Thành Khởi Vận ngồi ngây một lúc mới nâng bình rót đầy một ly. Nâng chén hướng nguyệt nói: - Kiếm khí xạ vân thiên. Cổ thanh chấn nguyên thấp. Hoàng trần tắc lộ khởi, tẩu mã truy binh cấp. Giương cung lên, phi tiễn như mưa. Cắt vây một trăm dặm, trảm thủ năm nghìn đầu!
Dương Lăng thực sự nổi giận, tổng đốc lục tỉnh tiêu diệt phỉ trú ở Tô Châu, mà giặc Oa lại tụ tập mấy ngàn người ở gần Tô Châu dụng binh, đây là khiêu khích, cũng là khinh miệt, nếu để giặc Oa đốt giết đánh cướp xong rồi nghênh ngang rời đi, danh dự phủ tổng đốc sẽ xuống dốc không phanh, nguyên bản sĩ khí lục tỉnh vốn đê mê sẽ càng thêm uể oải không phấn chấn, mà trong kinh cũng sẽ không tái dễ dàng tha thứ cho tình hình chiến đấu kiểu này.
Dương Lăng xanh mặt, lệnh Bạch Trọng Tán dẫn mười lăm ngàn người thủ thành, tự mình mang hai vạn ba nghìn quân gấp rút tiếp viện Ngô Giang Thành, đồng thời truyền lệnh vệ sở quan binh gần đó vây kín Ngô Giang Thành.
Mắt thấy Tổng đốc quân vụ khâm sai đại thần nổi giận, đám người Bạch Trọng Tán câm như hến, không ai dám phản đối nữa, lập tức tuân mệnh đi làm, khi Thành Khởi Vận nghe nói Dương Lăng tự mình suất quân cứu viện, dưới sự kinh hãi vội vàng đuổi tới tiền sảnh thì Dương Lăng đã ra khỏi thành rồi.
Dương Lăng biết rằng Ngô Giang Thành đã bị chiếm đóng, nếu giặc Oa thủ thành, hai vạn đại quân chưa chắc công được vào, lần này hắn mang theo Phích Lịch pháo chuyên dụng công thành. Đại quân trùng trùng điệp điệp thừa dịp bóng đêm đi xa hơn mười dặm, Dương Lăng dần bình tĩnh trở lại, hắn ngồi trên lưng ngựa trầm tư một lát, đột nhiên ghìm chặt ngựa cương, quát:
- Đình chỉ đi tới!
Kèn thổi, ba dài một ngắn, lính liên lạc các nơi đều hưởng ứng, đại quân đứng yên tại chỗ, Mẫn Văn Kiến cầm theo đại đao từ trạm canh gác phóng ngựa tới hỏi: - Đại nhân, sao không đi nữa?
Dương Lăng nhìn gã hỏi: - Mẫn đại nhân, giặc Oa có tiền lệ chiếm thành rồi thủ không?
Mẫn Văn Kiến ngẩn ra, nói: - Có, nếu người Oa đoạt rất nhiều tài vật mà không kịp rời bến thì thường sẽ ở vùng duyên hải chiếm cứ một thành nhỏ ngăn chặn quân ta, yểm hộ đồng đảng đưa tài vật phá vây rời bến, bọn họ ở bên trong cùng đường cũng sẽ đánh bất ngờ, chiếm lĩnh một tòa thành để thở, tuy nhiên bình thường khi đại quân ta vây kín sẽ liên tục đi kiếm thành nghỉ ngơi.
Dương Lăng lạnh lùng cười, nói: - Ngô Giang Thành cũng không phải là thành nhỏ gần biển, bọn họ cướp bóc thì sao phải tỏ thái độ thủ thành? Bọn họ đột nhiên tập kích, trước lúc chúng ta giật mình có bỏ trốn mất dạng, hiện tại không có binh mã ngăn chặn. Mấy ngàn giặc Oa làm gì có lẽ chui vào thành thong dong cho chúng ta bày bố binh lực vây kín?
Mẫn Văn Kiến giật mình nói: - Ý đại nhân là?
Dương Lăng cắn răng cười lạnh nói: - Hạng Trang múa kiếm, ý ở Bái Công! Đám người Oa là muốn lấy là thành Tô Châu, Ngô Giang chỉ là ngụy trang.
Mẫn Văn Kiến bừng tỉnh đại ngộ, cả kinh nói: - Hóa ra là... Là điệu hổ ly sơn? Mẹ nó chứ, chúng ta có cần chạy về Tô Châu?
Dương Lăng lắc đầu. Ngửa mặt lên trời suy nghĩ một hồi nói: - Trong thành Tô Châu còn có mười lăm ngàn binh mã, cho dù giặc Oa tới cùng phải giằng co không ngớt, khi đó đại quân ta quay về, người Oa sẽ bị bao như sủi cảo, bọn họ hao tổn tâm cơ lấy Ngô giang, hẳn là mai phục khi chúng ta đến đó, sau đó...
Dương Lăng nói tới đây. Chợt trong lòng vừa động, nói: - Bọn họ tỏ vẻ thủ thành dụ chúng ta đến gần, cũng là vì.... Hắn đột nhiên quay đầu nói với trung quân: - Khẩn tốc truyền lệnh hậu trận mang nhu binh, đưa bát môn hỏa pháo vào trung quân. Đem thang công thành, chiến xa ngụy trang thành pháo, trung gian bố trí thuốc nổ, nhanh đi!
Trung quân lĩnh mệnh, vội vàng chạy về phía hậu trận. Dương Lăng gọi qua tham tướng Hồng Bằng hỏi: - Ngươi là người địa phương, ta hỏi ngươi, lần đi Ngô giang, nơi nào hiểm yếu có thể phục binh?
Hồng Bằng suy nghĩ một chút nói: - Đường đi Ngô giang bằng phẳng, duy đi ngang qua Thập ngõa trại thì có một vũng đầm lầy, ước chừng thêm vài mẫu cỏ lau, phía bên phải là một mảnh dốc thoải có nhiều cây trà thấp bé, dọc đường đi thì có có nơi này thích hợp mai phục mấy ngàn nhân mã.
Dương Lăng xuống ngựa, cẩn thận hỏi thăm tình hình ở đó, Hồng Bằng bảo người ta cầm đuốc vẽ tỉ mỉ xuống đất, Dương Lăng đứng dậy nhìn bản đồ trầm tư một lúc lâu, hạ lệnh: - Cho gọi các tướng, bản quan ở đây bố trí quân lệnh!
Ngũ Hán Siêu đứng phía sau Dương Lăng đang cầm thượng phương bảo kiếm. Hai bên thị vệ tay nâng đuốc. Ánh lửa phần phật chiếu đến gương mặt nghiêm nghị của Dương Lăng. Dương Lăng gọi mấy nhóm người qua chỉ vào bản đồ, bảo họ chấp hành nhiệm vụ.
Dương Lăng giải thích xong, chậm rãi ngắm nhìn bốn phía, thấp giọng nói: - Chư vị tướng quân, Giang Nam binh xấu xa đến mức độ nào, không cần ta nói, các vị cũng biết!
- khí lực không bằng người? Võ nghệ không bằng người? Đều đúng, ở nơi đồng bằng, có thể mãnh hổ không chịu nổi đàn sói, nhưng chư vị đại gia, chúng ta có hai vạn ba nghìn người, bốn đánh một vẫn không được hay sao?
Dương Lăng bỗng nhiên rống lên, hắn chỉ hướng Ngô giang: - Phía trước là ai? Là người cung cấp các ngươi ăn, cung cấp cơm ăn áo mặc cho cha mẹ các ngươi! Bọn họ đang bị giặc Oa giết hại, lăng nhục! Câu cửa miệng nói nuôi binh ngàn ngày, dụng binh nhất thời, nuôi dưỡng đầu heo sang năm mới còn có thể ăn một bữa thịt, nuôi dưỡng đàn rác rưởi thì dùng để làm gì?
Cách động viên chiến đấu hoàn toàn mới này khiến đám tướng lĩnh mở rộng tầm mắt, một đám xấu hổ đỏ mặt.
Dương Lăng rút Thượng Phương bảo kiếm ra, kiếm quang lạnh thấu xương, đâm thẳng trời cao. Hắn mấy ngày nay tuy rằng vất vả, nhưng mỗi theo Ngũ Hán Siêu tập võ không ngừng, kiếm pháp đã tốt hơn trước, kiếm run lên, thanh âm như rồng gầm.
Dương Lăng từng chữ một, đằng đằng sát khí mà nói: - Một trận, chỉ có thể thắng không cho phép bại! Chiến sự nổ ra, các ngươi thuộc đội sở thuộc, Ngũ trưởng lui, giết Ngũ trưởng! Ngũ trưởng không lùi mà quân tốt lui thì giết hết. Thập trưởng lui, giết Thập trưởng! Suy ra, nếu toàn quân lui, xin lỗi tướng quân, ta sẽ dùng đầu ngươi tế Thượng Phương bảo kiếm trong tay ta! Đã nghe thấy chưa?
Các tướng giật mình sắc mặt tái nhợt, nơm nớp lo sợ nói không ra lời, Dương Lăng lại hét lớn một tiếng: - Đã nghe chưa?
Các tướng lúc này mới nuốt nước miếng, nhất tề chắp tay nói:
- Mạt tướng nghe lệnh!
Dương Lăng cao giọng, lạnh lùng nói: - Các ngươi đem lệnh liên đới đồ sát của bản tướng hiểu dụ toàn quân! Nói cho tất cả đam binh si, giặc Oa không phải mãnh hổ mà là chó hoang! Ngươi khiếp đảm, nó sẽ giương nanh múa vuốt, ngươi đánh nó đau, không chờ ngươi cúi người nhặt gạch, nó sẽ mang theo cái đuôi bỏ trốn mất dạng.
Mẫn Văn Kiến ôm đại đao, quát: - Lão tử cũng chịu đủ rồi, bất kể chức vị, mọi người đều tự sờ đũng quần mình đi, nếu vẫn còn thì con mẹ nó buộc thắt lưng đảm đương như một người đàn ông, đi theo Đốc Soái đi đánh chó hoang!
Các tướng lĩnh tâm huyết đều được kích thích, một đám xoa tay.
Dương Lăng mắt lạnh đảo qua, trầm giọng quát: - Xuất phát!
Ánh trăng như sương, đại quân đi tới gần Thập Ngõa trại, phía trước bên phải xuất hiện một dốc thoải, bụi rậm và lùm cây trà thấp vẽ ra những màu loang lổ, gió thổi qua mang theo mùi thơm ngát.
Cây trà dọc theo dốc thoải như từ xa mời mọc, bên trái là một vùng cỏ lau rậm rạp, mới vừa vặn đâm chồi. Bởi vì mới vừa tiến vào mùa xuân, mưa không nhiều lắm, bụi cỏ lau vô cùng khô ráo, gió nhẹ phật qua, còn nghe tiếng ngọn cỏ lau giòn nứt gãy.
- Tướng quân có lệnh, tăng tốc đi tới!
Có người cưỡi ngựa qua lại la lên, quân lệnh trong đêm yên tĩnh truyền đi thật xa, quân đội đột nhiên hành quân thần tốc, rất nhanh sắp đi qua chỗ thích hợp để mai phục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...