Ngược Về Thời Minh

Phố Hoa Lỗi nằm ở phía tây nam của cổ lầu(*), là con đường nối liền nam bắc Đại Đồng. Trên phố lầu cao nhà thấp được xây san sátn trật tự ngăn nắp. Rất nhiều hộ giàu có tập trung tại nơi này, giữa phố có vài khách sạn và tửu lầu. Bên trái con phố trông xa hoa và sang trọng hơn, nhưng hầu như suốt cả dãy phố đều là sản nghiệp của Vương phủ.

(*: lầu canh có đặt trống lớn dùng để báo động)

Vương Long tiền nhiều thế mạnh, phòng ốc trong nhà rất rộng. Tổng diện tích phủ viện của hắn gần như không thua gì phủ ở của Đại vương đặt ở khu hoàng thành, cho nên cũng được lắm kẻ nhiều chuyện gọi là "vương phủ".

Vương Long kiêu căng dâm dật xa hoa, thê thiếp rước về vô số. Nơi này kế liền tái ngoại, nếp sống phóng khoáng và Vương Long cũng không hề có phong thái thân sĩ phú gia. Thường ngày hắn hay đưa đám vợ đẹp thiếp xinh lên gác tía nằm sát ven đường, cho trang điểm làm dáng rồi ra đứng dựa vào lan can, thu hút cánh đàn ông khắp thành đổ xô đến chen nhau xem người đẹp.

Trong số mỹ thiếp của hắn có mười hai người có nhan sắc đẹp nhất, bèn có kẻ giỏi vuốt đuôi ngựa thừa dịp tâng bốc gọi thê thiếp của Vương Long là "Thập nhị cẩm bình"(*), ý là khi mười hai vị mỹ nữ này đứng xuất hiện trên gác tía liền như mười hai bức bình phong tinh mỹ tuyệt luân khiến người ta mê mẩn không rời.

(*: mười hai bức bình phong mỹ lệ)

Vương Long sớm đã rao tin hôm nay sẽ đưa đám mỹ thiếp lên lầu khoe dáng, việc này đã lan truyền khắp cả thành. Đường Nhất Tiên nghe đám gia đinh trong vương phủ to nhỏ thì thầm, nàng không biết rõ nội tình nên tưởng rằng nhà giàu nào đó sẽ cho trưng bày đồ báu quý hiếm.

Hôm nay "Hâm Thịnh lâu" đã bị Liễu Bưu bao hết. Nếu như muốn "đào hố" để dụ Vương Long sập bẫy thì hiển nhiên hắn không thể làm gì lộ liễu, chỉ là toàn bộ tòa tửu lầu hai tầng này thì trên dưới, trong ngoài đều đã có tửu khách ngồi đầy từ rất sớm. Nếu có người khách nào muốn vào thì đương nhiên sẽ đành phải tìm một quán khác.

Dương Lăng vận bộ thiên mã bì bào(2), đầu đội mũ da chồn, chân mang đôi giày da màu đen lợp gấm, trang phục tuy sang trọng song lại không quá phô trương. Thêm vẻ tuấn tú anh tài, khí phách y như một vị công tử tiêu sái thời loạn thế. Đứng sau lưng y là một thư đồng nho nhỏ áo xanh mũ dưa tuấn tú; chính là Hoàng đế Chính Đức.

Dương Lăng muốn dụ cho tên Vương Long háo sắc mắc câu, trong tay y đã có sẵn Đường Nhất Tiên xinh đẹp như hoa làm mồi nhử. Đường Nhất Tiên nghe xong mưu kế của Dương Lăng thì thích thú đến độ cứ cười khanh khách mãi. Cô bé này tính vốn nghịch ngợm, lại có cơ hội giúp đỡ biểu ca thân nhất của mình nên đương nhiên đồng ý ngay.

Vốn Dương Lăng định giấu Chính Đức, nào ngờ hắn nghe được tin này từ miệng Đường Nhất Tiên, thế là nằng nặc sống chết gì cũng đòi đi theo. Dương Lăng định bắt hắn cải trang thành thư đồng để làm khó, ai dè vị tiểu Hoàng đế không bao giờ hành động theo lẽ thường này vừa nghe liền mừng như cầu còn không được. Thế là không đợi Dương Lăng nói xong, hắn liền đã chạy vụt đi sai Trương Vĩnh kiếm về một bộ đồ xanh mũ dưa hí hửng mặc vào.

Dương Lăng hết cách, đành phải dẫn theo "ông tổ sống" này đến lầu Hâm Thịnh. Tửu khách trong quán đều là đại nội thị vệ vận áo quần đủ kiểu; xen lẫn trong đám du khách, lính nhàn, bán rong và đám đầy tớ chen nhau chờ ngắm mỹ nhân trên phố cũng có không ít người là phiên tử của Nội xưởng.

Trong "Thái Bạch cư" bên cạnh "Hâm Thịnh lâu", cửa sổ của một căn phòng trang nhã đối diện với cửa sổ tầng hai cũng được mở ra, lửa trong lò than trong phòng cháy hừng hực. Một người tóc hoa râm vận áo bào xanh, trên búi cài một cây trâm ngọc khẽ nhíu mày nói:

- Vương Long thực làm càn quá! Khi không lại bày ra cái hội "Thập nhị cẩm bình" gì đó. Lão Du à, ông nên khuyên hắn bớt phóng túng chút đi.

Ngồi ở đối diện là Du viên ngoại vận áo gấm hoa văn hình tiền đồng, khuôn mặt tròn trịa bẩm sinh luôn mang theo một nụ cười trên mặt như Phật Di Lặc. Hắn lấy khăn tay lau mồ hôi hai bên thái dương, cười hà hà đáp:

- Chính vì phô trương như vậy mới sẽ không có ai nghi ngờ nhân thân của hắn. Tôi lại thấy Vương Long cải trang làm thân hào vô lại rất thành công. Mọi người đều biết hắn trầm mê tửu sắc, đám quan lớn địa phương cáo già như Hồ Toản và Dương Nhất Thanh còn nghi ngờ tên đại thương nhân bên ngoài đầy tiếng xấu, khắp người nồng mặc mùi tiền đó là người của chúng ta sao?

Người áo xanh hừ nhạt một tiếng, nói:

- Vấn đề là không phải Vương Long giả vờ làm vậy, mà là bản tính đã thế. Cẩn thận chứ chơi với lửa có ngày bỏng tay đó!

Du hộ pháp cười hà hà, không hề lựa lời giải thích tiếp. Trong Di Lặc giáo cũng chia bè phái, ba vị thiếu giáo chủ dần dần trưởng thành, cả ba đều bỏ công lôi kéo những trưởng lão đang nắm thực quyền trong giáo. Vương Long là người của Lý Đại Nghĩa, lão áo xanh lại là một vị nghiệp sư (thầy dạy) của Lý Đại Nhân, cho nên đương nhiên lão nhìn Vươgn Long không thuận mắt.

Đứng ngoài cửa là một thanh niên dáng vóc cao to, ánh mắt sắc bén, tuy ăn mặc như nô bộc song lại ẩn chứa khí thế lạnh lùng uy dũng, như ẩn như hiện, có khí thế khiến cho lòng người khiếp sợ. Thấy lão áo xanh khoát tay, hắn biết hai người muốn bàn luận về vấn đề cơ mật hơn, bèn khẽ gật đầu rồi lặng lẽ lui ra ngoài đợi.

Người áo xanh cầm đũa gắp một miếng thịt dê trụng vào trong nồi lẩu sôi, rồi chấm vào chén gia vị cho vào miệng, vừa nhai vừa hỏi:

- Đám người Hoa Đáng đã đến rồi, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ liên lạc với họ Dương. Sự nghiệp đồ long cấp bách vô cùng, con ưng đó hiện thế nào rồi?

Du viên ngoại mỉm cười đáp:

- Yên tâm, gần đây hắn vẫn luôn hoạt động trong vùng Bình Thuận; nhưng một khi nhận được tin tức, đội khoái mã khinh kỵ chỉ trong nháy mắt sẽ có thể tới ngay. Ha ha! Bọn chúng cũng rất quan tâm, chắc chắn chúng sẽ tới! Không cần lo lắng!

- Ừ!

Người áo xanh gật đầu hài lòng, rồi nói tiếp:

- Quan trọng nhất là người mở ải không để xảy ra chuyện, phải bảo đảm cho con ưng đó vào thẳng trong cung, thăm rồng đen được ngọc châu(3). Nếu lỡ bị cầm chân thì sẽ không dễ tiến hành được nữa.

Du viên ngoại sờ chiếc cằm ba ngấn, nói khẽ:

- Thảng như hai quân giằng co, đội kỳ binh nọ của giáo chủ...,

Nói đoạn hắn chém mạnh bàn tay núc ních của mình xuống.

Người áo xanh khẽ lắc đầu, cười nhạt:

- Nói xằng! Thời gian ít ỏi, ngươi cho rằng giáo chủ có thể khống chế hơn vạn nhân mã đó ư? Cùng lắm tới lúc nguy cấp sẽ giết tướng xông vào, nhiễu loạn bố trí của chúng. Lai lịch của giáo chủ vẫn chưa thể bại lộ, binh quyền cũng vậy!

Du viên ngoại cung kính đáp:

- Dạ, tôi đã hiểu rồi.

*****

Cửa sổ lầu gác đối diện lần lượt được mở ra. Từng người đẹp vận lụa hoa đính ngọc, trang điểm lộng lẫy, vuốt tóc làm dáng xuất hiện sau cửa sổ. Trên con đường phía ngoài cửa sổ tức thì vang ầm những tiếng reo hò hoan hô, trông còn náo nhiệt hơn cả hội chùa.

Trông những mỹ nhân này, dáng điệu quyến rũ, dung nhan mỹ miều, nhưng hành động như vậy thực giống như tuyển chọn hoa khôi trong nhà thổ vậy. Đường đường là hào phú thế gia giàu nhất Đại Đồng mà lại bắt nữ quyến của mình xuất đầu lộ diện(4) như thế này, lấy việc người qua đường bình phẩm đủ điều làm thú vui thực là khó bề tưởng tượng. Ngay cả Dương Lăng cũng không khỏi nhìn thấy mà lắc đầu.

Một gã đàn ông lực lưỡng vóc người cao to vạm vỡ, vận áo lông cáo trắng như tuyết vừa cười lớn vừa bước lên lầu gác, vênh vang đắc ý. Những người con gái cực kỳ quyến rũ nọ lần lượt ngồi xuống trước cửa sổ, hoặc đánh đàn tỳ bà hoặc khảy cầm thổi sáo, mỗi người tự biểu diễn tài riêng của mình.

Dương Lăng còn tưởng rằng vị Vương Long này ắt là tay phú ông đã bị tửu sắc gạn đãi hết tinh lực, không ngờ hắn ta lại là một gã đàn ông lực lưỡng tráng kiện như vậy. Thân cao bảy thước ngang tàng, mặt vuông mày rậm đường hoàng oai phong, thực rất có khí chất uy vũ. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tài nghệ của những cô gái ấy đích thực bất phàm, chỉ tiếc là đám đàn ông dưới phố chỉ biết thưởng thức cái đẹp bên ngoài. Bọn họ đã nhìn ngắm thỏa thích lúc các cô đứng trên cao nhìn xuống, ngực nhô eo thắt, da trắng thịt mềm; người thì lả lơi đến tận xương, người lại xinh đẹp động lòng người, kẻ lại thanh lệ thoát tục, muôn vẻ phong tình không chỉ có một, quả thực no mắt. Lúc này ngoại trừ những đại gia lắm tiền ngồi trên tửu lầu đối diện, đám đàn ông ít tiền chỉ nghe thấy tiếng mà không nhìn thấy người cho nên đương nhiên bọn họ cũng muốn đánh trống reo hò một phen. Thế là dưới đường chợt vang lên những tiếng trống chiên inh ỏi lấn át cả âm thanh thánh thót.


Dương Lăng nháy mắt với Liễu Bưu đang đeo một túi vuông sau lưng cải trang làm người bán dạo, Liễu Bưu hiểu ý bèn lặng lẽ đi xuống lầu. Dương Lăng không hề liếc mắt đến những món ăn thịnh soạn bày ra khắp bàn, y khép hờ hai mắt nghĩ về lời Liễu Bưu nói với mình hôm qua: "Vương Long này cực kỳ háo sắc, lấy việc thu thập mỹ nữ làm thú vui. Mỗi khi gặp được con gái nhan sắc thật đẹp, ắt là hắn vung nhiều vàng ra dụ dỗ, hoặc hứa hẹn lợi danh nhằm lừa gạt cưỡng chiếm, nạp vào trong nhà hưởng lạc thú."

Dương Lăng khẽ mỉm cười. Vừa rồi y đã nhìn thấy những mỹ nữ nọ, bọn họ quả thực đều là những mỹ nhân vô cùng xinh đẹp, mỗi người lại mang một vẻ phong tình riêng. Tuy nhiên cả bọn lại không có được một người con gái nào xinh đẹp lanh lợi đáng yêu, hờn vui đều đẹp như Đường Nhất Tiên. Nếu như Vương Long đã đam mê thu thập các loại mỹ nữ, vậy khi gặp được cô nàng, không lo hắn sẽ không động lòng.

Chỉ một chốc sau, Liễu Bưu đã dẫn Đường Nhất Tiên thong dong bước lên lầu gác. Phiên tử khắp lầu tức thì lặng im phăng phắc, như thể ngừng thở. Dương Lăng cũng không khỏi nhìn nàng chăm chăm.

Y chỉ căn dặn Đường Nhất Tiên ăn vận chỉnh chu sao cho vừa thanh nhã thoát tục khiến người ta vừa gặp liền sẽ khó quên, lại vừa phù hợp với thân phận tỳ nữ.

Còn về phần ăn vận thế nào thì Đường Nhất Tiên dù sao cũng từng là nha đầu vì hy sinh cho cái đẹp mà uống thạch tín, tuy rằng đã quên hết chuyện cũ, song cũng sẽ không mất đi ý thức thẩm mỹ. Dương Lăng lại không thông thạo thứ này cho nên cũng không đưa ra thêm ý kiến gì, thế nên đây cũng là lần đầu tiên y trông thấy Đường Nhất Tiên hoá trang.

Vốn tưởng rằng nàng sẽ trang điểm đơn sơ, áo đỏ váy xanh; không ngờ nàng lại ăn vận hết sức mộc mạc, không chút màu mè. Ngay cả bộ váy lụa đơm nhiều màu nhí nhảnh đáng yêu nọ cũng đã được thay.

Áo đen, váy đen, eo thon thít chặt.

Tay áo khe khẽ đong đưa, mái tóc dài đen nhánh thắt thành hai bím thả dài xuống quá lưng, khuôn mặt láng mịn như trứng gà bóc, da trắng như tuyết, mắt như chấm mực, cả người như ngọc tuyết đẽo thành, thanh nhã thuần khiết rất mực.

Người ta thường nói "gái muốn xinh, mặc đồ trắng", không ngờ nàng vận bộ đồ đen ấy lại càng toát nên vẻ đẹp lạ thường khiến người ta chỉ nhìn một lần đã khó quên.

Đường Nhất Tiên ôm một chiếc đàn tranh, trên dây lưng giắt chéo một cây sáo bằng trúc tía, thong thả bước lên trên lầu. Trông thấy ánh mắt như bị hớp hồn của Dương Lăng, cô nàng không khỏi đắc ý mỉm cười tinh nghịch, liền đó lại trừng đôi mắt hạnh lườm Chính Đức đang đứng sau lưng biểu ca trương bộ mặt Bát Giới ra nhìn đăm đăm.

Chính Đức thấy vậy liền vội rất "hợp tác" mà đưa tay lên chùi miệng vờ như mới vừa rỏ dãi, khiến Đường Nhất Tiên trông thấy phải bật cười phì. Nàng vén tay áo đặt ngang chiếc đàn tranh lên bàn, rồi hấp háy mắt, liếc sang Dương Lăng dò hỏi.

Vị tiểu thư đồng sau lưng Dương Lăng chỉ là "đồ trang trí", Dương Lăng cũng không hề hy vọng hắn sẽ làm tốt bổn phận thư đồng của mình, cho nên y tự cầm bình rượu rót một chén rồi khẽ gật đầu với Đường Nhất Tiên.

Đường Nhất Tiên mỉm cười, cúi đầu điều chỉnh dây đàn rồi lướt khẽ mười ngón tay thon, một khúc nhạc đinh đang êm tai như dòng suối chảy phát ra từ những phím đàn. Đường Nhất Tiên tấu một khúc nhạc xưa, làn điệu chất phác, giai điệu tao nhã. So sánh với làn điệu mang nhiều phần lả lơi của "Thập nhị cẩm bình" bên lầu đối diện thì như sen nở trong bùn, trong trẻo mà không lẳng lơ.

Dương Lăng nhón tay nâng chén rượu, mỉm cười. Đây chính là "ý nghĩ khác thường", "cờ riêng một cõi". Nếu đặt nàng vào trong các buổi tranh tài ở thời hiện đại, một tuyển thủ thú vị và đặc biệt như vậy nhất định sẽ do dụng tâm khéo léo mở cho mình một con đường riêng biệt mà được giám khảo cho thêm điểm.

Điệu nhạc được cất lên, tiếng ca trong vắt êm tai từ trên lầu thong thả vọng ra ngoài.

"Xưa làm chim khách hồng trần, nay độ duyên tiên giới. Sương mát rửa đầu trần, mây khôn xanh rìa cánh. Tiếng đầu chim vỗ cánh, tiếng hai xây cầu kiều, tiếng ba Chức Nữ lại, sóng gợn sâu trong mây... Có ai đang chạy đến, gió nổi giữa cầu mây, võ vàng trông tiều tụy, mắt đẫm lệ nhìn nhau... Tương phùng như giấc mộng, nguyện say trong giấc mơ, cùng anh chung giấc mộng, tỉnh lại đã sang năm."

(*: bài hát này kể về sự tích Ngưu-lang Chức-nữ)

Làn điệu cổ xưa kết hợp với lời thơ tao nhã, lại được cất lên bởi giọng hát lay động lòng người của nàng nên nghe càng thêm hay. Bài hát vừa xong, không chỉ toàn bộ mỹ nữ ở đối diện đứng dậy đưa mắt nhìn sang bên này, mà ngay cả vị Vương đại lão gia vóc dáng cao to nọ cũng chạy đến bên cửa sổ vịn song nhìn sang.

Người dưới lầu chỉ nghe thấy tiếng mà không trông thấy người, nhưng cũng đoán ra có người đang chèn ép thói kiêu ngạo của Vương Long. Bọn họ cảm thấy sẽ có kịch hay để xem, chi bằng mình châm thêm dầu vào lửa thế là lập tức reo hò khen hay. Thanh thế ấy tức thì áp đảo hoàn toàn "Thập nhị cẩm bình" bên lầu đối diện.

Nhắm mắt thưởng thức giai điệu xong, Dương Lăng mở mắt ra, mỉm cười:

- Xưa làm chim khách hồng trần, nay độ duyên tiên giới... Tiểu Tiên à! Giọng hát của em, tướng mạo và dáng người của em đều đáng yêu như chim hỉ thước trong mây vậy! Tuy không có cái oai khi phượng hoàng múa, vẻ đẹp của chim công khi xoè đuôi, nhưng thực hiếm có ở đây.

Đoạn y liếc nhìn sang mười hai "bức gấm" đẹp như mận như đào ở phía đối diện rồi khẽ thở dài:

- Thế giới ngày hôm nay thực sự hơi lắm phượng hoàng.

Đường Nhất Tiên bị ngữ khí tròng ghẹo của y trêu bật cười phì, vội đưa tay lên che miệng song vẫn cười duyên dáng:

- Biểu ca thật không có khẩu đức gì cả! Bao nhiêu đại mỹ nữ bị anh nhìn, còn bị anh nói lời độc địa.

Chính Đức cũng thở dài bảo:

- Đó mà là phượng hoàng gì chứ, chỉ là một đám gà kiểng...

- Hừ!

Đường Nhất Tiên liền sầm mặt trừng mắt với hắn, mắng:

- Tiểu tử ngươi càng không có khẩu đức!

Hoàng đế Chính Đức đảo mắt đáp lời:

- Nhưng mà tôi có chính đức(*).

(*: cũng có nghĩa là phẩm chất chính trực)

- Cái gì?

Đường Nhất Tiên nghe không hiểu, liền hỏi dồn.

Chính Đức bèn vội chuyển đề tài, cười nhỏ bảo:

- Nhất Tiên cô nương! Nếu cho tôi nói thì theo tôi, cô là cô, không cần phải bắt chước làm phượng hoàng, càng không cần giống như chim công gì cả.

Rồi hắn nhìn Đường Nhất Tiên thật sâu, buông từng chữ:

- Cho dù là một con hỉ thước nho nhỏ trong mây, cô vẫn sẽ áp đảo phượng hoàng, khiến muôn chim quy phục như thường!


Câu này từ miệng Chính Đức thốt ra tất nhiên đầy ngụ ý sâu xa. Đang ngồi mé ngoài cùng của tửu lâu, Trương Vĩnh nghe xong liền rúng động toàn thân. Đám thị vệ chung quanh cũng đều xuất thân từ đại nội, hiển nhiên hiểu rõ ý trong lời của Chính Đức. Nhất là Chính Đức xưa nay vẫn hi hi ha ha không chút nghiêm chỉnh nhưng lúc này ngữ khí lại nghiêm túc vô cùng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Đường Nhất Tiên lập tức khác xưa.

Đường Nhất Tiên lại không hiểu ẩn ý trong lời của hắn, còn tưởng tên tiểu thân binh này lại đang vuốt đuôi mình, nịnh bợ Dương Lăng, thế là không khỏi chun mũi, làm mặt xấu với hắn. Rồi nàng uyển chuyển đứng dậy, rút cây sáo trúc được thít chặt từ bên chiếc eo thon thon đặt lên môi thổi.

Được nghe luật vần ưu nhã của khúc nhạc xưa, lắng nghe âm điệu tuyệt vời réo rắt của tự nhiên, một thư sinh anh tuấn nho nhã, một tiểu thư đồng áo xanh mũ dưa thanh tú, một tiểu tỳ áo váy đen tuyền dung nhan mỹ lệ, một cửa sổ một bầu rượu, trông như một bức tranh. Những mỹ nữ bên lầu đối diện không kiềm được mà đều nhìn đến ngây dại, ánh mắt ái mộ lưu luyến trên khuôn mặt của Dương Lăng và Chính Đức khôn thôi.

Cổ họng của vị Vương đại tài chủ Vương Long giần giật, chợt hắn chụp lấy chiếc chén vàng dốc rượu uống ực, rồi chùi chòm râu xồm, ánh mắt nhìn chằm chằm sang bên ấy.

Đường Nhất Tiên phùng má thổi tiêu, đôi mắt to biết nói dần lộ ra vẻ ranh mãnh. Nàng liếc Dương Lăng rồi lại đắc ý liếc sang Chính Đức, xoay trọn một vòng trên lầu. Trong lòng Dương Lăng máy động, y chợt nghĩ đến điều gì đó.

Quả nhiên, Đường Nhất Tiên đặt sáo thổi ngang, lúc này hai tay dần dần tách sáo ra khỏi môi nhưng môi vẫn hơi chúm lại, tiếng sáo vẫn du dương không dứt. Thanh sắc, âm điệu vẫn giống y như trước. Nàng dùng khẩu kỹ giả tiếng sáo khiến người nghe không thể nào phát hiện ra sơ hở, càng khó chính là ngay khi sáo tía rời môi, khẩu kỹ thế vào lại vẫn liên tục và trôi chảy như vậy.

Thị vệ quanh lầu suýt nữa thì đã buột miệng khen hay, thế nhưng người con gài này nào để dành cho bọn họ biểu thị sự tán thưởng? Thế là lời ra đến bên miệng lại bị nuốt trở vào, có điều ai nấy đều phấn khích đến độ mặt mũi đỏ bừng. Chính Đức đang ngắm đến ngẩn ngơ, nếu không ắt đã dẫn đầu đám thị vệ mà hò hét om xòm rồi. Chỉ có Dương Lăng sớm đã đoán ra, không kiềm được mà khẽ vỗ tay, mỉm cười gật đầu với nàng.

Lúc còn ở "Thì Hoa quán", mỗi khi Đường Nhất Tiên biểu diễn đến tuyệt kỹ này, đám tửu khách đều reo hò khen giỏi, reo to nhất đương nhiên là những nam bộc được xếp trà trộn vào đám khách để hâm nóng bầu không khí. Lúc này tuy không có tú ông phụ hoạ, nhưng Vương Long đứng bên lầu đối diện trông thấy màn này liền khiếp sợ như thấy người trời, hắn đã vỗ mạnh vào thành cửa sổ kêu lớn:

- Hay! Thực là kỹ xảo diệu kỳ!

Màn này càng khiến hắn muốn thu nạp nàng hơn. Phải biết vị tiểu cô nương này chẳng những cực kỳ xinh đẹp, tài sắc vẹn toàn, mà hiếm ở chỗ là không ngờ nàng ta lại có khẩu kỹ cao minh như vậy. Di Lặc giáo giả thần giả quỷ lừa gạt dân quê, trong các loại ảo thuật ấy có một đạo cụ quan trọng không thể thiếu ấy là khẩu kỹ. Thảng như hắn thu nạp được nàng vào dưới trướng, há chẳng càng làm tăng thêm thực lực phe mình?

Đường Nhất Tiên nghe thấy đối tượng mình định dùng sắc để dụ dỗ nay cật lực phối hợp như vậy, làn thu ba liền đưa về phía hắn cười xinh rồi giắt sáo vào bên hông, ôm cây đàn tranh như muốn lui xuống lầu. Vương Long thấy vậy liền gọi:

- Cô nương khoan đã! Chờ chút! Chờ chút!

Hắn gấp đến độ không thể chờ xuống lầu vòng ra cửa hông để đi ra ngoài, mà giục quản gia mang thang lại, rồi leo thang xuống bờ tường sau, dẫn hai tên hộ vệ thân hình cường tráng đi về phía căn lầu nọ.

Chính Đức sáp đến cạnh Đường Nhất Tiên, thấp giọng cười nói:

- Con ong mật đã bị đại tiểu thư cô thu hút đến đây rồi. Hãy xem chốc nữa tôi sẽ đập hắn một phát chết như thế nào nhé!

Đường Nhất Tiên hừ mũi, giọng xem thường:

- Với ngươi hả? Có thấy vóc người của hắn chưa? Cẩn thận người ta đập cho ngươi một phát dính vào tường. Thật tội nghiệp, ta còn phải tốn sức bóc ngươi xuống đấy!

Chính Đức nhìn vẻ nửa hờn nửa giận cực kỳ xinh đẹp của nàng, nao nao trong lòng bèn trêu:

- Lạ nhỉ, tôi là người thế nào của cô mà phải khiến cô giúp tôi dọn xác thế nhỉ? Hề hề hề...

Đường Nhất Tiên "ngây thơ" đáp:

- Việc đó hả? Bình thường khi thấy con mèo, con chó, con gà nè, mấy con vật nho nhỏ mà bị chết ta cũng đều có lòng tốt đem chôn chúng hết mà!

- Cô...,

Chính Đức tức giận, hậm hực:

- Nếu tôi mà là Hoàng đế thì sẽ nạp cô vào cung rồi vứt vào lãnh cung, để cô làm bạn với bốn bức tường, ngồi đó ngóng trời. Ha ha ha...

Đường Nhất Tiên liền trả đũa:

- Nếu ta mà làm nữ Hoàng đế, ta sẽ không mất nhân tính như ngươi đâu. Ta nhất định sẽ nạp ngươi vào cung, hơn nữa còn sẽ cho ngươi theo cạnh ta suốt ngày.

Chính Đức mừng rỡ hỏi:

- Sao vậy? Muốn tôi làm Hoàng hậu của cô hả? Ha ha!

Đường Nhất Tiên nửa như cười nửa như không, đáp:

- Ta muốn ngươi làm tiểu thái giám bên cạnh ta đó, thấy đã đủ tốt với ngươi chưa? Ha ha ha...

Thấy bọn họ trêu nhau đưa tình, Dương Lăng cũng cao hứng thay cho cả hai.

Được tiên đế tán thưởng và gửi gắm con thơ, hơn nữa vị vua trẻ này lại không hề ra vẻ ta đây, đối đãi với y chân tình thân thiết, trong lòng Dương Lăng cũng đã mang máng coi hắn là anh em tốt của mình. Đường Nhất Tiên là bạn tốt của hai vị ái thê, lại nỗ lực hết mình vì y, hiện tại không chỉ Dương Lăng cáng đáng một danh hiệu biểu ca, mà y thật sự cảm nhận được tình cảm máu mủ tình thâm, nên đương nhiên mong nàng có hạnh phúc.

Tuổi tác Chính Đức xấp xỉ với nàng, tình đầu ý hợp. Nay Đường Nhất Tiên có địa vị là biểu muội của xưởng đốc đại nhân thế mà lại có hảo cảm với một hiệu úy nho nhỏ như vậy, rất có ý muốn được sánh duyên cùng hắn; điều này càng khiến y thật lòng cao hứng cho bọn họ.

Loáng thoáng nghe tiếng bước chân lên cầu thang, Dương Lăng vội ho khan một tiếng rồi bảo:

- Hắn đến rồi, cẩn thận một chút!

Chính Đức vội vụt lách ra sau lưng y. Đường Nhất Tiên cũng ôm đàn tránh ra sau lưng Dương Lăng. Vương Lăng bước huỳnh huỵch lên lầu, vừa thấy Dương Lăng liền hai tay ôm quyền, cười ha hả chào:

- Vị công tử đây khí độ bất phàm, không biết cao danh quý tính là gì? Hình như không phải là người Đại Đồng thì phải?

Dương Lăng mỉm cười đứng dậy, chắp tay đáp:


- Tiểu đệ là Ngô Thứ Nhân ở Tô Châu. Nghe đại danh Vương viên ngoại đã lâu, nghe báo hôm nay trên Hoa Lỗi nhai có hội "Thập nhị cẩm bình", tiểu đệ nhất thời nổi hứng bèn mang gia nhân cùng đến thưởng thức. Lại nhất thời ngứa nghề nên đã bảo tiểu tỳ cũng tấu một khúc nhạc trợ hứng. Nếu lỡ quấy rầy nhã hứng của Vương viên ngoại, cũng mong viên ngoại chớ trách.

Vương Long vừa trò chuyện vừa lia cặp mắt gian ra sau lưng Dương Lăng, nghe y giới thiệu xong liền ngẩn ra hỏi lại:

- Họ Ngô ở Tô Châu?

Đoạn hắn quan sát thấy Dương Lăng ăn mặc giản dị mà không dung tục, lại thấy nhân phẩm của thư đồng và tiểu tỳ sau lưng y, không khỏi kích động hỏi:

- Không biết công tử có quen biết Ngô viên ngoại Ngô Tế Uyên, người giàu nhất Tô Châu không?

Dương Lăng vội cung kính đáp:

- Chính là bá phụ của tiểu đệ. Vương viên ngoại cũng quen với bá phụ tiểu đệ ư?

Vương Long cười lớn đáp:

- Không quen, nhưng mà đại danh của Ngô lão thái gia giàu nhất Tô Châu thì ta lại đã nghe từ lâu.

Vương Long là phú hộ giàu nhất Đại Đồng, không khởi nghiệp từ đất đai mà phất lên từ buôn bán trong chiến tranh. Thâm tâm hắn thật sự không cho rằng tài sản của mình kém hơn Giang Nam Ngô Tế Uyên, chẳng qua hai nơi xa cách nên không cách nào đo đấu. Nhưng nhà họ Ngô là hào phú mấy đời, nếu luận thanh danh thì thực hơn xa một người phú hộ mới phất như hắn.

Nghe Dương Lăng xưng là con cháu của phú hộ giàu nhất Tô Châu, hắn không tiện ngang nhiên cướp người nữa, bèn cười hắc hắc nói:

- Ngô công tử! Giang Nam thế gia quả nhiên bất phàm à. Không ngờ tiểu tỳ trong nhà lại có đẳng cấp như vậy, ái thiếp trong phủ Vương mỗ cũng thua xa.

Công tử đến phương bắc để buôn bán phải không? Vương mỗ là kẻ sảng khoái, muốn thương lượng cùng công tử một việc. Đó là muốn xin công tử nhượng lại cặp người ngọc sau lưng cho ta, không biết công tử thấy thế nào? Vương mỗ nguyện lấy nhiều vàng báo đáp. Hơn nữa mọi ngành mọi nghề ở phương bắc Vương mỗ đều nhúng tay vào, chúng ta đã kết giao bằng hữu thì sau này có chuyện gì công tử cứ việc mở miệng; ta bảo đảm việc buôn bán của công tử sẽ hưng thịnh, tài nguyên tuôn vào cuồn cuộn, trở thành người con cháu được Ngô lão thái gia ưu ái nhất. Ha! Ha!

Thời ấy đừng nói là gia bộc thị tỳ mà cho dù là thiếp thất cũng có thể coi là hàng hoá mà tùy ý bán cho người khác; còn con cháu thế gia phú hào thì chỉ những ai biết phát huy tài năng lớn mới có thể được gia tộc trọng dụng. Vương Long tưởng rằng mình đưa ra lời hứa hẹn hấp dẫn như vậy thì vị công tử thế gia này nhất định sẽ vui vẻ đồng ý, cho nên nói xong liền vuốt râu cười tủm tỉm nhìn ra sau lưng Dương Lăng, như thể đã là gia chủ của cặp tiểu tỳ, thư đồng trước mặt rồi vậy.

Dương Lăng nghe vậy thì cười thầm. Tên này rõ ràng thèm thuồng Tiên Nhi, còn muốn "mua cơm tặng chén" mà cho thêm Chính Đức vào, như thể muốn mua một cặp gia nhân về trưng trước cửa vậy. Có điều không biết nếu như mình không chịu đáp ứng thì vị đệ nhất vô lại Đại Đồng này sẽ ra tay cưỡng đoạt như thế nào đây?

Dương Lăng vờ tỏ ra vẻ con cháu thế gia cao ngạo, trả lời bằng giọng không vui:

- Đa tạ nhã ý của Vương huynh. Thật ra muốn tìm được một thị tỳ vừa ý để coi sóc ăn uống ngủ nghĩ, khảy đàn cho thêm hương cũng không dễ. Thảng như Ngô mỗ nhượng lại vì tiền, há chẳng khiến người ta chê cười? Chẳng lẽ Ngô gia còn thiếu bạc hay sao?

Còn về phần buôn bán...

Y thoáng trầm ngâm, rồi tự phụ nói tiếp:

- Thiên hạ rộn ràng, ai nấy đều vì lợi. Chỉ cần giá cả phải chăng, có thể kiếm được lợi, ai mà không thể buôn bán cùng?

Hai tên hộ vệ tướng như cột sắt đứng sau lưng Vương Long liền nhướng mày, đạp mạnh chân đánh sầm, bước tới trước một bước. Dương Lăng hoảng sợ lui ra sau, biến sắc:

- Các... các ngươi muốn làm gì? Thông phán Đại Đồng Vạn đại nhân có nghĩa thông gia với Ngô gia ta đó!

Vương Long ngăn hai gã hộ vệ lại, ngắm nghía thư đồng tuấn tú và tiểu tỳ xinh xắn đứng sau Dương Lăng. Vị tiểu tỳ nọ mặt như tranh vẽ lại kiêm kỹ nghệ vô cùng cao minh, nếu như thu nạp được cô nàng thì thật sự sẽ trợ ích cho mình rất lớn. Nhưng vị thư đồng đó xinh như ngọc sáng, lại hiếm thấy ở chỗ là trong vẻ thông tuệ toát ra khí khái anh hùng bừng bừng; nếu mang anh bạn tuấn tú khó tìm này lên giường làm luyến đồng bầu bạn, không biết sẽ tiêu hồn cỡ nào?

Ngắm nhìn dáng vẻ của thư đồng anh tuấn cùng tiểu tỳ xinh đẹp này, Vương Long chỉ cảm thấy dưới bụng nóng rần, miệng lưỡi khô khốc. Hắn đắn đo chọn lựa hồi lâu mới hạ quyết tâm: mỹ nữ dễ tìm, còn một tiểu luyến đồng tuấn tú vừa ý như thế thực khó kiếm, bỏ tiểu nha đầu đó vậy!

Thế là hắn cười lớn rồi nói với Dương Lăng đang "sợ chết khiếp":

- Ngô công tử chớ hoảng sợ! Hai cái tên đần này là người thô lỗ, không hiểu phép tắc gì cả.

Đoạn hắn quay sang bọn chúng mắng:

- Cút sang một bên đi, đừng làm Ngô công tử sợ!

Rồi quay đầu lại tươi cười:

- Nếu đã như vậy thì quân tử không chiếm lợi kẻ khác. Tiểu nha hoàn này Vương mỗ cũng không tiện mở miệng. Có điều...

Ánh mắt dâm tà của hắn quét lên quét xuống Chính Đức trong bộ trang phục áo xanh mũ dưa, rồi cười ha hả nói thẳng:

- Nếu như Ngô công tử yêu quý thị nữ xinh đẹp này như vậy, vậy ắt là không thích nam phong rồi. Điều kiện của Vương mỗ không đổi, công tử nhượng lại tiểu thư đồng này cho tại hạ, thế nào?

"Thích nam phong?" Dương Lăng choáng người một lúc rồi mới hơi định thần lại. Y vô thức quay đầu nhìn về sau lưng, chỉ thấy Chính Đức mặt đỏ bầm như sung huyết, Đường Nhất Tiên thì đang cúi đầu cười khúc khích. Dương Lăng quay đầu lại nhìn Vương Long không biết nên khóc hay nên cười, nhất thời ấp úng không biết đáp trả thế nào.

Vốn dĩ mình định dùng Đường Nhất Tiên mê hoặc Vương Long, sao tên Vương Long này lại bị Chu Hậu Chiếu lôi cuốn thế này? Vốn mình dự tính ép cho Vương Long phải giở trò cưỡng đoạt, sau đó tìm cớ lục soát phủ đệ của hắn. Tìm được chứng cứ thì thôi, không tìm được chứng cứ thì với tội danh xúc phạm khâm sai cũng sẽ không sợ có người dám xúi giục quan viên hặc tội mình. Ai dè...

Mặc dù thời đại này thích nam phong là chuyện thời thượng, người làm luyến đồng sau này cưới vợ sinh con cũng vẫn sẽ không bị người khác kỳ thị, nhưng đó là người dân bình thường à. Đương kim Hoàng thượng giả làm thư đồng thì còn có thể nghe được, chứ bảo hắn cải trang làm luyến đồng gì đó thì... Sống trong yên ổn phải biết suy nghĩ đến ngày nguy nan à nha! Cái tội danh nhục mạ Thánh thượng này, vạn lần mình gánh không nổi đâu.

Luồng suy nghĩ của Dương Lăng diễn ra nhanh chư chớp. Y đang định trở mặt, lộ chân tướng khâm sai rồi sử dụng khẩu cung của người mà y bố trí sẵn để lục soát phủ đệ của Vương Long thì ở bàn bên, Trương Vĩnh đã nổi giận đùng đùng đập bàn đứng dậy, mắng to:

- Hỗn láo! To gan! Láo xược! Ơ... Vô sỉ! Đúng là phong hóa suy đồi, lòng người thua xưa!

Vốn lão mắng được nửa chừng thì trông thấy Chính Đức đưa mắt ra hiệu cho mình, mới giật mình sực nhớ danh phận đức vạn tuế không thể để lộ ra ngoài thế là lão bèn đổi lời, vờ như hủ nho đang đau lòng xót dạ cho luân thường đạo lý đang sa sút.

Đối với vị đại thiếu gia của thế gia Giang Nam thì Vương Long còn hơi úy kị, chứ còn lão già ăn vận như thương nhân bình thường như thế này thì hắn có gì phải kiêng kị? Hắn cười gằn sải bước xông tới trước mặt Trương Vĩnh, chọc ngón tay vào ngực lão, cất giọng ngạo mạn:

- Cái con thỏ già không râu này, đánh cái rắm gì thế?! Ông đây muốn chơi gái thì chơi gái, muốn chơi luyến đồng thì chơi luyến đồng, bởi vì ông đây có quyền, ông đây có tiền! Còn như mày, như nó, như mấy đứa nghèo kiết này, hãy ngoan ngoãn cúp đuôi về nhà mà tự chơi một mình đi!

Nói đoạn hắn thuận tay đẩy mạnh. Tuy Trương Vĩnh từng luyện qua võ nghệ, song thứ nhất là lão không kịp đề phòng, thứ hai phía sau khuỷu chân chính là chiếc ghế dài, lão chưa kịp nghĩ tới việc đứng tấn mã bộ thì đã loạng choạng lùi ra đằng sau, vấp phải băng ghế giáng mông xuống đất.

Vương Long cười ha hả, rồi vừa giả giọng vừa cong tay múa, hát một khúc dân ca:

- Ngã là ngã cái chỏng vó, đứng không được thì bò đi,

Chi bằng ngươi hãy cải trang làm con rùa nhỏ, ò dưới đũng quần Vương gia gia ta thôi.

Đã bao giờ Trương Vĩnh chịu phải nỗi sỉ nhục như thế này? Lão hiện là thống lĩnh mấy vạn đại quân Kinh doanh, là hồng phúc trước mặt Hoàng thượng, thế mà…! Tiếc là tuy lão tím ruột bầm gan nhưng đã quen nghe theo mệnh lệnh của Chính Đức nên đành vẫn ránh nhịn, không dám ra oai đúng với chức vị của mình.


Vương Long dương dương tự đắc quay trở lại bên cạnh Dương Lăng, vừa nghĩ nếu như tên thiếu gia này vẫn không chịu nhượng luyến đồng thì mình sẽ lấy ngọc bội tùy thân vờ tặng cho thư đồng của y. Cái tên Ngô công tử không biết điều này ắt sẽ ra mặt ngăn cản, mình sẽ thuận tay vất đi rồi ép y phải bồi thường; đến lúc đó mình hét giá trên trời, còn lo gì y sẽ không buông tên tiểu đồng tuấn tú ấy ra?

Hắn nào ngờ Dương Lăng không dám để cho Chính Đức ra ngoài lại bị kẻ khác bỡn cợt. Không tra xét phủ của Vương Long cũng không sao, nhưng nếu bị hặc tội danh báng bổ quân vương là điếm đực thì thực không ai có vin cớ cải trang vi hành mà có thể giải thích xuôi tai được. E rằng ngay cả Hoàng thái hậu cũng sẽ nhảy ra lấy đầu y mất thôi.

Nên vừa trông thấy tình cảnh như vậy, Dương Lăng lập tức quay đầu nói nhỏ với Đường Nhất Tiên mấy câu, rồi quay người lại quát:

- Dám xúc phạm khâm sai! Bắt hắn lại cho ta!

Ngũ Hán Siêu đang cải trang làm tửu khách lập tức lẻn nhanh đến trước mặt Vương Long như một con báo. Vương Long cả kinh, nhưng hắn vừa mới vung tay, Ngũ Hán Siêu đã vặn khớp tay hắn, nghe "rắc" một tiếng, khớp tay hắn đã bị tháo rời. Liễu Bưu đứng phía sau xông tới đá vào khuỷu gối hắn, mũi giày của Liễu Bưu được bọc sắt nên Vương Long lãnh cú đá này đau đớn vô cùng, hắn khuỵu gối "cộp" xuống đất.

Với võ công của mình, tối thiểu hắn cũng có thể đấu hơn hai mươi hiệp với Ngũ Hán Siêu; chẳng dè bị đánh bất ngờ không kịp đề phòng nên chỉ một chiêu đã bị chế ngự. Cánh tay đã bị Liễu Bưu đè quặt ra sau lưng, trừ phi giãy mạnh cho gãy luôn thì còn có thể sử dụng tay trái, bằng không hắn đừng hòng đứng dậy.

Thấy vậy hai tên bảo vệ của hắn cả kinh. Chúng vừa định xông lên, một "cây cột sắt" còn to cao hơn bọn chúng đã chắn ngang. Bộ râu Trương Phi xòe ra như cỏ bồng, Vương Đại Bổng Chùy nhếch to miệng cười nói:

- Không có đầu óc! Còn không chịu quỳ xuống!

Bọn chúng vừa thoáng sững người, lập tức "rèn rẹt" một loạt âm thanh ma sát ê răng do đao rút ra khỏi vỏ vang lên khiến người ta sởn da gà, sáu bảy thanh đơn đao mũi hẹp đã gác chéo lên cổ chúng.

Đường Nhất Tiên sáp lại gần Chính Đức, mày xinh mắt sáng tươi cười, che miệng nói nhỏ với hắn:

- Thực mất mặt chết thôi!

Người ta khéo trang điểm ăn mặc cho đẹp, hao tâm tốn sức khoe khoang bản lĩnh mà lại không khiến cho hắn ta thèm muốn bằng áo xanh mũ dưa của ngươi, hi hi!

Vương gia là kẻ giàu nhất Đại Đồng. Được hắn rước về sẽ có mấy chục chị em bạn dâu tốt bụng trang điểm lộng lẫy tiếp đón ngươi rồi. Nếu như ngươi muốn lấy chồng, ta sẽ xin biểu ca giúp cho ngươi.

Thâm tâm Chính Đức luôn mong mình là một bậc trượng phu anh hùng uy vũ, nay hắn lại bị Vương Long ngắm nghía một cách dâm dật trước mặt người con gái mình ngưỡng mộ nhất trong lòng, lại bị gã ta coi mình là luyến đồng trước biết bao thị vệ như vậy, quả thực hắn đang xấu hổ và phẫn nộ vô cùng. Nhưng sau khi nghe Đường Nhất Tiên trêu chọc, hắn lại chỉ cảm thấy tức cười, thế là một bụng nộ khí bèn tan theo mây khói.

Hắn lấy dũng khí khẽ thổ lộ:

- Mấy chục chị lớn xinh đẹp không bằng một Tiên Nhi nho nhỏ đáng yêu. Tôi thà nguyện ở lại nhà họ Dương làm hiệu úy, chỉ mong có thể thấy được dáng vẻ xinh xắn của nàng.

Đường Nhất Tiên bĩu môi, khẽ "xí" một tiếng. Đoạn ngẫm nghĩ không ngờ một người yêu chuộng vẻ đẹp hết mực như mình lại không bằng một đứa con trai; thế là nàng nỗi lòng oán hận, giơ chiếc giày cong lên đạp vào chân Chính Đức một cái, rủa:

- Ai bảo ngươi đẹp hơn ta, đạp cho chết ngươi nè!

Chính Đức cắn răng nhếch mép, chân thì đau mà lòng thì ngọt ngào.

Đám mỹ nữ bên cửa sổ lầu đối diện đang háo hức nhìn sang bên này, trông ngóng Vương Long dẫn về cho bọn họ một "tỷ muội" dễ thương tuấn tú. Tuy cách xa không nghe biết bên đó nói gì, nhưng vừa trông thấy cảnh đao thương cùng vung lên thì không khỏi kêu ré lên.

"Mười hai bức bình phong" đồng thanh ré lên, khí thế ấy thật như dời non lấp bể, vang dội núi sông. Dân chúng trong ngõ chỉ nghe bọn họ thét to "có ăn cướp", "bắt lấy cướp" song lại không biết đã xảy ra chuyện gì, có mấy kẻ nhiều chuyện định xông lên lầu nhìn. Lúc đó, "tửu khách" dưới lầu vừa nghe thấy tiếng động liền biết trên lầu đã ra tay, lập tức ai nấy đều rút đao, lắp nỏ, sát khí đằng đằng xông vọt ra. Đám người định xông vào tửu lầu thấy vậy vội phóng ngược trở ra, tốc độ còn nhanh hơn lúc xông vào gấp bội.

Vương Long sững sờ, la lớn:

- Ngươi... ngươi chính là khâm sai Dương đại nhân? Làm sao mà ta biết đại nhân cải trang đến đây, kẻ không biết không có tội. Thảo dân lỡ xúc phạm đại nhân, thiết nghĩ rót rượu bồi tội cũng được rồi, ngài lấy cớ gì để bắt ta? Thảo dân không phục!

Dương Lăng cười nhạt bảo:

- Ngươi xúc phạm khâm sai, đó là tội thứ nhất; tự xưng là vương gia, vượt quá khuôn phép, đó là tội thứ hai. Bản quan không được bắt ngươi sao?

Vương Long ngạc nhiên, biện bạch:

- Xúc phạm khâm sai, việc đó... thì cũng được đi. Nhưng thảo dân tự xưng vương gia lúc nào chứ?

Dương Lăng hơi nhếch miệng cười hiểm ác, bảo Đường Nhất Tiên:

- Tiên Nhi, em nói đi!

- Dạ, thưa đại nhân!

Đường Nhất Tiên mỉm cười khoe má lúm đồng tiền dạ một tiếng, rồi tay trái chống nạnh, tay phải chụm thành hình hoa lan, ánh mắt đong đưa, mặt tươi như hoa, cất tiếng hát:

- Ngã là ngã cái chỏng vó, đứng không được thì bò đi,

Chi bằng ngươi hãy cải trang làm con rùa nhỏ, bò dưới đũng quần bản vương gia thôi...

Dương Lăng cười nhạt nói:

- Nếu như ngươi là con hát, lời hát là về tiền triều thì cho dù là cải trang làm Hoàng đế đi nữa, bản quan cũng sẽ không trách ngươi. Thế nhưng ca từ là do ngươi sáng tác, ngươi lại là thân hào một phương, cả gan tự xưng vương gia, đó còn không phải là đại nghịch bất đạo ư?

Đoạn y vuốt cằm, nham hiểm cười nói:

- Cho dù là con hát hoá trang lên đài cũng không dám sắm vai vương tộc bản triều. Người ta nói no cơm ấm cật dậm dật khắp nơi, phải chăng Vương viên ngoại đang dậm dật mơ tưởng quyền bính?!

Vương Long há hốc miệng, một lúc lâu sau mới hét lớn một tiếng nhào người tới phía trước nhưng lập tức bị Liễu Bưu đè xuống. Mắt trợn tròn như sắp lồi ra, hắn quát:

- Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi hại ta? Ta nói là Vương gia gia, có nói là bản vương gia bao giờ? Ai có thể làm chứng đây? Quan binh của ngươi ư? Ha ha ha...

Tiếng cười của Vương Long chưa dứt, khắp tầng hai tửu lầu chợt có bảy tám chục người đồng loạt đứng dậy, có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đồng thanh:

- Chúng ta làm chứng!

Chú thích:

(1) trích từ thành ngữ "dục gia chi tội, hà hoạn vô từ" (có nơi nói gốc nó là "dục gia chi tội, kỳ vô từ hồ") nghĩa là nếu muốn đổ tội cho người thì lo gì không kiếm được cớ.

(2) kiểu dáng tương tự như hình, khác màu và hoa văn

(3) nguyên văn "thám li đắc châu", con rồng đen nó có hạt châu dưới cằm, ai lấy được sẽ rất may mắn. Ban đầu cụm từ này dùng để chỉ việc nguy hiểm lớn được lợi to; sau thường dùng để chỉ văn chương hàm ý sâu sắc, ngắn gọn nhưng diễn đạt được vấn đề mấu chốt.

(4) người xưa coi việc người phụ nữ xuất hiện trước đám đông là việc làm mất thể diện


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui