Dương Lăng nói xong, không kìm được vui mừng vội đi xuống Vọng Hải Các, tiến về phía người đó nghênh đón, cười nói: - Bá Hổ huynh, thực là hữu duyên thiên lý à nha, ha hả, huynh sao lại tới nơi này vậy?
Thư sinh áo xanh nghe vậy ngẩn người, cẩn thận quan sát Dương Lăng vài lần, đột nhiên trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào hắn nói: - Ngươi ngươi là Dương
Dương Lăng biết rằng gã đi lại thân mật với Chúc Chi Sơn, thường xuyên gửi thư qua lại, nhất định đã sớm biết thân phận của mình. Bước lên phía trước kéo gã lại, chặn đứng lời gã lại, cười nói: - Đúng là tiểu đệ, ha hả, Bá Hổ huynh mời. Tô Châu, Hàng Châu phong cảnh vô cùng đẹp, còn chưa xem đủ sao, mà Đường huynh còn tới Trấn Giang ngắm hoa?
Đường Bá Hổ cười gượng hai tiếng nói: - Ách chuyện này một lời khó có thể nói hết được. Nói xong gã lấm lét nhìn hai nữ tử xinh đẹp thướt tha trong đình Vọng Hải.
Thằng nhãi này chuyên vẽ tranh xuân cung đồ làm kế mưu sinh, tranh vẽ vô cùng xinh đẹp. Mỹ nhân kia thần thái cực kỳ thướt tha, được phú hộ Giang nam vô cùng thưởng thức. Kỳ thực, mỹ nhân trong tranh cũng không phải hoàn toàn do gã bịa đặt ra, mà mỗi một nữ tử đều có một phong cách khác nhau. Bị đôi mắt háo sắc của Đường Bá Hổ nhìn chằm chằm, thần vận của các nàng gã cũng nhớ được tới bảy tám phần, sau đó có thể dùng khi vẽ tranh xuân xung. Cho nên thần vận mỹ nhân trong tranh của gã luôn đủ các loại màu sắc hình thái, không bao giờ lặp lại.
Đường Bá Hổ là học sinh của Vương Ngao Vương đại nhân, nhưng gã năm đó làm lộ đề thi, nên bị Hoàng đế hạ chỉ cả đời không được làm qan, đến lúc này đối với gã ngay cả Vương Ngao thân là đại thần trong triều cũng lực bất tòng tâm.
Hiện giờ bạn tốt của gã là Chúc Chi Sơn đã làm quan, lại nghe nói Dương Lăng là tâm phúc bên cạnh Hoàng đế, nên đã từ bỏ ý định tự mình đứng dậy. Nếu Dương Lăng chịu biện hộ cho gã, không chừng Hoàng thượng sẽ thu hồi lại ý chỉ của tiên đế, vì thế Đường Bá Hổ cải trang thành người du sơn ngoạn thủy, vẽ tranh kiếm tiền, một đường chạy tới kinh thành, muốn đi bái kiến ân sư Vương Ngao, hơn nữa cũng muốn gặp Dương Lăng một lần, nói không chừng Dương Lăng vì xúc động sẽ xuất tay tương trợ.
Gã sao dám nói ra là thấy nữ quyến Dương Lăng thần vận khí khái động lòng người, muốn vẽ người ta vào trong tranh xuân cung đồ để bán với giá cao, vì thế đảo mắt, cười mỉa nói: - Học sinh vốn muốn tới kinh sư bái kiến đại nhân, trên đường đi qua Trấn Giang, ở Vọng Hải Tự làm một bài thơ tiêu khiển, đang muốn vẽ lại tranh Vọng Hải, không ngờ gặp đại nhân ở đây, đại nhân sao lại tới Giang Nam vậy?
Dương Lăng nói: - Ta phụng thánh chỉ tuần tra thiên hạ, Đường huynh vào kinh gặp ta, có chuyện gì quan trọng hay sao? Nếu không bận việc gì, dù sao cũng đã gặp nhau rồi, uống rượu hội yến, khi đó nói chuyện cũng không muộn.
Hắn chỉ vào đống giấy trong tay Đường Bá Hổ hỏi: - Đây chính là thơ mà Đường Bá Hổ huynh vừa nói?
Bài thơ đầu của Đường Bá Hổ "Hoa đào ổ lý đào hoa am" vang danh thiên cổ, tiên khí phóng khoáng, mặc dù lúc trong mắt mọi người, Đường Bá Hổ cũng không có gì ghê gớm cả, nhưng gã trải qua tô đậm của văn nhân, trong mắt Dương Lăng, thực là kỳ tài, nếu như gã có bài thơ gì mới mẻ, thì bản thân mình chính là người đầu tiên được thấy, thực là một chuyện hay, cho nên hắn vội vàng hỏi thăm.
Đường Bá Hổ khiêm tốn nói: - Đúng vậy.
Hai người bước vào đình, Dương Lăng giới thiệu Thành Khởi Vân và Mã Liên Nhi với gã. Một đôi bích nhân rơi vào trong đôi mắt háo sắc của gã, hai người ở Giang Nam đã lâu, đều nghe nói qua về đại danh của Đường Dần, nghe nói thư sinh này chính là tài tử Giang Nam, hai người không khỏi cảm thấy kính nể.
Dương Lăng vội vàng rút giấy trong tay Đường Bá Hổ, từ từ mở ra. Đường Bá Hổ kiêu ngạo cười nói: - Đây là bài thờ mà học sinh vừa tùy ý viết, tán gẫu mà thôi, khiến đại nhân chê cười rồi.
Thơ của Đường đại tài tử, ai dám nói không hay? Mã Liên Nhi và Thành Khởi Vận cũng vội vàng đi tới, chỉ thấy bên trên viết: "Ta hỏi ngươi là ai? Ngươi vốn chính là ta. Ta vốn không quen ngươi. Ngược lại ngươi biết ta. Ý! Ta không thể thiếu ngươi. Ngươi có thể thiếu ta. Trăm năm sau ta ngươi. Có ngươi không có ta."
Bài thơ như khẩu lệnh này cũng được gọi là thơ? Lại là do tài tử Giang Nam làm? Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi bật cười. Nhưng Dương Lăng đã đọc qua nhiều bài thơ hiện đại, căn bản cũng không thấy kỳ quái, chỉ cảm thấy ngạc nhiên vì sự sáng tạo của Đường Bá Hổ, không ngờ có thể làm bài thơ giống như bài thơ bạch thoại năm trăm năm sau.
Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhi ngưng cười, suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy không đúng, hai người tinh tế thưởng thức một phen, cảm giác được bài thơ này nghe thì dễ hiểu, nhưng ý tứ lại vô cùng, cang nghĩ càng có hương vị, hai người cũng không dám kinh thường, không khỏi thán phục nhìn Đường Bá Hổ.
Dương Lăng cũng thấy bài thơ này ý cực hay, hắn chợt nhớ tới một bài thơ hiện đại, lường trước cho dù Đường Bá Hổ có đổi mới, nhưng dù sao cũng là cổ nhân, bản thân còn trực tiếp hơn cả thơ của gã. Nhất thời hắn không tiếp thu được, không ngại trêu đùa, liền thuận tay sửa vài chữ, nghiêm trang nói với Đường Bá Hổ: - Không thể nghi ngờ, bài thơ của huynh, là đệ nhất thiên hạ, bài thơ hay nhất.
Đường Bá Hổ thấy hắn biết phân biệt tốt xấu, thụ sủng nhược kinh, lại nghe đánh giá cao như vậy, mừng rỡ vái vài cái: - Đại nhân khen nhầm rồi, học sinh thực không dám nhận.
Dương Lăng cười hì hì hỏi: - Huynh xem bài thơ này của ta thế nào?
- Ý? Đường Bá Hổ trố mắt, lắp bắp nói: - Bài thơ nào? Đại nhân làm thơ rồi hả? Mời đại nhân đọc xem, Bá Hổ rửa tai lắng nghe.
Dương Lăng vừa cười vừa nói: - Ta đã nói rồi mà, chính là câu vừa nãy "Không chút nghi ngờ, thơ của huynh làm, là bài thơ hay nhất thiên hạ".
Thành Khởi Vận và Mã Liên Nhỉ bật cười thành tiếng, cười chảy cả nước mắt, Đường Bá Hổ cũng chỉ nghĩ hắn đang nói đàu, không khỏi có chút gượng gạo không biết nên khóc hay nên cười. Dương Lăng thấy gã là tài tử nổi tiếng, tính tình phòng khoáng không câu nệ, nhưng cũng không giống như người đời sau miêu tả, liền cười nói: - Chỉ nói đùa với Bá Hổ huynh thôi, hôm nay hạnh ngộ tài tử Giang Nam, thực là có duyên, chúng ta đang muốn xuống núi, mời Bá Hổ huynh cùng đi với chúng ta, chúng ta xuống núi lại nói tiếp.
Đường Bá Hổ vui vẻ nói: - Được được, đại nhân mời.
Đoàn người đi tới cửa núi, mã phu nâng kiệu Mã Liên Nhi lên, dưới sự của thị vệ mặc thường phục, cùng nhau xuống núi. Dọc đường xuống núi, người đi du ngoạn đi dâng hương như nước chảy, hai bên đường còn có người bán hàng rong từ đồ thủ công, đến đồ ăn vặt.
Ngũ Hán Siêu ở trong đám người, lia mắt nhìn ra xung quanh, tai nghe tám hướng, đột nhiên một âm thanh rất khỏ truyền vào tai gã, âm thanh đề cập tới hai chữ "sư công". Ngũ Hán Siêu là người trong võ lâm, đối với những từ này vô cùng mẫn cảm, không khỏi đi chậm lại nhìn theo hướng âm thanh vang tới, chỉ thấy một người mặc áo vải đi cùng với một đại hán mặc áo gấm đang vội vàng xuống núi, vừa đi vừa hạ giọng nói: - Ngũ sư công, Hồ Tiểu Nhị đi khắp nơi tìm ngài đó, mời ngài tối hôm nay tới truyền đạo cho hắn.
Đại hán áo gấm vừa xốc lại thắt lưng, vừa cau mày nói: - Con bà nó, đêm nay vốn định đi dạo trong thành, sao không nói sớm một tiếng?
Người áo vải vội cười xòa nói: - Ngũ sư công, mẫu thân của tân nương sắp chết vì bệnh, có lẽ nhà gái mà xử lý tang sự khi thành thân thì sẽ thành điềm xấu, phải qua bảy tuần, lại phải giữ đạo hiếu không được thành thân, nên mới vội vã xử lý.
Hai người đi quá nhanh, vội vã chạy xuống núi, âm thanh bọn họ tuy nhẹ, nhưng với thính lực của Ngũ Hán Siêu, thì lại nghe được rõ ràng rành mạch. Nhìn đám thị vệ bảo hộ đại nhân chu toàn, bước chân liền mau hơn, cũng đuổi theo hai người kia, liền nghe thấy đại hán áo gấm hừ một tiếng, vuốt vuốt râu hỏi: - Tân nương nhà nào vậy, có xinh đẹp không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...