì Điếu Ngư đảo đã nguy cơ tứ phía, hắn cũng có chút chịu không nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui