Ngược Về Thời Minh

Trương Phù Bảo nào dám nói rằng mình thấy y khả nghi nên mới bám theo, nàng ấp a ấp úng đáp:

- Tôi… Thiên sư được nha sai cứu đi rồi, tôi bị loạn dân làm lạc mất, do đó… do đó mới trốn đến đây.

Dương Lăng còn đang định lên tiếng, Mạc Thanh Hà đã vội vã bảo:

- Đại nhân mau lên một chút, nếu có kẻ phát hiện và đuổi theo thì không hay đâu! - Nói đoạn hắn lại nhìn sang phía Trương Phù Bảo, cười nói: - Trương cô nương hãy đi theo bọn ta luôn đi!

Cánh cửa ngách đó thường ngày vốn luôn khóa chặt, chẳng biết là thông đến đâu. Lúc này Lý quản gia vừa mở cửa ra, chỉ thấy giữa hai ngôi nhà cao có một con đường nhỏ, bên trong quanh năm không thấy ánh mắt trời, âm u ẩm ướt, có điều cũng không có gì bẩn thỉu.

Đoàn người tiến vào trong con đường đó, Lý quản gia thì quay ngược trở lại khóa chặt cửa, Mạc Thanh Hà nói:

- Đại nhân, đám loạn dân đó biết tin đại nhân ở tại khu nhà phía tây, thế là chạy hết đến đó làm loạn, nơi này cũng coi như là yên tĩnh, để ti chức đưa ngài đến phật đường tạm tránh một chút đã. Ti chức đã phái người đi thông báo cho quan phủ rồi, đợi người của quan phủ tới đại nhân sẽ được an toàn rồi.

Ra khỏi con đường nhỏ đó, lại rẽ vòng vèo qua mấy căn nhà, Mạc Thanh Hà đẩy cửa một căn nhà ra, bước vào bên trong rồi ngoảnh đầu lại nói:

- Đại nhân mau vào đây đi!

Khu nhà phía đông mười phần yên tĩnh, bốn phía xung quanh chẳng có âm thành nào, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ồn ào vẳng lại từ khu nhà phía tây. Dương Lăng đứng ngoài bục cửa quan sát tình hình một chút, thấy đây là một tòa phật đường, phía trước hương án bên trong có đặt một bức tượng Thích Ca cao bằng thân người.

Phật đường bình thường đều không xây thêm tầng hai ở bên trên, dù sao thì cũng không thể đi lại trên đầu phật đúng không nào? Nhưng một góc của tòa phật đường này lại có cầu thang, xem ra bên trên còn có tầng hai, trông thật có chút kỳ quái.

Hai gã gia đinh mà Mạc Thanh Hà mang theo cùng với Lý quản gia đã bước vào trong, còn Dương Lăng thì lại ung dung đứng ngoài bục cửa, tò mò ngẩng đầu lên thưởng thức kiến trúc ở tầng trên, Mạc Thanh Hà thấy thế thì lo lắng giậm chân nói:

- Đại nhân, mau vào đây đi, chớ để người khác nhìn thấy! Lỡ đại nhân có sơ xảy gì, ti chức không đảm đương nổi đâu.

Dương Lăng cười hà hà nói:

- Sợ cái gì chứ, bản quan thấy lũ loạn dân kia chẳng khác gì một lũ nhặng không đầu, vào trong phủ chỉ để tâm đến việc cướp bóc, còn có lòng nào mà đến hại ta chứ? Mạc đại nhân bất tất phải lo lắng quá!

Dứt lời y bèn cất bước vào trong, vừa vào liền tò mò đi đến chỗ cầu thang rồi bảo:

- Lạ thật, Mạc đại nhân đã thờ phật ở tầng một này, cớ gì lại còn xây thêm một tầng nữa? Không sợ bất kính với phật tổ hay sao?

Một cánh tay của Mạc Thanh Hà tựa như vô ý vịn vào một cái chân nến, nhưng thấy Dương Lăng sau khi vào không đi về phía trước mà lại chạy qua xem cầu thang, không khỏi có chút lo lắng, gượng cười đáp:


- Ồ, trên lầu chỉ xây một căn phòng nhỏ ở mé bên, chủ yếu là làm nơi để một chút hương nến mà thôi.

Dương Lăng ngoảnh đầu lại đưa mắt nhìn, hai viên thân binh vừa mới đi vào bèn lập tức xoay người, mang theo cả Trương Phù Bảo đi vòng tới sau lưng y. Mạc Thanh Hà đưa mắt ra hiệu cho Lý quản gia, hắn lập tức hiểu ý đi tới đóng cửa phòng lại.

Mạc Thanh Hà thấy Dương Lăng vẫn còn đang ngắm nghía cái cầu thang được điêu khắc tinh tế kia, bèn đi đến trước hương án nhặt một chiếc bồ đoàn lên khẽ phủi phủi bụi, đoạn cười bảo:

- Đại nhân, nơi này không có ghế, đại nhân hãy ngồi tạm xuống chiếc bồ đoàn này nghỉ ngơi một chút đi!

Dương Lăng chắp tay sau lưng xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn. Mạc Thanh Hà bị nhìn đến nỗi nụ cười trên mặt dần dần đơ ra, tới lúc này Dương Lăng mới chợt cười bảo:

- Hà tất phải ngồi trước phật chứ? Lẽ nào chiếc bồ đoàn này của Mạc đại nhân có gì đặc biệt hay sao?

Sắc mặt Mạc Thanh Hà biến đổi hẳn, không kìm được lùi về sau hai bước, gượng cười bảo:

- Ngồi trước phật cũng không tính là thất lễ, huống chi đại nhân còn thay thiên tử đi tuần. Chỉ là một chiếc bồ đoàn thay ghế mà thôi, có thể có gì đặc biệt được đây chứ?

Dương Lăng lắc đầu cười bảo: - Ta cũng không biết, có điều cũng có thể đoán… - Y vừa mới nói đến đây, Trương Phù Bảo đã tò mò đi tới nói:

- Hai người đang làm cái gì vậy, một chiếc bồ đoàn thôi mà cũng phải dùng đến ẩn dụ(*) như vậy sao?

(*: lời nói khi Thiền sư truyền đạo, truyền tâm ấn)

Sắc mặt Dương Lăng chợt biến đổi hẳn, vội nhào tới nghiêm giọng quát: - Chớ có đến đó! - Trương Phù Bảo bị tiếng quát lớn của y làm giật nảy mình, sợ đến nỗi ngây người tại chỗ.

Mạc Thanh Hà thấy Dương Lăng lao tới thì cả mừng, lập tức vứt chiếc bồ đoàn trong tay đi, chạy đến trước hương án ra sức kéo cái đế nến kia, chỉ nghe “cạch” một tiếng vang lên, trước hương án nứt ra một cái cửa hầm, hai miếng ván trượt hẳn xuống hai bên. Nơi Trương Phù Bảo đang đứng vừa hay là mép của miếng ván kia, chiếc ván vừa trượt xuống, nàng lập tức sợ hãi kêu ré lên một tiếng, cả thân hình cứ thể lăn xuống cái hố phía dưới.

Dương Lăng nhào tới chụp lấy cái cổ tay thon nhỏ của nàng, bản thân cũng bị nàng kéo lê đi trên mặt đất. Lúc này cả người Trương Phù Bảo đã rơi xuống hố, Dương Lăng thì bị kéo đi trên mặt đất hơn một thước ta rồi mới ghìm lại được, cánh tay kia đã bị cạnh sắc của cái hố cứa cho rách da rách thịt, máu tươi ròng ròng chảy dọc theo cổ tay của Trương Phù Bảo thấm đẫm cả ống tay áo của nàng.

Dương Lăng lúc này đã đau đến thấu tâm can, hai nha sai thấy vậy thì kinh hãi kêu lớn: - Đại nhân cẩn thận! - Nói rồi bèn lao nhanh tới.

Mạc Thanh Hà lúc này chợt điên cuồng kêu lên:

- Mau giết, giết hết bọn chúng cho ta! Giết một kẻ thưởng vạn lạng bạc!

Hai gã gia đinh tung người lao tới, ngay giữa không trung đã lấy ra hai thanh đoản kiếm sáng lấp loáng từ trong ống tay áo. Hai kẻ này tuy ăn mặc theo lối gia đinh nhưng đều là người trong giang hồ do Mạc Thanh Hà mời về, nếu xét tới võ nghệ thì nha sai Nội xưởng dưới trướng Dương Lăng sao có thể là đối thủ? Vừa mới giao chiến, hai tên nha sai đã lúng túng vô cùng, bị đánh cho phải lùi lại liên tục.


Đúng vào lúc này, phía sau phật đường chợt vang lên một tiếng thở dài khe khẽ, một nữ tử mặc áo trắng như tuyết, mặt đẹp tựa Quan Âm lẳng lặng bước ra, thướt tha đi tới trước mặt Mạc Thanh Hà. Mạc Thanh Hà nhìn thấy là ả thì vui vẻ cười lớn:

- Diệu kế của phu nhân quả nhiên đã thành công rồi, đợi giết xong Dương Lăng chúng ta sẽ đem vứt hắn về phía khu nhà phía tây, sau đó lại giết chết một vài tên loạn dân coi như giặc cướp, ha ha ha… Có ai biết được là ta chứ…

Lời của hắn còn chưa dứt, chỉ nghe hai tiếng súng “pằng pằng” vang lên, hai gã cao thủ giang hồ sắp đắc thủ đến nơi ôm ngực ngẩn ngơ lùi lại, máu tươi chảy ra từ giữa kẽ ngón tay.

Trên cầu thang xuất hiện hai người cũng ăn mặc theo lối gia đinh, mặt mũi cực kỳ xa lạ, mỗi người cầm một khẩu súng ngắn vội vàng đi xuống, họng súng vẫn còn đang bốc khói. Phía sau tiếp tục vang lên tiếng súng, lại thêm mấy người cầm súng xông xuống dưới.

Hai gã cao thủ kia thấy tình thế không hay thì nào còn để ý tới Mạc Thanh Hà nữa, lập tức tung người lao về phía cửa sổ. Hai kẻ này tuy đã bị bắn trúng nhưng thân thể vẫn rất linh hoạt, cú lao này lập tức khiến chấn song cửa sổ vỡ tan, nhưng sau khi lao ra ngoài và vừa mới đứng dậy, bọn chúng đã nhìn thấy trước mặt có một hàng người, bên tai vang lên tiếng xé gió “chíu chíu chíu” liên tiếp, mười mấy mũi tên đã găm vào trong cơ thể chúng rồi.

Mạc Thanh Hà thấy biến cố đột ngột xảy ra này thì cả kinh kêu lớn:

- Chuyện gì thế này? Lầu trên sao lại…

Hắn còn chưa kịp xoay người chất vấn, chợt cảm thấy bên hông truyền lại một cơn đau đến thấu tâm can.

Mạc Thanh Hà kinh hãi cúi đầu xuống, chỉ thấy một cánh tay thon thả mịn màng như ngọc, chính là cánh tay đã từng vô số lần mơn trớn vuốt ve hắn, lúc này đang nắm chặt một thanh đoản đao, đao đã đâm sâu vào hông hắn.

Mạc Thanh Hà trợn trừng mắt nhìn ả với vẻ khó tin, đưa tay nắm chặt vai ả, cất giọng khàn khàn nói:

- Tại sao? Tại sao?

Trong đôi mắt mỹ lệ như ngợp trong một làn nước mùa xuân đó lúc này lại toát ra một vẻ lạnh lùng mà xa lạ khiến trái tim hắn rét run.

Đại Lâu Nhi khẽ cất tiếng:

- Bởi vì… trốn đi theo lão gia, thực ra mới là con đường sống duy nhất. Nhưng tiện thiếp không muốn theo lão gia đến cái nơi quỷ quái đó sống một cuộc sống như bị lưu đày! Còn bởi vì… tiện thiếp không nắm chắc có thể khiến hắn trúng kế, hắn không chết lão gia nhất định phải chết, lão gia không muốn chết tiện thiếp đành đưa ngài đi chết.

Nét kinh ngạc trong mắt Mạc Thanh Hà dần dần biến thành lửa giận bừng bừng, hắn phẫn nộ gầm lên:

- Lão Lý, giết con tiện nhân này cho ta, giết ả cho ta!


Đại Lâu Nhi nắm chắc thanh đao, cổ tay xoay mạnh một cái. Mạc Thanh Hà kêu thảm một tiếng, thân hình đau đớn khom hẳn xuống, thở dốc từng hơi, nhưng đôi tay vẫn giữ chặt lấy hai vai của Đại Lâu Nhi, đôi mắt thì lại tràn đầy kinh ngạc liếc nhìn qua phía Lý quản gia trước nay vốn một mực nghe lời mình.

Tròng mắt Lý quản gia co rúm lại không dám nhìn hắn, nhưng vẻ hờ hững trên mặt lại hiển hiện rõ ràng. “Đây chính là Lý quản gia đã theo ta nhiều năm, một mực trung thành với ta đó sao?” Nghĩ tới đây Mạc Thanh Hà chợt nhìn chằm chằm vào Đại Lâu Nhi lạnh giọng:

- Ngươi… Ngươi đã mua chuộc gã rồi sao?

Đại Lâu Nhi đắc ý cười yêu kiều nói:

- Ông không phải là nam nhân mà còn có thể yêu ta, gã là nam nhân, tại sao lại không thể chứ?

Mạc Thanh Hà hét lớn một tiếng, hai tay đột nhiên bóp chặt lấy cổ họng Đại Lâu Nhi. Đại Lâu Nhi tuy là nữ nhân, nhưng so với nam nhân còn tàn nhẫn hơn nhiều, lập tức nhấc chân lên thúc mạnh đầu gối vào háng hắn.

Lý quản gia vừa rồi còn có chút sợ hãi lúc này cũng đột nhiên nhào tới, dốc sức gỡ đôi tay của Mạc Thanh Hà ra. Mạc Thanh Hà cười thảm nói với Đại Lâu Nhi:

- Được được được, ta cứ tưởng ngươi một lòng một dạ với ta, không ngờ… ngươi lại thích cái hạng thế này, ha ha ha…

Đại Lâu Nhi yêu kiều mỉm cười, ghé đến sát bên tai hắn nói:

- Không phải gã, tôi cho gã thân thể của tôi, gã trung thành với tôi chỉ là một cuộc giao dịch công bằng mà thôi. Ông dựa vào cái gì mà cho rằng tôi thật lòng yêu ông chứ? Nực cười, một nữ nhân nếu đã giao thân thể mình cho nam nhân khác rồi, còn có thể giao trái tim cho ông được sao?

Đồng tử Mạc Thanh Hà đã có chút rời rạc, hắn cố gượng cầm cự, oán hận truy hỏi:

- Vậy hắn ta là ai? Bố chính sứ? Chỉ huy sứ? Lưu tri phủ? Hay là Tào vận tổng đốc Hạ… Hạ…

Đại Lâu Nhi cười lạnh một tiếng, bên khóe miệng là một nét cười đầy vẻ giễu cợt:

- Đây chính là ông yêu tôi sao? Ông yêu tôi, do đó mới đem tôi tặng cho người khác để mưu cầu lợi ích cho ông sao? Người tôi ngủ cùng quả thực là quá nhiều rồi, ông cũng chẳng nói ra được là ai đúng không? Ha ha ha, tôi vốn là kỹ nữ, làm phu nhân của ông rồi, tôi vẫn là một kỹ nữ!

Vừa nói ả vừa đẩy Mạc Thanh Hà ra với vẻ đầy căm hận, lạnh lùng nói tiếp:

- Bất luận y là ai, chỉ cần ông biết y có hai chuyện hơn ông là được rồi. Y thích tôi, sẽ không đem tặng tôi cho người khác đùa giỡn! Không những y thích tôi mà còn có thể thực sự âu yếm tôi!

***

Đại Lâu Nhi đã lén hẹn gặp Dương Lăng, đem kế hoạch định lợi dụng dân biến rồi thừa cơ giết y của Mạc Thanh Hà báo cho y biết. Ban đầu Dương Lăng cũng không tin lắm, bởi vì Đại Lâu Nhi kiên quyết không chịu đem các tội trạng mà Mạc Thanh Hà phạm phải nói ra, lý do của ả là Mạc Thanh Hà vây cánh rất nhiều, nếu Dương Lăng không thể trừ bỏ hắn, hoặc là lỡ để hắn trốn mất, một nữ tử yếu đuối như ả nhất định phải suy nghĩ cho sự an toàn của mình. Lý Quý ở Tô Châu vẫn còn ôm ảo tưởng rằng Mạc Thanh Hà có đủ bản lĩnh cứu mình ra nên tạm thời vẫn chưa thể lấy được khẩu cung của gã. Vì vậy Dương Lăng không biết Mạc Thanh Hà rốt cuộc đã phạm phải trọng tội gì, không thể xác định được liệu hắn có thật sự bí quá hóa liều hay không, do đó cứ do dự không quyết.

Vì thế Đại Lâu Nhi bèn đề nghị y tương kế tựu kế, chờ Mạc Thanh Hà tự bộc lộ rõ mưu mô thì sẽ có lý do bắt người. Chỉ cần Mạc Thanh Hà bị bắt, Đại Lâu Nhi sẽ dâng tội chứng lên.

Dương Lăng đồng ý với chủ ý của ả, bèn lệnh cho người đóng giả làm gia đinh, khi Mạc Thanh Hà chạy đến dụ y vào chỗ mai phục thì người của y cũng đã được Mạc phu nhân dẫn đến phật đường tiêu diệt hết đám sát thủ mai phục ở đó rồi, sau đó đổi thành người của y.

Vừa rồi Trương Phù Bảo nhìn thấy có người nói chuyện với Dương Lăng ở vườn hoa, chính là đang bẩm báo với y rằng tất cả đều đã được xử lý ổn thỏa, do vậy Dương Lăng mới yên tâm theo Mạc Thanh Hà đến đây.


Nào ngờ huynh muội Trương thiên sư lại đến bái phỏng trước một ngày như thế, mà nha đầu nghịch ngợm này lại bám theo sau y. Dương Lăng sớm đã nghe Mạc phu nhân nói giữa phật đường có cơ quan bí mật, do đó mới cố ý đi vòng qua, nhưng Trương Phù Bảo đột ngột đến đây thì căn bản chẳng hay biết nội tình, do đó mới tùy tiện bước tới, vì cứu Trương Phù Bảo, cánh tay phải của Dương Lăng lúc này đã bị thương, máu tươi nhuốm đỏ cả áo trong áo ngoài của Trương Phù Bảo.

Nền đất phẳng chẳng có chỗ nào để bám vào, cánh tay phải lại đau đớn cực độ, Dương Lăng chỉ có thể miễn cưỡng nắm chặt lấy Trương Phù Bảo, căn bản chẳng có sức mà kéo nàng lên. Trương Phù Bảo bị treo giữa miệng hố, khi cơn kinh hãi vừa bớt đi một chút thì lại chợt phát giác phía dưới có một luồng khí hôi thối nồng nặc khiến người ta muốn ói bốc lên.

Trương Phù Bảo vội ngẩng đầu lên, chợt lại cảm thấy trên mặt ươn ướt mà nong nóng, chỉ thấy ống tay áo của Dương Lăng lúc này đã chuyển thành màu đỏ, rõ ràng là máu tươi của Dương Lăng vừa rơi xuống mặt nàng.

Máu tươi của Dương Lăng chảy dọc theo cánh tay nàng xuống dưới, nó âm ấm ươn ướt, đi qua nơi cổ, rồi lại tới bầu ngực vừa mới nhú lên, tiếp đó thì tới vùng bụng dưới, Trương Phù Bảo vừa xấu hổ vừa sợ hãi, đồng thời còn tràn đầy lòng cảm kích đối với Dương Lăng.

Nàng thấy cánh tay Dương Lăng đang run lên, xem ra đã không cầm cự được bao lâu nữa, bèn vội vàng đưa mắt nhìn quanh, muốn xem xem có chỗ nào có thể đặt chân rồi trèo ra ngoài được không. Nào ngờ nàng vừa mới cúi đầu, chợt phát hiện chỗ gần một trượng phía dưới loáng thoáng có những khúc xương trắng hếu, tuy rằng ánh sáng bên dưới rất mờ, nhưng người học đạo như nàng đối với thứ này vốn chẳng xa lạ, cái đầu lâu trên cùng của đống xương trắng kia còn được ánh sáng chiếu vào, mảng xương trắng hếu như toát ra ánh sáng lạnh ngắt đáng sợ kia hiện ra rất rõ ràng.

Trương Phù Bảo chỉ là một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, vừa nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ thế này thì thân hình lập tức mềm nhũn. May mà lá gan của nàng còn đủ lớn, tuy rằng trong lòng sợ hãi nhưng cũng không đến nỗi giãy giụa và kêu ầm lên, bằng không thì e Dương Lăng sẽ chẳng thể giữ nổi.

Hai thân vệ bên cạnh Dương Lăng là những người có võ công cao nhất được đặc biệt chọn ra từ trong các nha sai, chẳng ngờ khi gặp phải cao thủ giang hồ thật sự lại kém cỏi như vậy, căn bản không có sức hoàn thủ. Nếu không phải Liễu Bưu mai phục ở trên lầu nhìn ra có điều không ổn, không đợi Dương Lăng hạ lệnh đã xông xuống dưới, chỉ e mạng của hai nha sai này đã nguy rồi.

Lúc này đã giải quyết được hai tên cao thủ theo bên cạnh Mạc Thanh Hà, Liễu Bưu lập tức chạy tới đưa tay kéo Trương Phù Bảo lên. Trương Phù Bảo thấy mình toàn thân đều là máu, cũng không biết Dương Lăng có bị làm sao không, không kìm được lấy khăn tay từ trong ngực ra, vốn muốn băng bó cho y một chút, nhưng vừa nhìn thấy chiếc khăn tay đó cũng đã thấm đẫm máu tươi, lập tức sợ hãi vứt chiếc khăn tay đi, cất tiếng khóc lớn.

(Ba_Van: Mời độc giả xem lại bài thơ đoán lang quân của Phù Bảo, chương 124)

Liễu Bưu chẳng rảnh mà để ý đến nàng, vội vàng buộc chặt vết thương trên tay Dương Lăng, kế đó quay về phía đám thủ hạ tay cầm nỏ cứng vừa từ bên ngoài xông vào mà quát lớn:

- Mau đi đón Cao tiểu thư đến đây, con mẹ nó, các ngươi xông vào đây thì có ích gì?

Mấy nha sai đó không biết bên trong còn có bao nhiêu sát thủ, vừa mới bước vào trong cửa với vẻ thần dũng vô song, lập tức bị Liễu thiên hộ mắng đuổi ra ngoài, bèn hoang mang chạy đi tìm Cao Văn Tâm.

Mạc phu nhân thấy Dương Lăng và Trương Phù Bảo đã được các nha sai cứu lên, không kìm được liếc nhìn về phía Mạc Thanh Hà lúc này ánh mắt đã đờ đẫn vô thần, con ngươi nở to, nhưng vẫn đứng cứng đơ ra đó rồi nở một nụ cười quyến rũ mà hắn yêu thích nhất.

Thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, ả khẽ nói bằng giọng mà chỉ bản thân mới có thể nghe được:

- Lão gia, tiệp thiếp biết ngài ghét nhất là ăn óc người, vì tiện thiếp, thật sự đã khổ cho ngài rồi! Đáng tiếc… đã ăn ba mươi lăm bộ óc rồi mà vẫn chẳng có chút tiến bộ nào cả, xem ra cái phương thuốc này của tiện thiếp thật sự không có tác dụng rồi, may mà… lão gia cũng không cần dùng đến nữa.

Ả nhìn vào người chết, khẽ nói với giọng yêu kiều quyến rũ vô hạn:

- Giờ đây, xin lão gia hãy làm một chuyện cuối cùng cho tiện thiếp đi, tất cả mọi tội lỗi ngài sẽ gánh vác giùm tiện thiếp cả nhé!

Chú thích:

(1): Đô chỉ huy sứ ti là thủ lĩnh quân sự tối cao của một địa phương lớn (ở kinh đô thì gọi là Chỉ Huy Sứ ti). Cùng bố chính sử ti, án sát ti gọi là tam ti, chia nhau lãnh đạo quân sự và chính trị, dân chính, hình ngục của địa phương.

Thời Minh có 13 Đô chỉ huy sứ ti.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui