Ngược Về Thời Minh

Đám người Chính Đức không thông báo quan phủ địa phương, cảnh giác dẹp sạch tất cả du khách, một mình nhìn ngắm phong cảnh hoàn toàn không có gì tốt cả, Chính Đức ghét nhất là trải qua cuộc sống thánh nhân rời xa mọi người một mình cô độc này, khó có khi được rời khỏi kinh một lần, y sao không phóng túng một lần chứ?

Vì thế, Chu công tử và Dương công tử lại dẫn theo năm vị đại mỹ nhân du ngoạn.

Trên dưới khắp ngõ Châu Báu chính là thánh địa của các của hàng kinh doanh vàng bạc châu báu. Ngõ Mễ Thị, ngõ Sài Mộc, khu chợ thức ăn là những phiên chợ náo nhiệt trong thành, các hí viện ngõa tử lại trải rộng khắp nơi trong thành. Những nơi này náo nhiệt nhất, trị an dĩ nhiên cũng loạn nhất, có điều ở những nơi này Chính Đức Hoàng đế và các công chúa cũng không chia nhau đi dạo, điều này cũng làm cho Giang Bân yên tâm hơn không ít.

Giang Bân đầu đội khăn anh hùng, mặc áo ngắn, áo võ sĩ cài nút con rết, bên hông đeo một cây côn hai đốt. Giang Bân vốn là có dáng vẻ lưu manh, trên mặt lại có hai vết sẹo, dáng vẻ này đứng ở đó, ưỡn ngực ngẩng cao đầu cáo mượn oai hùm, nếu không phải là Chính Đức, Dương Lăng và năm vị mỹ nữ phía sau thần thái đoan trang, quả thực giống hệt như những gia đinh hộ viện đi theo hoa hoa công tử dạo phố, thì ai mà lại nhìn ra vị này chính là Giang Tổng binh của thành Kim Lăng chứ?

Lúc này lại đang là mùa xuân, thích hợp nhất là thưởng thức sóng liễu oanh kêu, đoàn người Chính Đức thuê một chiếc thuyền hoa, du thuyền cho đến gần trưa mà không hề giảm hưng phấn, lại chậm rãi bước đi dưới hàng liễu trên con đê dài.

Chính Đức và Đường Nhất Tiên sóng vai mà đi, tiểu nha đầu Vĩnh Thuần dù sao cũng hướng về tỷ tỷ mình, luôn kéo lấy Tương Nhi mà nói không ngừng. Tương Nhi vốn tự giác không để ý Dương Lăng như vậy, nhưng nhìn thấy một đôi người ta đi phía trước, thỉnh thoảng thì thầm, khi thì cười khẽ, mắt đi mày lại, có hương vị khác, trong lòng đã nổi lên ghen tuông nhưng lại không tiện biểu lộ ra.

Trương Phù Bảo nhìn thấy hành vi, tâm tư của ba tỷ muội này trong mắt, bất giác thầm thấy buồn cười. Nàng vốn không muốn chú ý hành động của Dương Lăng, nhưng lúc này lại thỉnh thoảng muốn nhìn một cái, nhìn thấy một đôi bích nhân như hình với bóng trước mặt, nhu tình mật ý, bất giác lại nhớ đến tình cảnh trong mộng đêm đó, tưởng tượng nếu nữ nhân được Dương Lăng che chở trìu mến như thế đổi lại là mìnhđến lúc này trong lòng nhất thời không được tự nhiên.


Ánh mặt trời trải rộng dịu dàng, gió xuân lướt qua tạo nên sự lãng mạn, liễu rủ như tơ điểm xuyết cảnh đẹp Giang Nam, giữa nhành liễu tiếng oanh kêu líu ríu, từng dãy liễu non chiếu ngược trên làn sóng xanh, cùng với ánh mặt trời tô điểm cho non sông gấm vóc xinh đẹp vô hạn này.

Bên Hồ Tây xinh đẹp, gó nhẹ triền miên, bản thân mình và Dương Lăng cùng nhau trải qua những việc thân mật này, sự ngọt ngào như mật của Vĩnh Phúc và Dương Lăng, hơi thở xinh đẹp tản mác này quả thực khiến cho Vĩnh Thuần và Tương Nhi dung nhan không kém hơn nàng đều có chút ghen tị. Nhẹ nhàng đi bên cạnh Dương Lăng, trái tim nàng cũng bay bổng lên giống như gió xuân, làn nước trong trẻo, nhìn ra được tình cảm vô hạn.

-Nhìn ta như vậy làm gì? Dương Lăng nhìn chằm chằm nụ cười xấu xa trên cái miệng nhỏ của Vĩnh Phúc.

Vĩnh Phúc hờn dỗi liếc hắn, căm hận nói: -Huynh nhìn người ta làm gì?

Dương Lăng nháy mắt, nhỏ giọng nói: -Ta nhìn ở đâu?

Gương mặt trái xoan của Vĩnh Phúc đỏ bừng, chu cái miệng nhỏ nói -Lần sau người ta không để ý tới huynh.

Dương Lăng che miệng ho một tiếng, ánh mắt liếc nhìn phu thê Chính Đức phía trước, lại nói bằng âm thanh mà công chúa Vĩnh Phúc nghe được: -Ôi, Ninh nhi không để ý đến Lăng ca ca, không biết nó bị lạnh nhạt có đau lòng hay không nữa?

Vĩnh Phúc đảo con ngươi, bị hắn khơi dậy lòng hiếu kỳ, kinh ngạc nói: -Lạnh nhạt huynh thì ai đau lòng hả?

Dương Lăng dẫn dắt ánh mắt của Vĩnh Phúc, nhìn về phía dưới áo bào của mình, nửa cười nửa không nói: -Nónha

-A! Công chúa Vĩnh Phúc vừa giận vừa thẹn, nắm lại nắm tay nhỏ bé muốn đánh mấy cái lên lưng hắn, cũng may nàng nhớ ra đang ở trên đường lớn, công chúa Vĩnh Phúc oán hận liếc hắn một cái, đỏ mặt sẵng giọng nói: -Không cho huynh nói!


Dương Lăng sờ mũi, buồn cười nói:

-Không nói, không nói.

Mặt công chúa Vĩnh Phúc đỏ lên, khóe miệng nhoẻn cười, trong lòng ngọt ngào, lâng lâng mà đi mấy bước, đột nhiên nói: -Ở đây đông người, thật sự muốn đến những nơi thanh nhàn một chút.

-Cỡ nào? Dương Lăng nhìn trước nhìn sau, chỉ chút người như vậy mà chê nhiều? Nhớ lại lúc trước ta cũng từng đến đây, khi đó muốn bớt người trên con đê dài liễu rũ oanh hót này thì phải chọn nửa đêm mới đi được, như vậy mà còn chê nhiều, thật sự mà sống trong phúc mà không biết phúc mà.

-Vậy chi bằngđến thư viện Vạn Tùng đi, hẳn là thanh tĩnh hơn. Dương Lăng đề nghị.

-Thư viện Vạn Tùng? Đó là nơi nào? Cũng là danh lam thắng cảnh sao? Công chúa Vĩnh Phúc lấy làm lạ hỏi.

Thật ra Dương Lăng nói xong thì hối hận rồi, thư viện Vạn Tùng nổi tiếng đời sau là bởi vì câu chuyện của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài xảy ra ở đây, mà câu chuyện kia xảy ra trong những năm triều Minh. Dương Lăng cũng không biết là hiện nay ở thời đại này, trên đời này đã có một thư viện như vậy hay chưa.

Nhưng hắn đã nói ra miệng, lại không thể thu hồi được. Công chúa Vĩnh Phúc chỉ khoát tay một cái, một thị vệ Đại nội giống như một công tử ca nhi lùi lại ba bước lắc mình một cái, vèo một tiếng thì đã nhảy ra phía trước, làm cho người du ngoạn trên phố bị hù giật mình, còn cho rằng thằng nhãi này lên phố cướp người chứ.


Công chúa Vĩnh Phúc thấp giọng nói:

-Hỏi thử xem thư viện Vạn Tùng ở đâu, nói với hoàng huynh đến đó đi dạo.

Thị vệ Đại nội kia khẽ gật đầu, xoay người đi mất, một lát sau mới vội vã đi đến, mỉm cười bẩm: -Điện hạ, người biết thư viện Vạn Tùng thật sự không nhiều lắm, vừa rồi hỏi một tú tài mới hỏi thăm được nơi này, hoàn toàn không xa. Thư viện Vạn Tùng này xây dựng từ năm Trinh Nguyên triều Đường, cách triều Đại Minh ta đã gần ngàn năm, có điều vẫn luôn là một ngôi tự viện, gọi là chùa Báo Ân, hoang phế đã lâu, mười một năm trước Chiết Giang Hữu Tham chính Chu Mộc tu sửa chùa Báo Ân thành thư viện, bây giờ ngoài trừ một vài thư sinh sĩ tử ra thì không có quá nhiều người biết.

Công chúa Vĩnh Phúc gật đầu, Dương Lăng là người đọc sách, lại từng đến Hàng Châu, biết được thư viện Vạn Tùng đương nhiên không đáng kinh ngạc, Dương Lăng cũng nhẹ nhàng thở ra. Thị vệ kia bẩm báo với Chính Đức Hoàng đế, Chính Đức chỉ cần có chơi thì đi đâu cũng không sao cả. Đoàn người lập tức rời khỏi Tây Hồ, nâng mấy chiếc kiệu đến, nhẹ nhàng ung dung đi đến thư viện Vạn Tùng.

Thư viện Vạn Tùng nằm trên Vạn Tùng Lĩnh phía bắc núi Phượng Hoàng phía đông nam Tây Hồ Hàng Châu, ở đây gỗ thông xanh ngắt, phong cảnh tú lệ, càng đáng thưởng thức hơn cả Tây Hồ, phía nam ngắm sông Tiền, vẻ xanh tươi đều thu cả vào trong mắt. Dương Lăng thuận miệng nói một câu, vốn còn lo rằng nơi đây không có phong cảnh gì, đến nơi đây nhìn thấy cảnh tượng này thì mới yên lòng.

Trước rừng tùng bách xanh ngắt là một tấm bia đá gương sáng muôn đời, còn thờ phụng tượng Khổng Thánh Tiên sư, trong rừng cây xanh bao quanh, thư viện tường trắng ngói xanh có vẻ đặc biệt thanh nhã u tĩnh, lầu các tường ngói lại càng thêm tinh mỹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui