Ngược Về Thời Minh

Nãi Mỹ Chính Trí tuy ngã ngựa sinh tử không biết, nhưng giặc Oa huấn luyện có tố chất cũng không vì mất đi thủ lĩnh mà sợ hãi, phó thủ lĩnh Akimoto lập tức chịu trách nhiệm đầu lĩnh, chỉ huy giặc Oa chạy trốn về hướng Tây.

Quân Minh đuổi tới đầu tiên là một nhóm khinh kỵ binh, hoàn toàn do thân binh Dương Lăng tạo thành, Ngũ Hán Siêu đầu tàu gương mẫu, xông vào thấy cục diện phía trước không khỏi ngạc nhiên ghì ngựa cương, phất tay ngăn toàn quân đi tới.

Ngũ Hán Siêu xác thực biết Dương Lăng vẫn chưa an bài phục binh, quân đội này là ở đâu? Mượn ánh sáng của ngọn đuốc, Ngũ Hán Siêu hiểu ra: Phục sức của bọn họ rõ ràng là Lam Y Tráng tộc vùng Quảng Tây, đây nhất định là Lang Binh do triều đình mộ binh đưa tới.

Có đội quân như vậy ngăn cản giặc Oa, trong lòng Ngũ Hán Siêu mừng rỡ. Trong cục diện hỗn chiến này, lại là trong đêm, song phương trước đó hoàn toàn không có liên hệ, nếu tùy tiện suất quân sát nhập, ngược lại càng lợi cho giặc Oa thừa dịp chạy trốn. Ngũ Hán Siêu lệnh kỵ sĩ đợi lệnh ngay tại chỗ, giám thị cục diện chiến trường, tự mình xoay người xuống ngựa, ỷ vào lá gan lớn, xông vào chiến trường.

Ngũ Hán Siêu cầm trong tay trường kiếm, triển khai công phu tiểu xảo, thỉnh thoảng giơ kiếm ám sát giặc Oa, kéo lấy chiến dĩ dân tộc Tráng hỏi: - Đầu lĩnh của các ngươi ở đâu?

Chiến sĩ Tráng tộc nhận ra trang phục quan binh, lại thấy giúp mình giết giặc Oa nên đương nhiên là người của mình, nhưng bọn họ phần lớn không hiểu Hán ngữ, chỉ có thể cười cười, mờ mịt không hiểu câu hỏi của hắn.


Ngũ Hán Siêu dậm chân một cái, chỉ phải tiếp tục tìm kiếm, tình cờ gặp người biết nói tiếng Hán, nhưng giờ cũng tìm không thấy thủ lĩnh nhà mình.

Hắn đang ở vùng trung du chiến trận, chợt phát hiện phía trước có một đội nữ binh 'Lam Tráng', đang vung đao đánh giặc Oa, giặc Oa bao quanh nữ binh, bên ngoài lại bị người Tráng vây quanh, nữ binh bị vây ở chính giữa tuy dũng mãnh, nhưng khí lực đã không chống đỡ nổi, chỉ sợ trước khi người Tráng ở ngoài tiêu diệt hết bọn giặc Oa, toàn quân các nàng đã bị diệt rồi.

Trong lòng Ngũ Hán Siêu quýnh lên, vội vàng bay vút qua, hét lớn một nhảy qua đỉnh đầu người Tráng, giống như chiến thần từ trên trời giáng xuống. Trước mặt một vị thiếu nữ áo lam đánh chết một gã giặc Oa, bởi vì kiệt lực mà đầu gối mềm nhũn ngã về phía trước.

Ngũ Hán Siêu vội vàng lấy tay kéo, tay phải đâm trường kiếm ra. Kiếm trong tay Ngũ Hán Siêu như rồng như biển, thẳng tắp đâm vào cổ họng tên giặc Oa kia.

Ngũ Hán Siêu huy kiếm đánh lui hai gã giặc Oa, vội hỏi: - Cô nương, hiểu Hán ngữ không? Đầu lĩnh của các ngươi là ai? Hắn ở đâu?

Thiếu nữ áo lam thở hào hển dùng tay vén mái tóc, lớn tiếng nói: - Ta chính là thủ lĩnh tiểu Ái, ngươi là quan triều đình sao?


Ngũ Hán Siêu hơi sửng sốt, nhưng hắn lập tức nghĩ đến điều đã nghe các sư bá các sư thúc nói qua, các bộ lạc Miêu, Tráng, Bạch Đằng không chỉ có nữ nhân có thể ra trận xung phong giết địch, hơn nữa còn có thể kế nhiệm chức vị thủ lĩnh, thế nên thoải mái nói:

- Đúng vậy, ta là tướng lĩnh dưới trướng Dương tổng đốc, đuổi giết bọn giặc Oa mà đến, đại quân phía sau sẽ tức khắc đến ngay.

Gã vừa nói vừa múa may trường kiếm trong tay, kiếm quang dày đặc, uốn cong nhưng có khí thế như rồng. Giặc Oa bình thường không phải đối thủ của gã, cứ việc giặc Oa vung đao như lua, tiếng quát như sấm, có vẻ dũng mãnh, nhưng Ngũ Hán Siêu lúc nói chuyện đã đá ngã một lúc ba người, thế công của giặc Oa lập tức giảm bớt.

Ngũ Hán Siêu vừa thoải mái tự nhiên nghênh chiến giặc Oa, vừa đưa mắt nhìn quanh, khen: - Lính của ngươi huấn luyện rất có tố chất, chiến trận pháp riêng một ngọn cờ, vô cùng khéo léo.

Tiểu Ái thấy Minh tướng quân này võ nghệ cao minh cực kỳ, thân thể gã trước thế công vây kín như mưa của bốn gã giặc Oa lại chỉ có một cánh tay cầm kiếm nghênh địch, trong hoàn cảnh đó còn ngó đông ngó tây quan sát, trong lòng cũng âm thầm khâm phục, hiện giờ nghe gã khen ngợi binh lính của mình, chợt cảm thấy rất vinh quang, không kìm nổi ngạo nghễ cười nói: - Đương nhiên, gia binh Tráng chúng ta mười trận thắng chín, ít có lúc nào bị thua.


Ngũ Hán Siêu cười ha hả, trong đao kiếm lượn lờ đột nhiên bay lên một cước, đem một tên giặc Oa đá ra ngoài vòng, lập tức có một tổ hợp xông lên, cũng không cần quản y chết hay chưa, đều vung đao chặt lấy thủ cấp.

Hoá ra người Tráng xuất binh, luận công ban thưởng thủ lĩnh luôn lấy đầu người làm tiêu chí thưởng tiền, những người Tráng bình thường sinh sống kham khổ, chỉ trong chiến đấu anh dũng giết địch, mới có thể được thủ lĩnh ban thưởng, cải thiện điều kiện kinh tế nhà mình, cho nên bảy người công kích trong tiểu đội thì bốn phụ trách giết người, ba phụ trách thu 'Tiền'. Mỗi lần thu được một đầu người là một phần bạc, làm sao có thể không mừng?

Có Ngũ Hán Siêu ở bên trong viện trợ, trong ngoài giáp công, đám giặc Oa rốt cục toàn bộ bị tiêu diệt, Ngũ Hán Siêu dừng thân nhìn quanh, nói với tiểu Ái: - Tiểu Ái thủ lĩnh, tình thế chiến trường quá mức hỗn loạn, đại quân ta sắp đuổi tới. Rất khó gia nhập chiến đoàn cộng đồng tác chiến, nhân mã của ngươi tất thương vong nghiêm trọng, ngươi có thể bảo binh lính lui về phía sau?

Tiểu Ái trừng mắt, kinh ngạc nói: - Lui về phía sau? Chúng ta đánh thắng trận tại sao phải rút lui?

Ngũ Hán Siêu nói: - Giặc Oa có dấu hiệu chạy trốn về hướng tây, phía tây là Thái Hồ, ta cho khinh kị binh qua đó đuổi hết thuyền, sau đó chúng ta tập kết nhân mã buộc họ bỏ đi..

Tiểu Ái giật mình, không khỏi cười nói: - Ha ha. Ta hiểu, người đâu, thu binh che lại phía nam và phía đông!

Lập tức có một người đàn ông giơ sừng trâu, "Ô ô" thổi, một tổ bảy người công kích che chở nhau chậm rãi rút lui khỏi trận chiến. Ngũ Hán Siêu nhân cơ hội này chạy về trong quân vội vàng dặn dò một phen, hướng tây là một mảnh đất trũng lầy lội, xa hơn là một rừng cây thấp, căn bản không đi được ngựa. Nhưng quan coi giữ kỵ sĩ Tô Châu quen thuộc đường nhỏ ở đây, lập tức dẫn hơn trăm kỵ sĩ vòng hướng tây chạy đi.


Lúc này Dương Lăng, Mẫn Văn Kiến suất lĩnh đại quân cũng lục tục đuổi tới, Ngũ Hán Siêu vội vàng nghênh đón trình bày tình huống. Giặc Oa thấy có một đường thở dốc, lập tức tập kết một ngàn ba trăm người còn lại hoảng hốt chạy bừa vào khu đất trũng, chui vào rừng rậm, nhất thời hù dọa vô số cánh chim bay lên không trung.

Câu cửa miệng nói gặp rừng đừng vào, nhưng giặc Oa ít cung tiễn. Quân Minh mấy lần đối địch, hơn nữa dân tộc Tráng là chiến sĩ tác chiến vùng rừng núi, vừa vào rừng rậm như cá gặp nước, không cần quan tâm uy hiếp từ rừng rậm ban đêm, hai phe tập kết quân đội lập tức đuổi theo.

Hướng tây đoạn đường này không phải đất trũng thì chính là bùn, ruộng lúa bụi cỏ, đại quân lướt qua vô cùng lầy lội. Quân Minh có áo giáp trong người. Giày hơi dính bùn đã như nặng tới vài chục cân, căn bản rút không nổi chân ra. Tráng binh của Tiểu Ái suất lĩnh phần lớn đi giầy rơm, dính bùn liền cởi ra, chân trần cứ thế đuổi theo.

Giặc Oa chưa từng chịu thiệt thòi lớn như vậy, trốn tránh chật vật như vậy, lần suy sụp này khiến khi họ gặp phải hố cát lún sâu hai tường, tốc độ chậm chạp hẳn, ước chừng bốn trăm tên không kịp qua sông giặc bị truy binh đuổi theo, vừa mới giao phong, sĩ khí đã liên tục xuống dốc.

Thủ lĩnh giặc Oa lớn tiếng dùng tiếng Oa ra lệnh tránh Lang Quân phía trước, dọc theo đá cuội hai bên sông ở sườn núi hướng mà chạy, đáng tiếc lúc này quân Minh cũng đuổi theo, giặc Oa nhanh chóng phân tán thành mười đoạn, bị quân Minh và Tráng quân xử dần mòn.

Bờ bên kia giặc Oa đã bị giết tới váng đầu, phó thủ lĩnh Akimoto không lợi dụng cơ hội này dẫn dắt bộ hạ chạy trốn, mà còn muốn lợi dụng con sông này ngăn cản quân Minh tiến công, cho đến có thêm nhiều quân Minh bắt đầu dùng cung tiễn công kích, hắn mới nản lòng phát hiện mình không có hiểm yếu để thủ, chỉ phải tiếp tục trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui